Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 075

By Quyt Nho - tháng 5 02, 2025
Views

Chương 75: [Thế Giới 1] Hồi Kết · Lãng Quên 

Kỳ Loan luôn có cảm giác mình đã quên mất một điều vô cùng quan trọng.

Nhưng hắn không thể nhớ ra.

Giờ đây, hắn đã đăng cơ, nắm trọn quyền hành, tàn dư thế lực triều đình cũ bị quét sạch, bá quan văn võ không ai dám trái lệnh. Theo lẽ thường, hắn đáng lẽ không còn gì phải bận lòng nữa.

Thế nhưng…

Kỳ Loan luôn vô thức thất thần vào những thời điểm và địa điểm không thích hợp.

Hắn đang nghĩ gì vậy…? Khi hoàn hồn lại, ngay cả hắn cũng không biết.

Bá quan đã nhiều lần dâng tấu, thúc giục hắn tuyển phi lập hậu, nhưng Kỳ Loan theo bản năng kháng cự.

Hắn không muốn có quan hệ với bất kỳ nữ nhân nào.

Tại sao?

… Không biết.

“Bệ hạ có triệu chứng nào khác không?”

Nữ thần y trẻ tuổi, dung mạo xuất chúng, điềm tĩnh ngước mắt nhìn.

Nàng từng là đích nữ của Thượng thư phủ triều trước, sau một sự cố ngoài ý muốn, gia nhập Thần Y Cốc, học được y thuật cao thâm, nay đã là thần y danh chấn thiên hạ.

Quan hệ giữa Kỳ Loan và nàng khá tốt, cả hai từng hợp tác giết chết tiên hoàng.

Kỳ Loan hiểu rõ mình không có bất kỳ cảm giác đặc biệt nào với Thời Thư Lăng, nhưng không biết vì sao, đôi khi hắn lại bất giác thất thần khi nhìn nàng.

“Không có.” Kỳ Loan nhàn nhạt đáp.

Thời Thư Lăng thu tay bắt mạch lại, ánh mắt tĩnh lặng và thấu suốt.

Nàng đứng dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài trời tuyết trắng.

Đã là mùa đông rồi.

“Bệ hạ nhìn thần có chút khác lạ, thần nhận ra điều đó.”

“Trẫm không có ý gì khác.”

“Thần biết.”

Thời Thư Lăng bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra. Cơn gió lạnh ùa vào khiến giọng nói nàng cũng mang theo cảm giác băng giá:

“Thật ra… thần cũng thường có cảm giác giống bệ hạ.”

Người đàn ông khoác long bào, ánh mắt trầm xuống.

Thời Thư Lăng đưa tay ra ngoài cửa sổ, đón lấy một bông tuyết.

Đôi mắt nàng ánh lên sự phức tạp:

“Đôi khi, thần đột nhiên muốn dạy ai đó học cầm… Thần không thích nữ công, nhưng dạo gần đây, lại bỗng nhiên rất muốn may một bộ đồ mùa đông.”

“Thần còn thường xuyên mất ngủ… Cứ như thể đã đánh mất thứ gì đó, nhưng dù có nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra mình đã mất gì.”

“…” Đôi mắt phượng lạnh lẽo của tân đế tối sầm lại: “Vậy, nàng có biết vì sao không? Là trúng cổ hay trúng độc?”

“Đều không phải. Thân thể của thần không có vấn đề gì cả.” Thời Thư Lăng quay đầu lại, khẽ cười nhạt:

“Có lẽ gần đây quá mệt mỏi, bị bóng đè thôi. Qua một thời gian sẽ ổn lại.”

“Không thể nào!” Kỳ Loan theo phản xạ phủ nhận.

“Không thể sao?” Thời Thư Lăng hỏi ngược lại.

Kỳ Loan im lặng.

Hắn không phải thầy thuốc, không thể lý giải cảm giác kỳ lạ này, chỉ là bản năng trong hắn đã phản bác trước cả khi lý trí kịp suy nghĩ.

“Thần kê cho bệ hạ ít thuốc an thần nhé.” Thời Thư Lăng nói.

“…” Kỳ Loan không phản đối.

Ngoài cách đó ra, dường như cũng chẳng còn phương pháp nào khác.

“Gần đây bệ hạ nên nghỉ ngơi nhiều hơn.” Thời Thư Lăng căn dặn một câu, sau đó xoay người định rời đi.

“Khoan đã.”

Giọng nam trầm thấp bất chợt vang lên.

Thời Thư Lăng quay đầu nhìn hắn.

Trên gương mặt lạnh lùng, sắc bén của tân đế không có chút biểu cảm nào, hắn hờ hững chỉ vào đĩa bánh trên bàn:

“Nếm thử cái này đi, nàng hẳn sẽ thích.”

Thời Thư Lăng có phần kinh ngạc, hôm nay Kỳ Loan quá mức bất thường!

Mặc dù quan hệ của họ không tệ, nhưng chủ động giữ nàng lại ăn bánh ngọt… Thật sự không giống lời Kỳ Loan có thể nói ra!

“Được.” Nàng không từ chối.

Thời Thư Lăng cầm một miếng bánh lên cắn thử, vừa chạm vào đầu lưỡi, nàng lập tức cau mày: “Ngọt quá…”

Kỳ Loan mặt không cảm xúc nhìn nàng.

Hai người đối mắt trong hai giây, Thời Thư Lăng bình thản nói: “…Ta mang về ăn.”

Đương nhiên là nói dối, vừa ra khỏi cửa nàng sẽ vứt ngay!

Quá ngọt!

Dưới ánh mắt của Kỳ Loan, Thời Thư Lăng trực tiếp bê cả đĩa bánh đi. Kỳ Loan cũng không ngăn cản, trong tiềm thức hắn vẫn cho rằng nàng sẽ thích.

Sau khi Thời Thư Lăng rời đi, Kỳ Loan lặng lẽ ngồi một mình một lúc. Sau đó, hắn chậm rãi hạ mi mắt, từ trong vạt áo lấy ra một chiếc túi thơm.

Trên đó, có hai chữ thêu xiêu xiêu vẹo vẹo:

A Loan.

Giống như trúng cổ thật… Kỳ Loan nghĩ.

Bằng không, vì sao chỉ cần nhìn thấy hai chữ này, tim hắn lại đau đến mức không chịu nổi?

Bên ngoài cửa.

Thời Thư Lăng cúi đầu nhìn chiếc bánh ngọt trong tay, vô thức đưa tay sờ lên mặt.

Ướt.

Là nước mắt.

… Thôi vậy.

Mặc dù không rõ tại sao, nhưng nàng đột nhiên… không muốn vứt nó nữa.


🍊Lời Bạn Quýt🍊

Giải thích một chút về Chương 75 nhé! Chị Thanh đã dùng tích phân của mình (khá nhiều đấy) để xóa đi ký ức và dấu vết về chị ở thế giới này vì chị cảm thấy nếu để những nhân vật ở lại nhớ về chị thì quá tàn nhẫn. ※Thật ra đoạn giải thích có ở chương 76 nhưng nó qua Thế giới thứ hai nên Quýt chưa dịch. Vì hành văn của truyện cũng hơi lạ nên có thể sẽ ít người theo dõi truyện nên có lẽ sẽ phải drop truyện. Nếu truyện có nhiều bạn đọc thì Quýt sẽ tiếp tục dịch nha~

Thế giới thứ nhất kết thúc rồi! Tuy biết chị Thanh chỉ là diễn thôi nhưng cứ nghĩ đến kết cục của truyện là Quýt cũng hít thở không thông như nhóm độc giả vậy. Quýt mới đọc hết thế giới thứ hai thôi, từ thế giới hai độ khó của nhiệm vụ sẽ cao hơn vừa mới zô mà chị đã suýt nữa bị mạt sát rùi. Có vẻ như chị Thanh không có cp ở thế giới nhỏ đâu nhưng hình như ở hiện thực có thì phải, mỗi thế giới đều sẽ có đoạn nhắc tới “tên đó” ý. Có chút mong chờ sau khi nữ chính tích đủ độ nổi tiếng và sống lại sẽ ra sao.

À Quýt thích nhân vật Kỳ Loan lắm lắm luôn ahuhuhu mong có phiên ngoại IF tuyến của Kỳ Loan hic hic.

  • Share:

You Might Also Like

4 comments

  1. Hóng Quýt dịch huhuhu, má, Thành Thanh làm tôi lụy chị ta

    Trả lờiXóa
  2. không biết mọi người thế nào chứ Quýt thích nhân vật Kỳ Loan lắm lắm luôn ý. mà tiếc là với chị Thanh thì Kỳ Loan chỉ là nam chính trong tiểu thuyết thôi ahuhu. cuối truyện còn phần phiên ngoại về vị diện 1 mà Quýt chưa đọc. không biết có nhắc tới Kỳ Loan hay không nữa~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi cũng thích 🥹
      Cũng muốn đọc phiên ngoại của ổng 😭😭😭

      Xóa