Chương 792: Vườn Thú Hoang Dã – Một Mất Một Còn
Diệp Sùng nhìn cô hồi lâu.
Hắn và đồng đội đã đi qua đám hoa vô số lần, vậy mà chẳng ai sinh nghi. Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, họ đều đổ lỗi cho việc thiếu thức ăn và nước uống.
Không ngờ, hắn lại ngã quỵ vì thứ đạo cụ này…
Cũng không ngờ, sau khi đã giết bao nhiêu người, chính hắn cũng có ngày bị giết. Nghĩ đến đây, khóe môi Diệp Sùng khẽ nhếch lên, như muốn bật cười.
Hắn nhắm mắt, hỏi Bạch Ấu Vi:
"…Hiện tại, dù tôi chẳng còn sức, nhưng cũng chưa chết ngay. Sao cô không trực tiếp loại tôi? Cô không sợ đêm dài lắm mộng ư?"
Bạch Ấu Vi cười lạnh, đứng thẳng người, liếc xuống hắn:
"Ngay từ đầu, tôi đã không định loại anh. Điều tôi nghĩ, là làm sao để giết anh!"
"Oh?" Diệp Sùng mở mắt: "Vì sao?"
Bạch Ấu Vi đáp:
"Những người ở vòng tuyển chọn, là do anh giết, đúng chứ? Mỗi vòng tuyển chọn có khoảng ba mươi người, giả sử mỗi người có hai món đạo cụ, vậy thì với tư cách người thắng cuộc duy nhất, trong tay anh chí ít có sáu mươi món.
Không nói đến mảnh ghép mà anh nhận được, chỉ tính riêng số đạo cụ đã đủ để tôi kiêng dè. Cộng thêm phong cách hành động bất chấp thủ đoạn của anh, tôi nghĩ, tôi không có lý do gì để cho anh cơ hội lật kèo.
Để anh chết tại đây, là kết cục tốt nhất."
Diệp Sùng bật cười, một nụ cười nhạt nhẽo.
"Cô nói không sai… Tôi có rất nhiều đạo cụ. Bây giờ cô dồn tôi vào đường cùng, không sợ tôi liều mạng với cô sao? Cô phải biết rằng, những kẻ có nhiều đạo cụ, ắt hẳn sẽ có chiêu dự phòng."
"Đừng mong lừa tôi." Bạch Ấu Vi cười nhạt: "Toàn bộ đạo cụ của anh đều chứa trong đôi găng tay. Dù muốn dùng, cũng phải xem tay anh có nhấc lên nổi hay không đã…"
Nụ cười rạng rỡ nơi khóe môi cô dần hóa thành vẻ hiểm ác.
Cô giẫm mạnh lên tay hắn, hung hăng nghiền nát!
Diệp Sùng để mặc cô dẫm đạp, sắc mặt không đổi.
Sinh mệnh đang dần rời xa, hắn nhắm mắt, hồi tưởng cả cuộc đời mình—từ lúc bị tống vào tù vì phạm trọng án, đến khi thế giới biến động hắn mới có cơ hội trốn thoát, rồi cho đến hôm nay…
Tất cả như một giấc mộng.
Là một giấc mộng đẹp.
Cảm giác kết liễu mạng sống của kẻ khác thật tuyệt diệu. Dù giờ đây đến lượt mình, hắn vẫn cảm thấy thật mỹ lệ.
Cái chết đối với hắn mà nói, là một hành trình đầy thi vị. Mà nếu có người đồng hành trong chuyến hành trình này, đương nhiên là không còn gì tốt hơn.
Diệp Sùng chậm rãi cất tiếng:
"Cô biết đấy, tôi có thể dùng ý niệm để lấy đồ trong găng tay… Vậy cô có biết rằng, găng tay cũng có thể dùng để chứa đồ không?"
Bạch Ấu Vi khẽ sững người, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống.
Hai tay Diệp Sùng bị cô dẫm chặt, mà ngay bên dưới tay hắn, chẳng biết từ bao giờ, một đầu dây thừng đã bị ép chặt dưới đó!
Đầu dây còn lại, chính là sợi dây trói hai tay Bạch Ấu Vi ra sau lưng!
Bạch Ấu Vi hít sâu một hơi, lập tức quay đầu bỏ chạy!
Nhưng đã quá muộn!
Một luồng hấp lực cực mạnh bất ngờ kéo cô ngã xuống!
Sợi dây thừng bị hút vào không gian trong đôi găng tay trắng, mà tay cô cũng bị dính chặt vào lòng bàn tay của găng tay ấy!
"Khốn kiếp!!!" Bạch Ấu Vi chửi thề!
Sau lưng, Diệp Sùng khục khặc cười khẽ hai tiếng, như thể đã mãn nguyện, rồi im bặt.
Bạch Ấu Vi liều mạng vùng vẫy, không tiếc kéo lê cả cơ thể Diệp Sùng về phía trước, nhưng hai tay vẫn không thể nhúc nhích, hoàn toàn bị cố định trong đôi găng tay trắng!
"Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!!!" Bạch Ấu Vi giận điên lên, giãy giụa thế nào cũng không thoát được!
Sức lực của cô cũng đang dần cạn kiệt.
Bởi vì đám hoa kia không chỉ gây hại cho Diệp Sùng, mà còn gây hại cho cô!
Chính vì vậy, cô mới không ngừng căn dặn đồng đội tuyệt đối không được bước vào khu rừng phía Bắc!
Chính vì vậy, cô mới luôn ở thế bị động, chưa từng chủ động tấn công lần nào!
Ngoại trừ việc Đàm Tiếu bị bắt, tất cả đều diễn ra đúng theo kế hoạch của cô, vậy mà ngay lúc này—lại có nguy cơ mất mạng ở đây sao?!!
"A a a a a!!!" Bạch Ấu Vi tức giận gào lên:
"Dư Triều Huy! A Long! Có ai không?! Còn ai sống sót không?!!"

0 comments