Vo Tinh Dao Chuong 265

By Quyt Nho - tháng 5 04, 2025
Views

CHƯƠNG 265: Báo đốm ba mắt Hoa Đồ 

Người dịch: Danh Vu

“Là Hoa Đồ! Ghét nhất là chạm trán với báo đốm ba mắt!"

Tiểu Vưu một hơi nói ra lai lịch của báo đốm, sau đó bày ra vẻ hung ác nhe răng với Hoa Đồ.  

"Chính là nó! Lần trước nó đã kéo đuôi ta!"

"Nó còn dùng ba con mắt của nó hù dọa qua ta!"

Bọn tiểu hồ ly khác cũng hướng Ngu Chiêu bày tỏ sự tức giận lên án tội ác của Hoa Đồ.

Chỗ ở của báo đốm ba mắt cách núi Thanh Khâu cũng không xa.

Bởi vậy báo đốm ba mắt cùng Cửu Vĩ Hồ thường xuyên chạm mặt.

Tộc trưởng cùng trưởng lão đều lập giao ước, song phương một mực bảo trì trạng thái tương đối bình thản, nhưng xích mích nhỏ khẳng định không thể thiếu.

Hoa Đồ chính là một con thường xuyên gây xích mích, lấy việc khi dễ tiểu hồ ly làm thú vui.

Nó sẽ mai phục tại địa phương tiểu hồ ly hay ẩn hiện, chờ tiểu hồ ly đi qua sẽ đột nhiên nhảy ra dọa bọn chúng nhảy cẫng lên một cái.

Hoặc là ở trong rừng thiết kế cạm bẫy, vây khốn tiểu hồ ly, lại dùng những móng vuốt to lớn sắc nhọn vò rối lông tóc đối phương, cuối cùng chuồn mất.

Thông qua những điều xấu mà nó hay tạo ra, nó thành công để cho chính mình trở thành yêu thú bị ghét nhất trong mắt bọn tiểu hồ ly. 

Hoa Đồ có da mặt dày, hoàn toàn không thèm để ý ngôn ngữ của bọn tiểu hồ ly, nghiêng đầu dò xét Ngu Chiêu, giữa mi tâm xuất hiện một vết nứt như ẩn như hiện.

"Trên người ngươi có thoang thoảng mùi Cửu Vĩ Hồ Tộc, ngươi cùng nàng là có quan hệ như thế nào?"

Ngu Chiêu thế nhưng không có trả lời nó, nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu tiểu Vưu,  quay người hướng chỗ sâu của rừng cây tùng đi đến.

"Thoang thoảng có hơi à!"

Bọn tiểu hồ ly đắc ý thè lưỡi, cũng nhảy nhót rời đi. 

Hoa Đồ đang chuẩn bị khom lưng đuổi theo hỏi cho rõ, liền bị đồng bạn đi cùng ngăn lại.

"Rống!"

Nghe được âm thanh cảnh cáo phát ra từ trong cổ họng đồng bạn, Hoa Đồ không cam lòng mài mài móng vuốt, từ bỏ kế hoạch vừa nảy trong đầu. 

Nhưng ở trong lòng nó âm thầm tự nhủ: "Báo đốm lợi hại của núi mục sẽ không bỏ qua bất kỳ một mục tiêu khả nghi nào."

Chờ sau này trở về, nó sẽ ngay lập tức mai phục ở núi Thanh Khâu, nhất định phải hiểu rõ con hồ yêu ngạo mạn kia đến cùng là ai.

Nàng cho mình cảm giác thật sự là quá kì quái!

......

Một bên khác.

Ngu Chiêu đi ra từ rừng cây tùng, mới phát giác được cảm giác có người nhìn trộm đã biến mất không dấu vết.  

Nàng chậm rãi thở ra một hơi, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn lại một cái.

Lúc đối mặt cùng Hoa Đồ,  nàng tưởng rằng thân phận suýt bị phát hiện.

Bớt làm sẽ ít sai hơn.

Cho nên Ngu Chiêu lựa chọn lấy không nhìn thái độ vừa đi vừa đối đáp trôi chảy sự tra hỏi của Hoa Đồ.

Bọn chúng không có đuổi theo, đã nói lên nàng xem như tạm thời đem việc này ứng phó xong xuôi, sau đó nàng phải làm về sau chính là tận lực không cùng bọn họ chạm mặt.

"Ngu Chiêu, ngươi nhìn bên kia có một người đang nhìn ngươi!"

Thanh âm bén nhọn của tiểu Vưu nổ vang bên tai Ngu Chiêu.  

Ngu Chiêu xoa cái đầu nhỏ của nó trong sự tức giận rồi đưa mắt nhìn theo phương hướng nó chỉ.  

Trong cái nhìn này, nàng không khỏi nhíu mi tâm lại.  

Chỉ thấy một nữ tử bị dây leo buộc chặt, ném ở ven đường, ngồi bên cạnh một gấu yêu nửa gấu nửa người.  

Thời điểm Ngu Chiêu quay sang thì Lâm Sương phút chốc mở to hai mắt nhìn.  

Thật là nàng!

Ngu Chiêu của Ngũ Hành Đạo tông!

Người thi đấu giành đệ nhất tại thi đấu của Tu Chân giới!

Lâm Sương trong lòng dâng lên một trận vui sướng.

Nàng có phải là được cứu rồi!

Nhưng mà nhìn thấy cách ăn mặc ra vẻ nữ tử yêu tộc của Ngu Chiêu, bên cạnh nàng bị một đám hồ ly chen chúc, xung quanh lại tụ tập số lượng lớn yêu thú, Lâm Sương ý thức được Ngu Chiêu cứu nàng ấy cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nàng sẽ gánh chịu nguy hiểm rất lớn.

Môi nàng nàng ấy mấp máy hai lần, cuối cùng mím chặt môi, cúi đầu không nói.

Ánh mắt biến hóa của nàng bị Ngu Chiêu nhìn ở trong mắt.

Ngu Chiêu cất bước đi tới.

Nghe được tiếng bước chân có chủ ý. Lâm Sương kinh ngạc ngẩng đầu.

Ngu Chiêu đối với nàng ấy cười cười một cái, Tiểu Vưu sau lưng xẹt qua ngón tay. 

Tiểu Vưu thoải mái mà híp mắt, vênh váo tự đắc hỏi thăm gấu yêu, "Ngươi muốn đổi cái gì?"

Gấu yêu ngồi trên một thân cây nằm ngang, hắn buồn bực ngán ngẩm xoa xoa tay, nghe được tra hỏi, hắn cao hứng ngẩng đầu, ồm ồm hỏi: "Ngươi có thể sử dụng cái gì để trao đổi?"

Tiểu Vưu nhìn về phía Ngu Chiêu.

Ngu Chiêu nghĩ nghĩ, từ trong túi trữ vật móc ra một viên ngọc trai cùng viên trước mới trao đổi không kém bao nhiêu ra.

Gấu yêu lắc đầu, "Ta không thích cái đồ chơi này."

Ngu Chiêu lại móc ra cá con tự làm.

Gấu yêu vẫn như cũ lắc đầu.

Tiểu Vưu tức giận, "Cái này cũng không muốn, cái kia cũng không muốn, vậy ngươi muốn cái gì!"

Gấu yêu gãi đầu một cái, "Ta cũng không biết."

"Ngươi không biết? Vậy ngươi ngồi ở chỗ này làm cái gì! Đùa giỡn với hồ ly là không việc tốt đâu!"

Tiểu Vưu cùng một đám tiểu hồ ly bất mãn trừng hắn.

Gấu yêu có chút chân tay luống cuống, "Ta chính là đến tham gia náo nhiệt, ta không đổi, ta lúc này liền đi."

Nói xong hắn đứng lên, dắt lấy dây leo liền muốn rời đi.

Ngu Chiêu há lại sẽ trơ mắt nhìn hắn đem người mang đi.

Nàng một bên ra hiệu tiểu Vưu giúp nàng ngăn chặn bước chân gấu yêu, một bên hồi tưởng những thứ yêu thích của gấu yêu. 

Thời điểm Lâm Sương sắp tuyệt vọng, Ngu Chiêu móc ra một cái bình gốm nhỏ.

Mở hũ bị bịt kín bấy lâu, một cỗ nồng đậm mùi hương tỏa bốn phía.

Gấu yêu ngửi được trong không khí lan tỏa vị ngọt, lập tức bước không được chân như cũ, nước bọt cấp tốc bài tiết chảy ra.

Thơm quá, thơm quá!

Đừng nói không chỉ gấu yêu thích ngọt, liền ngay cả tiểu Vưu đều kém chút ngăn cản không nổi sự dụ hoặc, một đầu suýt ngã vào bên trong bình gốm nhỏ.  

Ngu Chiêu cảm thấy hài lòng.

Bên trong bình gốm nhỏ là nàng thu thập Âm Mật hoa ở Chiểu Trạch Lâm.  

Tại Bách Hoa cốc, nhờ có bọn người Mạc Từ chỉ điểm, nàng đã tăng không ít cánh hoa vào bên trong, khiến cho mùi thơm càng thêm nồng đậm.  

Chỉ là chính nàng chế tác Âm mật hoa cùng với Bách Hoa cốc tạo ra âm mật hoa vẫn là có chênh lệch cực lớn.

Về sau cùng bọn người Mạc Từ tách ra, họ đã đưa cho nàng bình nhỏ có chứa Âm Mật hoa, chính nàng chế tác âm mật hoa liền để đó không dùng, bây giờ vừa vặn phát huy được tác dụng.

Ngu Chiêu cầm bình ngói nhỏ lắc lắc, gấu yêu đầu cũng theo cái hũ vừa đi vừa lắc lư, nước bọt theo khóe miệng chảy ra bên ngoài.  

Ngu Chiêu dùng cằm chỉ chỉ Lâm Sương. 

Gấu yêu liền không kịp chờ đợi đem dây leo đưa đến trong tay Ngu Chiêu. 

Sau khi đáp ứng yêu cầu của Ngu Chiêu, hắn thận trọng từ trong tay Ngu Chiêu tiếp nhận bình gốm nhỏ, say mê hút mạnh một miệng lớn, cao hứng bừng bừng chạy.

Ngu Chiêu không có lập tức cởi trói dây leo, thấp giọng nói với Lâm Sương: "Đi theo ta."

Lâm Sương cũng biết được sự tình nặng nhẹ, trịnh trọng gật đầu, nhu nhuận đi theo bước chân Ngu Chiêu. 

Ngu Chiêu liền dẫn Lâm Sương cùng bọn tiểu hồ ly chuyển dời đến một vị trí tương đối yên tĩnh, sau đó đuổi tiểu hồ ly ra giúp nàng canh chừng, sau khi xác nhận xung quanh không có những yêu thú khác, nàng liền cởi trói dây leo cho Lâm Sương. 

"Lâm đạo hữu."

Không chỉ có Lâm Sương nhận ra Ngu Chiêu, Ngu Chiêu cũng có thể kêu lên danh tự của Lâm Sương. 

Lâm Sương cũng tham gia thi đấu tại Tu Chân giới. 

Ngu Chiêu không có cùng nàng làm đối thủ của nhau, nhưng nàng nhìn qua Lâm Sương so tài với người khác, biểu hiện của nàng không tồi, lưu lại cho nàng ấn tượng coi như khắc sâu.

Đương nhiên, để nàng quyết định xen vào việc của người khác lý do cũng không phải là nàng nhận ra Lâm Sương, mà là biểu hiện của Lâm Sương nhận ra nàng. 

"Ngu đạo hữu, không, Ngu tiền bối! Ân cứu mạng, suốt đời khó quên! Xin nhận ta một lạy!"

Việc đầu tiên sau khi Lâm Sương được giải thoát là hướng Ngu Chiêu dập đại lễ.  

Ngu Chiêu đem người ngăn lại, "Không cần như thế, chỗ này nguy hiểm không nên ở lâu, ngươi vẫn là nên nhanh chóng rời đi đi."


  • Share:

You Might Also Like

0 comments