Chương 796: Đền Tội
"A a a a!!!——"
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, hai chiếc khay trên tay hai nhân viên phục vụ bị hất tung!
Những chiếc đĩa sứ trắng tinh rơi xuống đất, vỡ tan tành. Kẻ gây ra chuyện này vẫn chưa hả giận, liền cầm hai chai rượu vang đỏ dốc thẳng xuống đầu họ, biến cả hai thành chuột lột!
Tất cả thực khách đều ngạc nhiên nhìn sang, không hiểu tại sao Phó Diệu Tuyết lại tức giận đến thế.
"Công việc nhàn hạ quá hả? Hay đầu óc có vấn đề rồi?" Phó Diệu Tuyết khoác một tấm lụa đen, giọng nói trong trẻo vang lên: "Mẹ nó, bọn tôi liều sống liều chết trong chiến dịch, còn các người ở đây buôn chuyện! Buôn chuyện vui lắm hả?!"
Hai nhân viên phục vụ bị bắt nạt không dám phản kháng, chỉ biết cúi đầu run rẩy, rượu vang đỏ từ tóc nhỏ xuống thành từng giọt…
"Các người có lòng nhân hậu, không có tâm cơ, giỏi lắm đúng không? Thế lần sau vào chơi cùng tôi đi? Xem thử giám sát viên có bị lòng tốt của các người làm cảm động rồi cho thắng luôn không nhé!"
Rượu đã đổ hết, Phó Diệu Tuyết cầm chai rỗng gõ lên đầu hai người kia, phát ra những tiếng "cốc cốc" vang dội.
"Nghĩ trò chơi này là hoạt động từ thiện chắc? Đồ thần kinh! Nếu không có bọn tôi nhẫn tâm tàn nhẫn, không biết các người đã chết ở đâu rồi!"
Đỗ Lai khẽ gọi một tiếng: "Diệu Tuyết."
Anh ta ra hiệu cho cô nhẹ tay một chút, vì những nhân viên này chỉ là người bình thường, không chịu nổi cô đánh thêm vài cái nữa.
Phó Diệu Tuyết bĩu môi dừng lại, ấm ức nói: "Là họ bắt nạt tôi bằng lời nói trước mà."
Hai nhân viên phục vụ tuy phẫn uất nhưng không dám lên tiếng.
Người quản lý nhà hàng vội vàng bước tới xin lỗi Phó Diệu Tuyết.
Phó Diệu Tuyết chỉ tay về phía Bạch Ấu Vi: "Xin lỗi tôi làm gì? Đi xin lỗi cô ấy đi. Không có mảnh ghép của cô ấy, các người nghĩ cuộc sống yên bình này từ trên trời rơi xuống chắc?"
Bạch Ấu Vi vẫn ngồi yên ăn uống, thần sắc bình thản, như thể không liên quan gì đến mình.
Quản lý nhà hàng dẫn hai nhân viên phục vụ đến, dè dặt nhận lỗi.
"Mấy ngày gần đây sống sung sướng quá nên có hơi quên mình, hai cô ấy nói năng không suy nghĩ, mong cô đừng để bụng. Ai trong căn cứ cũng biết công lao của cô." Quản lý rất khéo léo, hạ mình rất thấp.
"Còn về cách xử lý hai người này, tôi sẽ làm theo quy định."
Làm theo quy định?
… Quy định nào? Căn cứ chưa bao giờ cấm mọi người bàn tán, cùng lắm chỉ khiển trách vài câu rồi điều đến chỗ khác làm việc thôi.
Nhưng Bạch Ấu Vi cũng không muốn vì vài lời đàm tiếu mà gây khó dễ cho họ.
Cô gắp những hạt bắp ngọt trên đĩa, từng hạt một bỏ vào miệng, hờ hững nói: "Không sao, họ cũng đâu có nói sai, tôi đúng là không phải người tốt."
Câu nói này khiến quản lý và hai nhân viên phục vụ căng thẳng, sợ cô không chịu bỏ qua.
Bạch Ấu Vi ngước mắt lên nhìn họ, vẻ mặt bình thản: "Thật sự không sao, chỉ là bạn bè tán gẫu với nhau thôi mà, các người không cần căng thẳng đâu. Mau về thay đồ đi, đầu tóc quần áo ướt hết rồi, coi chừng bị cảm."
Quản lý gật đầu, dẫn nhân viên chuẩn bị rời đi.
Bạch Ấu Vi lại gọi họ lại: "Ê… chờ đã."
Họ khựng bước, cẩn thận quay lại nhìn cô.
"Có một chuyện… tôi muốn nói rõ." Bạch Ấu Vi đặt nĩa xuống.
"Trong tám người của Diệp Sùng, có một người bị bẫy giam lại, Diệp Sùng thấy hắn vô dụng nên đã dùng tre nhọn đâm xuyên cổ họng hắn. Còn có Hồ Đại Sơn, bị Diệp Sùng đóng mấy thanh sắt vào người, chết rất thảm. Tiểu Tề bị Diệp Sùng làm thành ‘bóng bay người’rồi phát nổ. Còn mấy người còn lại đúng là bị chúng tôi loại bỏ, nhưng Diệp Sùng chỉ cho họ mỗi người một mảnh ghép, nên sau khi bị loại, họ không có mảnh ghép để giữ mạng, và đều chết cả."
Hai nhân viên phục vụ nghe vậy, như thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, sắc mặt tái nhợt, buồn nôn đến mức muốn ói.
"Tôi nói xong rồi." Bạch Ấu Vi lại cầm nĩa lên, tiếp tục ăn bắp ngọt. "... Các người có thể đi rồi."
0 comments