Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 042

By Quyt Nho - tháng 5 10, 2025
Views

Chương 42: Nữ streamer bị nuôi như chim hoàng yến bởi đại gia top 1 (16)

Sau khi Cố Kiều Kiều ngủ, Thẩm Nghiên Lý liền giảm tốc độ, xe lướt chậm rãi trên đường cao tốc.

Lúc này là thời điểm đêm tối nhất, trên cao tốc hầu như không có xe nào, cậu có cảm giác như đang lái xe tới tận cùng của cô tịch.

Khóe mắt lướt qua gương mặt Cố Kiều Kiều, cô dường như ngủ không ngon, mày nhíu chặt, môi mím lại.

Thẩm Nghiên Lý vươn tay giúp cô vuốt phẳng nếp nhăn giữa chân mày, chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng bao lâu nay đang dần được lấp đầy nhờ cô.

Xe rời khỏi đường cao tốc, chạy thêm một đoạn nữa thì phía trước hiện ra biển lớn.

Mùa này gió biển rất mạnh, sóng đánh vào bờ vang lên rào rạt.

Dừng xe xong, Thẩm Nghiên Lý hạ giọng gọi: “Kiều Kiều, Kiều Kiều? Chúng ta tới nơi rồi.”

Cố Kiều Kiều mở mắt lờ đờ, chỉ mới chợp mắt được một chút đã bị gọi dậy khiến cô ngỡ vẫn đang mơ.

“Kiều Kiều, đến nơi rồi.” Thẩm Nghiên Lý kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

Cố Kiều Kiều lúc này mới tỉnh hẳn, dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một vùng biển đen kịt.

Vậy là… cậu đưa cô đi ngắm bình minh sao?

Tâm trạng bỗng dưng dâng lên, Cố Kiều Kiều lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Nghiên Lý, đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy biển.

Cô rất thích biển, trước kia khi ba Cố còn sống, cả nhà họ mỗi tháng đều lái xe ra biển một lần, mỗi lần nhìn biển xong như thể mọi phiền não đều tan biến.

Khóe môi Cố Kiều Kiều cong lên, nhẹ nhàng nói: “Thẩm Nghiên Lý, tuy nói cảm ơn có hơi sáo rỗng… nhưng vẫn phải nói cảm ơn cậu.”

Trên gương mặt Thẩm Nghiên Lý thoáng hiện ý cười, thậm chí cậu còn đùa: “Nói cảm ơn không bằng lấy thân báo đáp?”

“Hả?” Cố Kiều Kiều hơi há miệng, mắt tròn xoe, trông cực kỳ đáng yêu.

Thẩm Nghiên Lý bật cười khe khẽ, nụ cười ấy khiến ánh mắt và chân mày cậu  chứa đầy ôn nhu, không còn vẻ thờ ơ trước kia nữa, cậu bây giờ giống như một chàng trai dịu dàng. Cố Kiều Kiều ngạc nhiên phát hiện cậu có lúm đồng tiền!

“Cậu cười lên nhìn đẹp thật đấy.” Cố Kiều Kiều tròn mắt khen ngợi.

Ý cười trong mắt Thẩm Nghiên Lý càng sâu, đôi mắt cười cong cong nhìn như một chú cún con.

Lúc Cố Kiều Kiều kịp phản ứng lại thì tay cô đã vô thức vỗ nhẹ hai cái lên đầu cậu.

Ý thức được hành động của mình, mặt cô lập tức đỏ bừng, vội rút tay lại, ngượng ngùng quay mặt ra phía cửa sổ.

Trời dần sáng, bầu trời phía xa bắt đầu ửng lên ánh sáng nhạt. Hai người không nói gì, Cố Kiều Kiều đắm chìm nhìn mặt trời đang dần mọc, còn Thẩm Nghiên Lý thì vẫn lặng lẽ nhìn cô.

Cho đến khi mặt trời lên cao, nước biển từ màu vàng kim chuyển sang xanh biếc, Cố Kiều Kiều mới hoàn hồn.

Cô rạng rỡ cười — tìm được cảm hứng rồi!

Mắt cô lấp lánh, phấn khích nhào tới ôm lấy Thẩm Nghiên Lý: “Tớ có cảm giác lần này sẽ vẽ đẹp hơn lần trước nhiều!”

Cảm nhận được thân thể mềm mại thơm ngát của cô dính sát vào mình, Thẩm Nghiên Lý hoàn toàn ngây ra, rồi toàn thân như bị lửa thiêu đốt.

Trước khi cậu bị đốt sạch, Cố Kiều Kiều đã buông cậu ra.

Thẩm Nghiên Lý thoáng thất vọng, nhưng lại thấy đôi mắt lấp lánh của cô đang nhìn mình, cậu không kìm được, chầm chậm tiến tới gần, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.

...

Có được cảm hứng, Cố Kiều Kiều chỉ mất hai ngày đã hoàn thành bức tranh.

So với phong cách còn non nớt lần trước, lần này Thời Tụng Niên nhận xét: “Rất có phong thái của bậc danh gia!”

Ông tin rằng trên đời thực sự có những người trời sinh đã có năng khiếu, Cố Kiều Kiều trước mặt ông chính là một trong số đó.

Mang theo tâm trạng trân trọng, Thời Tụng Niên xem đi xem lại bức tranh vài lần, sau đó mới đặt cùng với những tác phẩm dự thi khác trong trường.

Trong đó có cả tranh của Dư Khả Tâm.

Hai ngày qua, Dư Khả Tâm đúng là đắc ý vô cùng. Trình độ hội họa của cô ta khá ổn, tuy không thuộc loại thiên phú nhưng cơ bản vững vàng.

Giáo viên của cô ta đã nói, lần này nhất định sẽ được chọn đi thi.

Lượt xem livestream của cô mấy ngày nay cũng khởi sắc, quả thật có thể mượn chút độ hot từ Cố Kiều Kiều.

Cố Kiều Kiều không lên sóng hai ngày liền, không ít người tình cờ vào phòng livestream của Dư Khả Tâm rồi hỏi thăm tình hình của Cố Kiều Kiều.

Dư Khả Tâm không ngốc, không nói trắng ra chuyện gì của Cố Kiều Kiều, chỉ ám chỉ rằng hai người là bạn từ nhỏ, là chị em tốt nhất.

Cứ như vậy, lấy danh nghĩa “chị em thân thiết”, phòng livestream của Dư Khả Tâm đông dần, từ vài trăm đến cả nghìn người, cũng có người bắt đầu tặng cô vài món quà không đắt lắm.

Nếm được mùi ngon ngọt, Dư Khả Tâm càng muốn nổi tiếng hơn. Cô livestream mỗi ngày vài tiếng đồng hồ, nghĩ rằng dù sao Cố Kiều Kiều không phát sóng thì mấy khán giả này cũng sẽ chuyển sang xem người khác, chi bằng đến với cô.

Ngoài livestream, cuối tuần cô còn làm thêm ở một nhà hàng Tây gần trường.

Không ngờ hôm nay vừa đi làm đã bị thông báo rằng hôm nay quán vắng, vì có người bao trọn nhà hàng.

Hai năm làm thêm ở đây, cô chưa từng gặp chuyện bao trọn, rất tò mò không biết có phải gặp thiếu gia nhà giàu nào rồi không.

Mang theo sự tò mò, Dư Khả Tâm giành lấy khay nước từ tay đồng nghiệp: “Tiểu Hoa, để tớ mang ra giúp cậu.”

Tiểu Hoa liếc mắt trắng dã.

Từ xa Dư Khả Tâm đã thấy một người đàn ông mặc vest đặt may cao cấp, diện mạo là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp.

Chỉ ngồi yên một chỗ, khí chất cao quý tỏa ra từ người anh thật khiến người khác khó lòng phớt lờ.

Dư Khả Tâm ngẩn ngơ.

Thẩm Nghiên Tự nhận ra sự thất lễ của cô ta nhưng anh chỉ bình tĩnh chuyển ánh mắt nhìn về phía cửa.

Lúc đầu anh định đến dưới lầu đón Cố Kiều Kiều rồi đưa cô đi ăn món tư gia, nhưng đúng lúc cô cần đến trường nộp tài liệu nên cô hẹn ăn tại nhà hàng Tây này.

Thật ra Cố Kiều Kiều muốn đưa anh đi ăn lẩu gần trường, nhưng một vị bá đạo tổng tài mặc vest cao cấp đi ăn lẩu thì cảm giác đúng là lạ.

Hơn nữa, người ta là bá đạo tổng tài, cái gì ngon chẳng từng ăn qua, còn cô thì không có đủ tiền mời anh ăn món đắt tiền.

Khi Cố Kiều Kiều đẩy cửa bước vào thì thấy Dư Khả Tâm vô tình làm đổ khay nước, nước trên khay đổ hết lên người Thẩm Nghiên Tự.

Cô đoán Dư Khả Tâm chắc đã tự biên tự diễn xong toàn bộ “drama” giữa cô ta và bá đạo tổng tài rồi, nếu không sao lại lập tức biến thành một đóa bạch liên vừa xin lỗi vừa rưng rưng nước mắt như vậy.

Thẩm Nghiên Tự thấy Cố Kiều Kiều bước vào, chỉ dùng khăn giấy tùy ý lau qua nước.

“Không sao, không cần xin lỗi.”

“Sao có thể như vậy được, vô tình làm ướt tay áo của ngài, tôi nên xin lỗi và bồi thường.”

Cố Kiều Kiều bước tới, đứng sau lưng Dư Khả Tâm hỏi: “Bồi thường gì vậy?”

Dư Khả Tâm giật mình, suýt làm rơi ly trong tay. Cô vội vàng lấy lại bình tĩnh, hỏi Cố Kiều Kiều: “Sao cậu lại ở đây?”

Cố Kiều Kiều chào Thẩm Nghiên Tự trước, rồi mới đáp lại: “Tớ hẹn người ăn cơm ở đây.”

Thẩm Nghiên Tự đặt khăn giấy xuống, lịch sự đứng dậy kéo ghế cho Cố Kiều Kiều.

Hai người ngồi xuống, Dư Khả Tâm vẫn đứng đó, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Nhớ lại tình tiết bá đạo tổng tài yêu lọ lem mà cô ta vừa tưởng tượng ra… má nó, cuối cùng thì kẻ làm trò hề lại là chính cô ta!

  • Share:

You Might Also Like

0 comments