Vo Tinh Dao Chuong 267

By Quyt Nho - tháng 5 06, 2025
Views

Chương 267: Đi thôi, các tiểu tổ tông của ta

Ngu Chiêu hoàn hồn, nhận lấy ngọc quyết từ tay Lâm Sương.

Trên mặt Lâm Sương lộ vẻ vui mừng.

“Đa tạ Ngu tiền bối!”

“Ta sẽ lưu lại nơi này thêm một thời gian, quan hệ giữa chúng ta không thể để lộ.”

“Không thành vấn đề.”

Ngu Chiêu dùng dây leo gãy quấn lại cổ tay cho Lâm Sương, sau đó còn ném lên người nàng hai tầng huyễn thuật, khiến nàng trông vô cùng thảm thương, tiều tụy.

Rồi nhân lúc Lâm Sương tò mò quan sát bản thân biến hóa thế nào, nàng vén tay áo nàng ấy lên.

Lâm Sương: ?

Thuốc mỡ lạnh buốt được Ngu Chiêu nhẹ nhàng bôi lên vết thương.

“Ngu tiền bối~”

Lâm Sương cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.

Nàng ấy vẫn luôn nghĩ Ngu tiền bối là người lạnh lùng, xa cách, không ngờ lại có một mặt dịu dàng và chu đáo như vậy.

Nàng ấy có đức hạnh gì, có tài cán gì, lại được Ngu tiền bối đích thân bôi thuốc cho.

“Lau nước mắt đi, chúng ta nên rời đi rồi.”

Ngu Chiêu huýt sáo một tiếng.

Những con tiểu hồ ly đang rải rác khắp nơi nghe thấy liền đồng loạt chạy về phía nàng, hí hửng như gió lướt mây bay.

Tiểu Vưu chạy nhanh nhất, lại một lần nữa chiếm lấy địa bàn, nhảy lên vai Ngu Chiêu, cái đuôi nhỏ không ngừng đong đưa vì vui mừng.

Ngu Chiêu thuận tay vuốt ve một cái, dẫn theo đại quân hồ ly tiếp tục đi lang thang trong rừng núi.

Long Đàm sơn mạch tập trung hơn một nửa các chủng loại yêu thú trong giới tu chân, Ngu Chiêu trông thấy không ít loài nàng chưa từng gặp qua, còn đổi được một vài thứ thú vị.

Tất nhiên, nàng cũng không bạc đãi đám tiểu hồ ly.

Những ngày gần đây, thân hình đám hồ ly béo lên trông thấy, Ngu Chiêu còn cảm nhận rõ trọng lượng đè nặng trên vai mình càng lúc càng tăng.

Bởi vì tốc độ tăng cân của chúng quá nhanh, Ngu Chiêu không khỏi có chút chột dạ.

Sau khi trở về, không biết tộc trưởng Cửu Vĩ tộc có trách nàng đem hồ ly ra vỗ béo như nuôi heo không?

Ngay khi nàng đang do dự không biết có nên hạn chế việc cho ăn nữa hay không thì Hội Nhỏ sắp kết thúc, tất cả yêu thú đều đồng loạt di chuyển về cùng một hướng.

Ngu Chiêu không hiểu nguyên do.

Đám tiểu hồ ly đã hưng phấn kêu ầm lên.

“Ui, Hội Nhỏ sắp kết thúc rồi, Ngu Chiêu, mau mau đi thôi!”

“Nhanh lên, muộn chút là không kịp nữa đâu!”

“Ngu Chiêu! Cố lên, bọn ta đều ủng hộ ngươi!”

“…”

Tiểu Vưu vì quá kích động, gan to bằng trời, giơ cái móng nhỏ mập mạp lên kéo tóc mai của Ngu Chiêu, giục nàng mau đuổi theo. Kết quả bị Ngu Chiêu bắt lại, vỗ cho hai cái vào mông mới chịu ngoan ngoãn.

Ngu Chiêu cuối cùng cũng hiểu được yêu thú đang kéo nhau đi đâu.

Thì ra sau khi Hội Nhỏ kết thúc, những yêu thú mang đồ đến nhưng chưa kịp giao dịch sẽ tụ họp lại cùng một chỗ, tổ chức một trận tỷ thí.

Kẻ chiến thắng có quyền chọn chiến lợi phẩm, thậm chí còn có thể mang đi toàn bộ đồ vật giao dịch.

Đây cũng là tiết mục mà mọi yêu thú tham gia Hội Nhỏ đều mong đợi nhất.

Thật ra Ngu Chiêu không muốn chen vào chỗ náo nhiệt ấy.

Chỗ tụ tập quá nhiều yêu thú sẽ làm tăng nguy cơ bại lộ thân phận.

“Ngu Chiêu, đây cũng là nhiệm vụ mà tỷ tỷ tộc trưởng giao cho ngươi đấy! Không được từ chối!”

“Đi đi mà, Ngu Chiêu, đi đi mà~”

“Ngu Chiêu, hiện tại ngươi đại diện cho cả tộc Cửu Vĩ hồ, không thể bỏ cuộc giữa chừng!”

Thấy Ngu Chiêu còn do dự, đám tiểu hồ ly sốt ruột kêu chí chóe.

Lời của chúng cũng khiến Ngu Chiêu bừng tỉnh.

Tộc trưởng Cửu Vĩ Hồ phái nàng đến tham gia Hội Nhỏ, chắc chắn không chỉ để nàng làm bảo mẫu mà đơn giản vậy.

“Đi thôi, các tiểu tổ tông của ta.”

“Yeah!!!”

Lâm Sương nhìn Ngu Chiêu tươi cười rạng rỡ, trên người treo đầy tiểu hồ ly, không khỏi liên tưởng đến các sư đệ sư muội của mình. Vẻ mặt nàng chợt ảm đạm, không biết giờ này họ sống ra sao.

“Lâm đạo hữu.”

“Đến đây!”

Nghe tiếng gọi của Ngu Chiêu, Lâm Sương vội vàng lấy lại tinh thần.

Nàng ấy nhất định sẽ rời khỏi nơi này, phục dựng lại tông môn!

Hoa Đồ buồn chán phe phẩy cái đuôi, ánh mắt sắc như dao đảo quanh đàn thú.

Sao tộc Cửu Vĩ Hồ còn chưa đến?

Tiểu hồ ly của Cửu Vĩ tộc vốn hoạt bát bẩm sinh, mỗi lần tham gia sự kiện đều tích cực nhất, lần này chưa thấy chúng, thật sự có chút không quen.

Còn nữ nhân tộc hồ ly kia…Hắn luôn cảm thấy nàng có gì đó kỳ quái.

“Hoa Đồ!”

Hoa Đồ lười biếng quay đầu lại.

Một con báo đen thân hình rắn chắc, cơ bắp dẻo dai tung mình nhảy đến trước mặt hắn, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ phấn khích.

“Hoa Đồ, chúng ta lại gặp nhau rồi, ta là Ô Na, ngươi còn nhớ không?”

Đám đồng bạn của Hoa Đồ ở bên cạnh không ngừng nháy mắt ra hiệu.

Hoa Đồ dùng đuôi phất bọn họ mấy cái, rồi khẽ gật đầu với Ô Na.

Ô Na vui mừng ra mặt: “Hoa Đồ, ta rất thích ngươi, ngươi có muốn làm bạn đời của ta không?”

Yêu thú trong chuyện tình cảm rõ ràng thẳng thắn hơn con người rất nhiều.

Thích ai là theo đuổi kịch liệt ngay, bị từ chối thì cũng không dây dưa, rất dứt khoát.

Còn Hoa Đồ – con báo đẹp trai nhất trong tộc Báo Hoa Ba Mắt – đã quá quen với những chuyện thế này rồi.

Hắn lắc đầu từ chối.

“Tại sao? Cho ta một lý do đi! Là vì ta không đủ đẹp sao? Trong tộc ta, ta cũng rất được ưa chuộng đấy!”

Hoa Đồ cảm nhận được ánh mắt của mấy con báo đen khác, gật đầu tán thành: “Ngươi là một con báo rất có sức hút, nhưng hiện tại ta không có ý định tìm bạn đời.”

“Ta có thể đợi ngươi!” – Ô Na buột miệng thốt lên.

Hoa Đồ vẫn lắc đầu.

Trước kia trong tộc hắn cũng có không ít đồng loại cái tỏ lòng với hắn, nói sẽ đợi hắn, kết quả chưa được mấy năm thì đã sinh cả ổ báo con rồi.

Cho nên Hoa Đồ không mấy tin vào lời hứa của mấy nàng báo.

Hắn cũng không muốn họ chờ đợi mình.

Ô Na thất vọng rời đi.

“Hoa Đồ, ngươi thực sự không có cảm giác gì với Ô Na à? Ta thấy nàng ấy là con báo cái đẹp nhất ta từng gặp đấy!”

“Nàng rất mạnh mẽ, cũng rất có khí chất, nhưng không phải gu của ta.”

“Thôi được, ngươi đúng là kén chọn thật. Không biết sau này ngươi muốn tìm một con báo thế nào nữa.”

“Có lẽ là kiểu dịu dàng, mềm mỏng hơn một chút.”

“Sao ta cứ cảm thấy ngươi lại thích kiểu khác hoàn toàn thì phải.”

Chuyện trò dần đi xa, Hoa Đồ không tham gia nữa, tự mình quan sát xung quanh.

Giây tiếp theo, hắn đã thấy Ngu Chiêu dẫn theo một đám tiểu hồ ly đứng ở rìa khu hoạt động, một người một báo cách nhau một bãi đất trống, nhìn nhau từ xa.

Ánh mắt Hoa Đồ lập tức sáng lên.

Cuối cùng cũng đến rồi!

Ngoài Hoa Đồ, không ít yêu thú khác cũng chú ý đến Ngu Chiêu.

Trong hội trường, nhiều yêu thú đã hóa hình người, còn tùy theo sở thích mà ăn mặc đủ kiểu, trên người vẫn mang dấu vết của loài thú họ thuộc về.

Còn Ngu Chiêu ăn mặc đơn giản, không có trang sức rườm rà, giữa đám người loè loẹt lại trở nên nổi bật khác thường.

“Ngu Chiêu?”

Bạch Mai – yêu tộc Bạch Khổng Tước – vừa nhìn thấy Ngu Chiêu liền sững sờ.

Một là không dám tin nàng lại xuất hiện ở đây, hai là kinh ngạc trước sự gan dạ của nàng.

Nghĩ một lát, nàng ấy dứt khoát dẫn theo đồng tộc tiến đến bên Ngu Chiêu.

“Sao ngươi lại tới đây? Tộc trưởng đâu?”

“Tộc trưởng Bạch Linh vẫn ở Thanh Khâu Sơn. Ta được tộc trưởng Cửu Vĩ Hồ nhờ dẫn đám tiểu hồ ly đến dự Hội Nhỏ.”

Ngu Chiêu truyền âm giải thích với Bạch Mai.

Bạch Mai hiểu ngay.

Tộc trưởng nhà nàng ấy xưa nay vẫn canh cánh chuyện bị từ chối bởi tộc trưởng Cửu Vĩ Hồ. Bề ngoài thì làm như đã buông bỏ, nhưng thật ra cứ nhắc đến là lại len lén lau nước mắt.

Giờ hiếm có dịp được tiếp cận tộc trưởng Cửu Vĩ Hồ, ông ấy chắc chắn sẽ mặt dày đòi ở lại.

Chắc là thấy Ngu Chiêu vướng chân nên mới ném nàng ra ngoài trông trẻ.

Đúng là tội nghiệp mà.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments