Thu Bong Chuong 797

By Quyt Nho - tháng 5 10, 2025
Views

Chương 797: Thần Dân Của Phó Diệu Tuyết

Người phụ trách dẫn theo nhân viên rời đi, nhà hàng dần dần trở lại bình thường.

Phó Diệu Tuyết tiến lại gần Bạch Ấu Vi, tò mò hỏi cô: "Lúc nào mà tính khí cô trở nên tốt vậy? Tôi còn tưởng cô sẽ mắng họ té tát cơ đấy~"

"Họ có nói gì đâu, sao tôi phải mắng họ?" Bạch Ấu Vi chậm rãi ăn, liếc cô một cái rồi hỏi: "Cô rảnh lắm hả? Sao lại chạy đến đây hóng chuyện?"

Phó Diệu Tuyết là một con rối, cô ta hoàn toàn không cần ăn uống.

"Tôi đến để ở bên bạn trai nè~" Phó Diệu Tuyết khoác tay Đỗ Lai bên cạnh, rồi lại hỏi Bạch Ấu Vi: "Bạn trai cô đâu rồi? Sao không đi cùng cô?"

Bạch Ấu Vi im lặng một lát rồi đáp: "Anh ấy đang ở khu y tế."

Phó Diệu Tuyết lập tức trợn tròn mắt: "Bạn trai cô bị thương à? Oa... Anh ta lợi hại vậy mà cũng bị thương sao?"

"Anh ấy không bị thương, là đồng đội của bọn tôi bị thương." Bạch Ấu Vi nhíu mày khó chịu.

Cô lại nghĩ đến chiếc găng tay trắng.

Trúc gai và thép đã làm bị thương Đàm Tiếu, con rối sao chép làm bị thương Asalina, "bóng bay người" khiến A Long và Dư Triều Huy bị thương…

Nếu không chuẩn bị trước bùn đất, e rằng lần này Đàm Tiếu và Asalina đã không thể giữ được mạng.

Bạch Ấu Vi ngước mắt nhìn Phó Diệu Tuyết và Đỗ Lai: "Còn hai người thì sao? Trận chiến lần này thuận lợi chứ?"

"Thuận lợi cực kỳ!" Phó Diệu Tuyết đắc ý nói: "Bọn mình còn chưa vào trò chơi, đối phương đã đầu hàng! Haha~ Mình thắng ngay lập tức luôn!"

"Đầu hàng à..." Bạch Ấu Vi nghĩ ngợi, rồi nói: "Có lẽ là bên đó không muốn tranh giành cuộc chiến mê cung, hoặc cũng có thể là không đủ người."

"Đúng vậy." Phó Diệu Tuyết gật đầu: "Bên đó chỉ có hai người, ít thế thì chơi kiểu gì được chứ? Đúng lúc tôi lại đang thiếu người, giờ họ đều là thần dân của tôi rồi!"

Bạch Ấu Vi bật cười: "Thế họ có biết thân phận thật sự của cô không? Có ai bị dọa không đấy?"

Không phải ai cũng có thể chấp nhận một con rối làm quốc vương.

Phó Diệu Tuyết suy nghĩ một lúc, rồi đáp: "Tên to con kia không quan tâm lắm, nhưng cô bé kia thì ranh ma lắm, hình như đã đoán ra rồi…"

"Cô bé?" Bạch Ấu Vi chớp mắt: "Tôi nói này, dù cô bây giờ không còn là con người nữa, nhưng cũng đừng quá thất đức, không cần phải kéo trẻ con vào trò chơi đâu, đúng không?"

"Cô không biết đó thôi! Con bé đó tuy nhỏ tuổi nhưng rất lão luyện!" Phó Diệu Tuyết bực bội dựng mày lên: "Hơn nữa, sao tôi lại không phải con người chứ? Tôi có chỗ nào không giống người hả?"

Ánh mắt Bạch Ấu Vi lướt qua bờ vai cô ta, nhìn thấy hai bóng người, một lớn một nhỏ đang đi đến.

Cô hơi sững sờ, cảm thấy bóng dáng nhỏ bé kia rất quen thuộc.

Hình như là cô học sinh từng gặp ở Dương Châu, người từng đi cùng Đồ Đan… Tên gì nhỉ?

"Cô tìm được người hợp tác vào mê cung chưa?" Cô bé cùng với chàng trai to lớn bước tới, nhìn thấy Bạch Ấu Vi phía sau bàn ăn, lập tức sững người.

Phó Diệu Tuyết được cô bé nhắc nhở mới phản ứng lại, nhận ra bản thân mải tám chuyện với Bạch Ấu Vi mà quên mất chuyện chính.

"Đây là Trần Huệ và Leonid. Bọn tôi nghi ngờ trận chiến thứ ba sẽ có độ khó tăng vọt, nên muốn vào mê cung một chuyến, nhưng lại thiếu người." Phó Diệu Tuyết cười híp mắt hỏi Bạch Ấu Vi: "Dù sao đồng đội của cô cũng đều đang nằm cả rồi, hay là đi với bọn tôi đi~"

Trần Huệ nhìn thấy Bạch Ấu Vi thì sửng sốt, cô bé che miệng đầy kinh ngạc, có vẻ hơi kích động: "Cô... Cô còn nhớ tôi không? Trong Mê Cung số 2, chính cô đã dẫn bọn tôi ra ngoài!"

Phó Diệu Tuyết khó hiểu nhìn qua lại giữa Bạch Ấu Vi và Trần Huệ: "Cái gì vậy? Hai người quen nhau à?"

Bạch Ấu Vi gật đầu. Vì có quen biết nên nụ cười của cô cũng trở nên thân thiện hơn một chút. Cô hỏi Trần Huệ: "Trước đó cô nói muốn đi tìm con trai của thầy Đồ, sau đó cô đã đi đâu? Sao lại tham gia chiến tranh mê cung?"


  • Share:

You Might Also Like

0 comments