Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 036

By Quyt Nho - tháng 5 07, 2025
Views

Chương 36: Nữ streamer bị nuôi như chim hoàng yến bởi đại gia top 1 (10)

Dư Khả Tâm sống ở ký túc xá. Cô ta xuất thân từ một gia đình đơn thân, trước kia mẹ cô ta từng làm người giúp việc cho nhà họ Cố. Lương cũng khá cao nhưng đều gửi hết cho Dư Khả Tâm. Cô ta cũng học ngành nghệ thuật.

Không có nhiều tiền, cô ta chỉ mua một chiếc đèn trang điểm đơn giản để chiếu sáng khuôn mặt. Vì là buổi livestream đầu tiên, Dư Khả Tâm còn nhờ bạn cùng phòng biết trang điểm giúp cô ta trang điểm trước.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Dư Khả Tâm bắt đầu phát trực tiếp.

Tiêu đề phòng livestream của cô ta là: “Bạn của Kiều Kiều thực sự không cố ý đâu.”

Hôm qua, sau khi Cố Kiều Kiều bất ngờ lộ mặt thật, không ít “tay cắt ghép” và người muốn tranh thủ độ hot đã cắt video livestream thành các đoạn ngắn giống kiểu biến hóa ngoại hình. Kiểu như Cố Kiều Kiều biến mặt, lại ghép nhạc nền bắt tai, rất nhiều video được đăng đều viral.

Video có nhiều lượt thích nhất lên tới hàng triệu.

Làn sóng độ hot này vừa bắt đầu đã giúp Cố Kiều Kiều tăng thêm 100.000 lượt theo dõi, rất nhiều người kéo vào phần bình luận dưới video của cô hối thúc cô livestream lại.

Một trong những lý do Dư Khả Tâm livestream tối nay chính là để tranh thủ cơ hội lúc Cố Kiều Kiều không lên sóng, cô ta chen vào hưởng ké chút nhiệt.

Vừa bắt đầu livestream đã có hơn chục người vào phòng, nhưng họ đều không nói gì. Dư Khả Tâm cũng không biết phải nói gì, đành đọc ID từng người: “Chào mừng xxx vào phòng livestream.”

Có lẽ do tiêu đề livestream trùng khớp với từ khóa hot, nên người vào phòng của Dư Khả Tâm dần nhiều lên.

Cô ta thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: Hóa ra cũng không khó như tưởng tượng.

[Đây chẳng phải là con nhỏ đã cố tình tắt filter của Kiều Kiều sao?]

[Cô với Kiều Kiều có phải đang dựng kịch bản không vậy?]

[Hai người là bạn thân thật à? Sao cô ấy lại cho cô livestream cùng?]

[Bạn thân? Phải là “bè thân” mới đúng haha]

Dư Khả Tâm cứ nhìn chằm chằm vào bình luận hiện lên. Cô ta định đi theo phong cách “người thật thà thẳng tính”, lấy sự chân thực làm chủ.

Cô ta bắt đầu trả lời bình luận:

“Không phải cố tình tắt đâu, cũng không phải dựng kịch bản, thật sự chỉ là vô tình thôi.”

“Tôi với Kiều Kiều là bạn tốt.”

“Tôi trông bình thường? Nhưng tôi có thể đối diện với mọi người bằng khuôn mặt thật của mình mà.”

“Kiều Kiều không ngại tôi hưởng ké độ hot đâu, trước khi phát sóng tôi đã nói với cô ấy rồi.”

“Tôi mới bắt đầu livestream, vẫn là người mới, chưa biết hát hay nhảy, sau này sẽ học.”
Dư Khả Tâm bắt chước kiểu trả lời bình luận của Cố Kiều Kiều khi trước, trả lời từng câu rất nghiêm túc, khiến nhiều người vừa vào xem được vài phút đã rời đi ngay.

Livestream thú vị thì nhiều, ai mà rảnh ở lại nghe một người ngoại hình bình thường, giọng cũng bình thường lải nhải chứ?

Thấy không ai tặng quà, người trong phòng cũng mỗi lúc một ít dần, Dư Khả Tâm bắt đầu lo lắng, đến mức không giấu nổi vẻ sốt ruột trên khuôn mặt.

Thế là mấy người còn lại cũng out luôn.

Dư Khả Tâm tức đến mức tắt livestream rồi nổi giận ngay trong ký túc xá. Cô ta còn bắt đầu oán trách bạn cùng phòng đã giúp mình trang điểm, cho rằng do makeup xấu nên mới không thu hút được người xem!

Vốn dĩ mấy người bạn cùng phòng quan hệ với Dư Khả Tâm cũng khá tốt, thấy cô ta thẳng thắn, vui vẻ, dễ gần, không quá tính toán.

Nhưng sau khi chứng kiến cơn giận vừa rồi, ai cũng cảm thấy cô ta trước giờ toàn giả tạo.

Đặc biệt là người đã giúp cô ta trang điểm suýt thì bật khóc vì tức. Cô ấy đã tốt bụng bỏ ra cả tiếng đồng hồ giúp trang điểm, không nhận được một câu cảm ơn thì thôi, lại còn bị oán trách!

Cô ấy lập tức nói thẳng: “Cái nồi nào thì khớp cái vung nấy thôi! Đã xấu như vậy rồi, tôi mà có kỹ năng makeup thay đầu thì giờ tôi đâu còn phải ngồi đây với cô!”

Dư Khả Tâm bị chửi mà mặt lúc trắng lúc đỏ, càng thêm căm tức bạn cùng phòng và cả Cố Kiều Kiều.

Sớm biết vậy, hôm đó đã không “ngứa tay” mà đi tắt cái filter của cô ấy rồi!

……

Mấy ngày nay Cố Kiều Kiều đều bận rộn với việc đi học và vẽ tranh để tham gia cuộc thi, bận đến mức quên luôn chuyện trả lại áo khoác.

Đến khi cuối cùng vẽ xong một bức tranh, cô mới sực nhớ ra.

Vỗ vào đầu một cái — thẻ sinh viên của người ta vẫn còn trong tay cô, vậy mà cô lại quên béng đi như thế.

Cố Kiều Kiều dùng túi đựng áo khoác và ô, tay cầm tranh đi tìm Thời Tụng Niên, định là sẽ giao tranh trước cho thầy Thời, sau đó mới trả áo.

Vừa vào cổng trường thì cô đã bị Dư Khả Tâm chặn lại. Vừa thấy Cố Kiều Kiều, cô ta đã bắt đầu lải nhải:

“Kiều Kiều, mấy ngày nay cậu bận gì thế? Sao không thấy ở trường? Cậu còn chưa livestream nữa? Tớ mấy hôm nay cũng bắt đầu livestream rồi, nhưng chẳng mấy ai tặng quà đắt tiền cả. Cậu biết tại sao không? Tớ nên làm gì để họ tặng quà cho tớ đây?”

Nghẹt thở.

Kinh khủng.

Đó là cảm giác trực quan nhất của Cố Kiều Kiều — bao nhiêu câu hỏi dồn dập lao tới, cô chỉ cảm thấy người này đầu óc có vấn đề thật rồi.

Cố Kiều Kiều mặt không đổi sắc, bước nhanh hơn giữa tiếng lảm nhảm của cô ta. Dư Khả Tâm thì chẳng mảy may quan tâm Cố Kiều Kiều có trả lời không, vẫn tiếp tục hỏi tới tấp.

Cuối cùng, đến trước cửa văn phòng Thời Tụng Niên, Cố Kiều Kiều mới dừng chân, Dư Khả Tâm mới chịu im lặng được một chút.

“Kiều Kiều, cậu cũng tham gia cuộc thi 《Họa・Hoa Quốc》 à?” Dư Khả Tâm lúc này mới để ý thấy Cố Kiều Kiều đang cầm một bức tranh trên tay, cô ta giả vờ tò mò hỏi: “Là thầy Thời đề cử cậu sao?”

“Ừ.” Cố Kiều Kiều đáp nhàn nhạt.

Dư Khả Tâm tiếp lời: “Tớ cũng tham gia đó, nhưng là thầy Lưu đề cử! Trước còn phân vân không biết có nên đi không, không ngờ Kiều Kiều cũng tham gia, thế thì tớ có bạn đồng hành rồi!”

Vừa nói, cô ta còn định thân mật khoác tay Cố Kiều Kiều, nhưng cô đã ung dung bước lên gõ cửa, nhẹ nhàng né tránh.

Dư Khả Tâm nghiến răng trong lòng.

“Mời vào.” Giọng Thời Tụng Niên vang lên, dịu dàng.

Cố Kiều Kiều mặt không biến sắc bước vào văn phòng, Dư Khả Tâm đảo mắt rồi cũng theo vào.

“Thầy Thời, em đã vẽ xong tranh rồi, mang đến cho thầy xem trước ạ.”

Cố Kiều Kiều đặt chiếc túi xuống chiếc bàn trống bên cạnh, sau đó đưa bức tranh cho Thời Tụng Niên.

Anh nhận lấy: “Cũng nhanh đấy.”

Cố Kiều Kiều mỉm cười nhẹ, không nói gì.

Thời Tụng Niên chưa vội mở ra xem, mà quay sang nhìn Dư Khả Tâm với vẻ nghi hoặc: “Bạn học này là?”

Đối mặt với nam thần số một của Đại học S, Dư Khả Tâm nở nụ cười thật tươi: “Chào thầy Thời! Em là Dư Khả Tâm! Em và Kiều Kiều là bạn tốt, em đến cùng cô ấy để nộp tranh.”

Cố Kiều Kiều không hùa theo, nét mặt lãnh đạm, ngay cả xã giao cũng không muốn làm.

Thời Tụng Niên nhìn thoáng qua đã hiểu ý cô. So với lần trước ngoan ngoãn làm học trò mẫu mực, thì hôm nay Cố Kiều Kiều thể hiện rõ sở thích, lại càng có cá tính.

Thời Tụng Niên gật đầu: “Bạn học Dư, bên kia có ghế, cạnh đó có nước, em có thể ngồi chờ một lát.”

“Vâng vâng!” Dư Khả Tâm vui vẻ đi rót một cốc nước rồi ngồi xuống.

Lúc này Thời Tụng Niên mới mở bức tranh của Cố Kiều Kiều ra, vừa nhìn liền kinh ngạc.

Anh hơi bất ngờ nhìn cô: “Cố Kiều Kiều gần đây có học thầy giỏi nào sao? Phong cách và trình độ của bức tranh này cao hơn trước nhiều đó.”

Ánh mắt Thời Tụng Niên tràn đầy khen ngợi.

Cố Kiều Kiều vẽ một bức tranh sơn thủy mang phong cách ý cảnh, nét vẽ đơn giản nhưng giàu sức biểu đạt.

Điều quan trọng nhất là, phong cách cá nhân mà lần trước anh từng nói cô còn thiếu, giờ đã có rồi.

Trước đây anh từng nghĩ phong cách của Cố Kiều Kiều thiên về nhẹ nhàng, dịu dàng kiểu tiểu thư khuê các, nhưng khi nhìn thấy bức tranh hôm nay, anh thật sự bất ngờ.

Bức tranh này không có một nét vẽ dư thừa, từng nét đều toát lên sự mạnh mẽ, phóng khoáng, còn có phần tự do và ung dung.

Thời Tụng Niên đánh giá rằng, đưa bức tranh này thi cấp thanh niên thì hơi phí — hoàn toàn có thể tham gia thi ở cấp cao hơn.

Cố Kiều Kiều khẽ cười: “Không có học danh sư nào cả, chắc là gần đây tâm trạng có thay đổi nên mới vẽ như vậy.”

Thời Tụng Niên gật đầu, cũng thấy có lý.

Anh nói: “Bức tranh này của em rất xuất sắc, chắc chắn sẽ tỏa sáng trong cuộc thi lần này!”

Cố Kiều Kiều hơi ngượng ngùng cười: “Thầy Thời, thầy quá lời rồi ạ!”

Hai người tiếp tục trò chuyện thêm về cuộc thi.

Ngồi một bên, Dư Khả Tâm từ nãy giờ vẫn vểnh tai nghe lén, đảo mắt rồi đứng dậy.

Cô ta lấy hai cái cốc giấy, rót ít nước, sau đó bê tới cho hai người, trong lúc đi mắt cứ liếc tới liếc lui, có vẻ chột dạ.

Dư Khả Tâm đến bàn làm việc của Thời Tụng Niên, đặt một cốc nước trước mặt Cố Kiều Kiều, còn nói: “Thầy Thời, Kiều Kiều, em rót nước cho hai người.”

Cố Kiều Kiều cười như không cười liếc nhìn Dư Khả Tâm: “Cảm ơn Khả Tâm.” Hai chữ “cảm ơn” được cô nhấn rất rõ.

Dư Khả Tâm mỉm cười.

Cô ta đứng phía bên Kiều Kiều, bàn làm việc hơi lớn nên phải với tay để đưa cốc nước cho Thời Tụng Niên. Không biết là đứng không vững hay tay run gì đó…

Cốc nước ấy nghiêng đổ, gần như nửa cốc nước hắt thẳng lên bức tranh mà Thời Tụng Niên đang cầm trên tay.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments