Vo Tinh Dao Chuong 266

By Quyt Nho - tháng 5 05, 2025
Views

Chương 266: Ta nguyện dâng hiến bí bảo tông môn cho tiền bối

Lâm Sương cười cay đắng.

“Ngu tiền bối, Long Đàm sơn mạch trong phạm vi trăm dặm đều là khu vực yêu thú hoành hành, hiện tại ta rời đi một mình, chưa đầy một khắc lại sẽ rơi vào tay yêu thú khác.”

Lâm Sương không muốn để Ngu Chiêu nghĩ nàng là người ham sống sợ chết, được voi đòi tiên, nhưng quả thật nàng ấy không có năng lực vượt qua được vùng núi Long Đàm.

Nàng ấy đã phải liều mạng mới trốn thoát, thực sự không muốn vì chút sĩ diện mỏng manh mà lại đẩy bản thân vào chỗ chết thêm lần nữa.

Nàng ấy cũng không thể trơ trẽn mở miệng cầu xin Ngu Chiêu che chở, đành phải nói thật tất cả.

Ngu Chiêu trầm ngâm không nói gì.

Những lời Lâm Sương nói không phải là phóng đại.

Long Đàm sơn mạch bị đủ loại yêu thú chiếm cứ, bản thân nàng dù giả làm hồ yêu cũng luôn trong trạng thái cảnh giác, không dám lơi lỏng.

Chỉ là Ngu Chiêu cũng không muốn mang theo một kẻ dễ gây chú ý, có thể làm lộ thân phận như vậy bên mình.

Nhiệm vụ lần này của nàng là đưa đám tiểu hồ ly trở về an toàn, không muốn sinh thêm chuyện ngoài ý muốn.

Lâm Sương nghĩ đến các sư đệ sư muội vẫn còn đang lưu lạc bên ngoài, cắn răng nói: “Ngu tiền bối, ta nguyện đem bí bảo tông môn dâng tặng cho tiền bối, chỉ mong người hộ tống ta xuống núi, giữ lại mạng sống này.”

“Bí bảo tông môn?”

Ngu Chiêu nhớ Lâm Sương xuất thân từ một tiểu môn phái đã suy bại, toàn bộ tông môn chỉ có bảy người, nàng ấy lại là đại sư tỷ, đứng đầu hàng đệ tử.

Toàn bộ tông môn, cộng thêm nàng ấy, chỉ có hai tu sĩ Kim Đan, người còn lại chính là sư tôn của nàng ấy, cũng là chưởng môn.

Một môn phái yếu kém như thế, còn có thể có cái gì gọi là bí bảo tông môn?

Dù có đi chăng nữa, sư tôn của Lâm Sương liệu có nỡ dùng bí bảo của tông môn để đổi mạng nàng ấy không?

Có lẽ nhận ra sự nghi ngờ trong ánh mắt Ngu Chiêu, Lâm Sương đem chuyện trong tông môn nói rõ ràng một lượt.

Tông môn mà Lâm Sương thuộc về là Hỗn Nguyên Tông, bề ngoài nhìn thì nghèo xơ xác, nhưng thực chất lại giàu nứt đố đổ vách.

Bởi không ai ngờ rằng, dưới lòng đất tông môn tồi tàn ấy lại ẩn chứa một linh mạch trung phẩm.

Quy mô linh mạch không lớn, nhưng linh thạch sinh ra lại vô cùng ổn định về chất lượng.

Đệ tử Hỗn Nguyên Tông cũng không đông, đủ để linh mạch chu cấp tu luyện cho họ.

Mà sư tôn của Lâm Sương thì luôn giữ quan niệm “phát tài trong im lặng”, nghiêm cấm đệ tử tiết lộ ra ngoài, cho nên chẳng có ai biết tình hình thực sự của Hỗn Nguyên Tông.

Ban đầu, Ngu Chiêu còn tưởng bí bảo mà Lâm Sương nói là chính cái linh mạch trung phẩm ấy, nhưng càng nghe đến đoạn sau, sắc mặt nàng dần trở nên nghiêm nghị.

Biến cố xảy ra khi Lâm Sương rời tông môn tham gia đại hội tông môn.

Không biết ai đã phát hiện ra sự tồn tại của linh mạch, chỉ trong một đêm, linh khí trong linh mạch bị hút cạn sạch.

Đến khi sư tôn của Lâm Sương nhận ra điều khác lạ và đến kiểm tra thì bị người kia đánh chết chỉ trong một chưởng, đến cả lời trăng trối cũng không kịp để lại.

Sư đệ sư muội của Lâm Sương không biết nên làm gì, cũng không dám ở lại tông môn, chỉ có thể tản đi lánh nạn nơi khác.

Đến khi Lâm Sương trở về, điều nàng thấy là thi thể của sư tôn, những sư đệ sư muội hoảng hốt bất an, và một linh mạch đã hoàn toàn cạn kiệt, héo tàn.

“Tên đó hút cạn linh khí của linh mạch thì thôi đi, cớ gì còn phải giết chết sư tôn ta! Hắn còn hủy luôn linh hạch, vật quan trọng nhất của linh mạch, trước khi rời đi!”—Ánh mắt Lâm Sương tràn ngập oán hận.

Linh hạch chính là phần quan trọng nhất của một linh mạch.

Chỉ cần còn linh hạch, dù linh thạch có bị khai thác cạn kiệt thì sau này vẫn có thể dần dần sinh trưởng trở lại.

Đây cũng là lý do vì sao trong giới tu chân, các tông môn và chư vị tông chủ đều tìm đủ mọi cách để tìm kiếm linh mạch.

Chỉ cần nắm giữ một linh mạch, tức là nắm giữ nguồn linh thạch vô tận.

Tu sĩ giới tu chân không phải hạng ngu ngốc, ai cũng hiểu rõ việc “đánh cá cạn hồ” không thể kéo dài lâu dài.

Sau khi phát hiện linh mạch, họ chỉ tập trung khai thác linh thạch, tuyệt đối không động đến linh hạch.

Vậy người đã giết sư tôn của Lâm Sương vì sao lại làm chuyện ngu xuẩn như “giết gà lấy trứng” ấy?

Là vì oán hận?

Hay còn có mục đích khác...

Khoan đã.

Ngu Chiêu bỗng nhiên nhớ lại kiếp trước, khi nàng bị trục xuất khỏi Ngũ Hành Đạo Tông, bị toàn tu chân giới hô đánh hô giết, cũng từng nghe nói đến những chuyện tương tự.

Có không ít tông môn từng phát đạt nhờ linh mạch, nhưng vì linh mạch chết mà lần lượt giải tán.

Đúng lúc đó danh tiếng nàng đã mục nát đến cực điểm trong giới tu chân, chẳng biết ai dẫn đầu, thẳng tay đổ vấy hết tội danh lên đầu nàng, nói nàng vì căm ghét thế gian nên đã lén lút đột nhập vào các tông môn đó, phá hủy linh mạch của họ.

Không ít tu sĩ từ đệ tử tông môn bị đẩy thành tán tu tin lời đồn đó là thật, cũng gia nhập vào hàng ngũ truy sát nàng, còn gào thét đòi báo thù cho tông môn.

Cho nên, thật ra đã có người bí mật hút linh khí và phá hoại linh mạch trong giới tu chân từ sớm rồi, chỉ là vì vị trí các linh mạch ấy quá kín đáo nên sự việc chưa bị lan truyền rộng rãi.

Tâm Ngu Chiêu khẽ chấn động.

Nàng đã ngửi thấy mùi âm mưu không bình thường.

Sau khi kể lại hết những chuyện xảy ra gần đây, Lâm Sương liền bước vào chính đề: “Trước khi ta rời tông môn, sư tôn đã truyền lại bí bảo cho ta. Ta có thể tự quyết định đem nó hiến tặng cho Ngu tiền bối.”

“Ngươi nói đến bí bảo tông môn là thứ gì?”

“Là chìa khóa mở ra Cổ Đạo Tràng.”

“Cổ Đạo Tràng!”

Đồng tử Ngu Chiêu co lại, tim nàng như ngừng đập một nhịp.

Cổ Đạo Tràng là nơi được các cường giả và tiên gia từ thời thượng cổ kiến tạo nên, dùng để truyền đạo, giảng pháp.

Hằng năm sẽ có cường giả mở giảng vào những thời điểm nhất định tại Cổ Đạo Tràng, mọi tu sĩ đều có thể đến nghe giảng, nếu may mắn thậm chí còn có thể được đích thân chỉ điểm.

Về sau, linh khí trong giới tu chân ngày càng suy yếu, đạo thống không thể duy trì, Cổ Đạo Tràng cũng theo đó biến mất trong một đêm.

Ngu Chiêu không ngờ lại nghe được cái tên “Cổ Đạo Tràng” từ miệng Lâm Sương.

“Nếu ngươi đã có chìa khóa mở ra Cổ Đạo Tràng, sao không tự mình đi?”

Tuy hiện giờ Cổ Đạo Tràng không còn cường giả giảng đạo, nhưng nhất định vẫn còn lưu lại dấu vết của các bậc đại năng, một nét khắc tưởng như vô tình, cũng có thể là lĩnh ngộ quý giá mà bậc đại năng lưu lại.

Đối với tu sĩ mà nói, đó là một loại của cải vô hình.

Tư chất của Lâm Sương không tệ, nếu nàng có thể vào được Cổ Đạo Tràng và bình an trở ra, dù tu vi không lập tức tăng tiến, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng sâu xa đến tương lai tu đạo của nàng.

Lâm Sương không thể không nghĩ đến điều đó.

“Ngu tiền bối, thật không giấu gì người, thứ ta có chỉ là chìa khóa của Cổ Đạo Tràng, nhưng ta lại không biết vị trí chính xác của Cổ Đạo Tràng, càng không biết cách mở ra nó.” – Lâm Sương áy náy nói.

Là một tu sĩ có chí hướng, sao nàng ấy lại không mong muốn bước chân vào thánh địa tu hành chỉ tồn tại trong truyền thuyết ấy?

Chỉ tiếc, nàng ấy chỉ có chìa khóa kho báu mà không thể bước vào kho báu.

Nếu không, sư tôn đã không truyền lại chìa khóa ấy cho nàng.

Ngu Chiêu gật đầu, hiểu rõ.

Chìa khóa Cổ Đạo Tràng là cánh cửa cuối cùng để bước vào nơi ấy.

Nhưng bản thân Lâm Sương còn chưa vượt qua được ngưỡng cửa, làm sao có cơ hội sử dụng chìa khóa?

“Vậy ngươi làm sao chắc chắn thứ trong tay mình chính là chìa khóa Cổ Đạo Tràng?”

“Chỉ cần Ngu tiền bối nhìn là biết.”

Lâm Sương xoay người, quay lưng về phía Ngu Chiêu, vén tay áo lên, dùng ngón trỏ rạch một đường trên cánh tay.

Thịt da tách ra, một ngọc quyết dài bằng ngón tay rơi xuống lòng bàn tay nàng.

Nàng vội vàng dùng linh lực bao phủ vết thương, rồi lau sạch máu trên ngọc quyết, sau đó mới quay người lại, hai tay dâng lên cho Ngu Chiêu.

Ngu Chiêu chưa vội nhận lấy ngay, ánh mắt chăm chú nhìn ngọc quyết, quan sát tỉ mỉ từng tấc một.

Ngọc quyết mang sắc trắng hơi ngả vàng, tỏa ra một cảm giác ấm áp dịu dàng, khí tức cổ xưa lướt nhẹ qua.

Chỉ trong khoảnh khắc, Ngu Chiêu như nghe được âm thanh vạn người tụng kinh, trước mắt hiện lên cảnh tượng vô số tu sĩ ngồi xếp bằng giữa quảng trường.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments