Chương 35: Nữ streamer bị nuôi như chim hoàng yến bởi đại gia top 1 (9)
Chỉ nhìn cũng biết là chưa từng yêu đương bao giờ.
Điều này càng khiến Cố Kiều Kiều muốn hái đoá “cao lĩnh chi hoa” (hoa trên đỉnh núi cao) này về tay hơn nữa.
Thẩm Nghiên Tự hỏi: “Em học trường nào?”
“Đại học S.”
Ánh mắt Thẩm Nghiên Tự thoáng hiện lên vẻ bất ngờ—Đại học S? Em trai anh cũng học ở đó.
Anh lại chú ý đến chiếc áo khoác trên người Cố Kiều Kiều, cứ cảm thấy trông rất quen mắt.
Mím môi, anh nói: “Vừa hay tiện đường, tôi đưa em đến cổng trường luôn nhé.”
“Ơ?” Cố Kiều Kiều hơi ngượng ngùng, “Vậy… có phiền anh quá không?”
Thẩm Nghiên Tự điềm đạm đáp: “Tiện đường thôi. Trời mưa to thế này, em bắt xe cũng bất tiện.”
Cố Kiều Kiều bật cười khúc khích, thấy ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Nghiên Tự mới giải thích: “Lúc ra khỏi nhà em có xem lịch Hoàng đạo, trong mục ‘việc nên làm hôm nay’ có ghi là nên ra ngoài. Quả nhiên, hôm nay toàn gặp người tốt.”
Thẩm Nghiên Tự không hiểu sao cô đột nhiên đổi cách nói chuyện như vậy. Anh chưa từng yêu đương, cũng không hứng thú, toàn bộ kỹ năng đều dồn hết vào công việc, vì vậy chẳng biết đáp lại ra sao.
Anh đang suy nghĩ có nên nói cho cô biết anh chính là “Kiêu Nguyệt” không.
Cố Kiều Kiều vẫn dùng chất giọng mềm mại dễ thương nói tiếp: “Trời mưa mà lại gặp một nam sinh lạ tốt bụng cho em mượn ô, còn cho mượn cả áo khoác, nếu không thì hôm nay em ướt như chuột lột mất.”
Cô tinh nghịch lè lưỡi một cái.
Ánh mắt Thẩm Nghiên Tự bất giác bị sắc đỏ rực rỡ ấy hút chặt.
Hầu kết anh khẽ chuyển động theo phản xạ.
Nhận ra hành vi của mình có phần thất thố, Thẩm Nghiên Tự vội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói cũng thấp xuống: “Vậy à… đúng là xã hội bây giờ người tốt cũng không ít.”
Cố Kiều Kiều lén cười trong lòng: Anh đang nói cái gì vậy, đại ca? Đáng yêu quá đi mất.
Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Thẩm Nghiên Tự giờ đây lại có chút bối rối. Anh không hiểu bản thân đang làm sao, cứ như biến thành người khác vậy, đến nói chuyện cũng vụng về.
Nếu anh mà đi đàm phán hợp đồng với bộ dạng này thì e là tập đoàn Thẩm thị phá sản từ lâu rồi.
Đúng lúc đó, điện thoại reo.
Thẩm Nghiên Tự bắt máy, rồi bắt đầu nói chuyện bằng tiếng Pháp trôi chảy với người bên kia đầu dây, thần sắc nghiêm túc và tập trung.
Cuộc gọi kéo dài khoảng mười phút, sau đó Thẩm Nghiên Tự cúp máy, quay sang nhìn Cố Kiều Kiều, liền sững người. Anh phản ứng rất nhanh, lập tức lấy từ tủ lạnh mini trên xe ra một chai nước và một lọ thuốc.
“Em bị nổi mề đay phải không? Uống thuốc này vào sẽ bớt ngay.”
Lúc này, trên người Cố Kiều Kiều đã nổi đầy những mảng đỏ lớn, cổ, mu bàn tay và cả chân – những nơi lộ ra ngoài quần áo – đều chi chít những nốt đỏ.
Cô cố gắng nhịn ngứa, thấy Thẩm Nghiên Tự cuối cùng cũng gọi xong điện thoại và đưa thuốc cho mình, giọng cô run run: “Không… không cần đâu, em xuống xe là được. Trông em thế này thật sự rất kỳ cục.”
Cô siết chặt nắm tay để không gãi lên da, móng tay bấm sâu vào thịt đến mức đau nhói, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng cơn ngứa dữ dội.
Thẩm Nghiên Tự hiểu, cô không yên tâm với anh – uống thuốc người lạ đưa, không phải ngốc thì cũng là ngây thơ.
“Anh là Kiêu Nguyệt, em còn nhớ không? Anh biết em, Cố Kiều Kiều. Lần trước còn nói là anh có thuốc trị mề đay, nên em cứ yên tâm uống.”
Dừng lại một chút, anh lại nói tiếp: “Ngứa thế này mà không xử lý thì cũng không ổn đâu.”
Thẩm Nghiên Tự mở lọ thuốc, đổ hai viên ra nắp, rồi tiện tay lấy một viên bỏ vào miệng nuốt luôn.
Cố Kiều Kiều giật mình, giọng run run ngăn lại: “Anh đâu có bệnh, uống thuốc làm gì!”
Thẩm Nghiên Tự lại lấy một chai nước khác, mở nắp và đưa cho cô: “Uống thuốc đi.”
Cố Kiều Kiều nhận lấy thuốc và nước, tay run rẩy nuốt thuốc vào, phải chờ một lúc sau cơn ngứa trên người mới dần dịu đi.
Cô mệt mỏi day day giữa chân mày, đến cả việc phát hiện người đàn ông khiến cô hứng thú lại chính là đại ca top 2 cũng chẳng còn tâm trạng để kinh ngạc nữa.
Thẩm Nghiên Tự lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên chân Cố Kiều Kiều, dặn dò cẩn thận: “Sau này trời lạnh thì vẫn nên mặc ấm hơn một chút. Hôm nay nếu không có áo khoác của bạn cùng lớp, em chắc sẽ còn khó chịu hơn nữa.”
Cố Kiều Kiều yếu ớt gật đầu.
Thẩm Nghiên Tự tiếp tục nói: “Em giữ thuốc này bên mình đi, bên trong còn mấy loại thuốc điều dưỡng cơ thể. Uống cùng nhau thì sức đề kháng sẽ tăng, nổi mề đay cũng sẽ đỡ hơn nhiều.”
May mà hôm nay anh bảo Tiểu Lý chuẩn bị sẵn mấy loại thuốc, không ngờ lại dùng đến nhanh như vậy.
Đỡ hơn rồi, Cố Kiều Kiều gật đầu, giọng nói mềm mại: “Cảm ơn anh nhé, Kiêu Nguyệt. Không ngờ ngoài đời lại gặp được đại ca top 2 của em đó.”
“Ừ.” Thẩm Nghiên Tự lại trở về dáng vẻ lạnh lùng như cũ, như thể dáng vẻ vội vã lúc nãy chỉ là ảo giác.
Vừa hay đến Đại học S, xe dừng lại.
“Kiêu Nguyệt, em xuống xe đây! Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Thuốc này bao nhiêu tiền ạ? Em về chuyển khoản cho anh qua WeChat nhé!”
“Không cần đâu, thuốc này là công ty anh nghiên cứu phát triển thôi. Mau về trường đi, nếu có thể thì uống chút trà gừng.” Thẩm Nghiên Tự lại không nhịn được nhắc nhở.
Ánh mắt anh thoáng nghiêm lại.
Cố Kiều Kiều nở nụ cười tràn đầy sức sống: “Biết rồi mà~ tạm biệt anh nhé~”
Nói rồi, cô bật ô bước xuống xe.
Thẩm Nghiên Tự nhìn cánh cửa xe bị đóng lại, trong lòng thoáng có chút mất mát.
Vách ngăn trước ghế lái hạ xuống, Tiểu Lý hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, giờ về công ty chứ ạ?”
Thẩm Nghiên Tự khôi phục vẻ điềm tĩnh, “Ừ.”
Anh quay sang nhìn Tiểu Lý, đột nhiên hỏi: “Hôm nay tôi có kỳ lạ lắm không?”
Tiểu Lý muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn thành thật trả lời: “Cũng… có hơi kỳ lạ ạ.”
Thẩm Nghiên Tự nhíu mày. Anh không hiểu vì sao bản thân lại đặc biệt với Cố Kiều Kiều như thế. Sau khi hỏi ra nghi ngờ, Tiểu Lý càng do dự hơn: “Tổng giám đốc Thẩm… có lẽ là… anh đã nhất kiến chung tình với cô Cố rồi.”
Nhất kiến chung tình?
Đồng tử Thẩm Nghiên Tự co lại, vẻ mặt không thể tin được.
Thật sự là… tiếng sét ái tình sao? Anh bắt đầu hồi tưởng lại, dường như từ lúc nhìn thấy gương mặt thật của Cố Kiều Kiều, anh đã làm rất nhiều việc không giống thường ngày: gửi tin nhắn, đưa thuốc cho cô.
Hôm nay gặp ngoài đời, cũng lại như vậy.
Lắc lắc đầu, Thẩm Nghiên Tự gắng ép mình xua đi những suy nghĩ đó khỏi đầu: “Về công ty đi.”
Chiếc xe dần rời khỏi cổng trường, bên cạnh cổng, Dư Khả Tâm – người đang tránh mưa – nắm chặt điện thoại, nhìn theo chiếc xe đã khuất mà trừng mắt tức tối.
Cố Kiều Kiều sao lại bước xuống từ một chiếc Bentley trị giá cả mấy triệu? Cô không phải đã sa sút rồi sao? Xe đó chắc chắn không phải của bạn bè đâu.
Chẳng lẽ là… cô được đại gia bao nuôi rồi??
Dư Khả Tâm phấn khích với suy nghĩ đó. Cô ta không nhịn được mở điện thoại ra xem lại đoạn video vừa quay được – chính là đoạn Cố Kiều Kiều từ trên xe bước xuống, còn quay đầu vẫy tay cười với người trong xe!
Ướt sũng vì mưa mà Dư Khả Tâm chẳng còn bực bội gì nữa, nhìn đoạn video khiến tâm trạng cô ta càng lúc càng tốt.
Cô ta mở WeChat, gửi tin nhắn cho Cố Kiều Kiều: –Kiều Kiều à, tớ vừa đến tìm cậu mà không thấy đâu cả?
Hai phút sau, Cố Kiều Kiều mới trả lời: –Tớ có chút việc phải ra ngoài.
Dư Khả Tâm nhếch môi cười, đầy khinh thường.
Tiểu thư nhà giàu gì chứ, sa sút rồi thì đi làm nữ streamer, giờ còn bị bao nuôi nữa chứ.
–Kiều Kiều, tối nay tớ có thể livestream cùng cậu không?
Cố Kiều Kiều trả lời: –Hôm nay tớ nói rồi mà, tớ không khỏe nên nghỉ livestream một hôm.
Dư Khả Tâm trong lòng thì khinh thường: Không khỏe cái gì, chắc là mệt vì ở trên giường với ông già giàu có nào đấy thôi.
Tuy khinh thường trong lòng, nhưng tay vẫn gõ chữ: –Vậy à, Kiều Kiều nghỉ ngơi cho tốt nha.
Cô ta đã quyết—nhân lúc Cố Kiều Kiều không livestream vài hôm, cô ta sẽ chiếm sóng ngay từ tối nay!

0 comments