Thu Bong Chuong 484

By Quyt Nho - tháng 8 08, 2024
Views

Chương 484 Ỷ mạnh hiếp yếu

Người dịch  : Bạn Quýt

 

Một màn này ở trong mắt Tô Mạn, khiến cô nhất thời có ý nghĩ muốn bênh vực kẻ yếu!

 

Cô căm hận nhất loại hành vi ỷ mạnh hiếp yếu này!

 

Quả thực không thể đáng hận hơn!

 

Nếu không phải là cố kỵ đối phương nhiều người, mà tay cô bị thương chưa lành, nêu không đã sớm lao ra giáo huấn mấy thằng nhãi kia!

 

Nghiêm Thanh Văn luôn nhắc nhở cô không nên xúc động, không nên hành động theo cảm tính, không nên nóng nảy không màng xung quanh! Cô cũng biết mình như vậy không tốt, nhưng tính tình này, thật không phải muốn sửa là có thể sửa.


Chiếc xe máy chạy ngang qua chiếc xe.


Những người đó hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của cô. Phụ cận thú bông quá nhiều, mặc dù nhìn thấy Tô Mạn, chỉ sợ cũng sẽ sơ ý coi cô cũng là một thành viên trong đám thú bông.


Chờ tiếng xe máy xa hơn một chút, Tô Mạn từ trong xe đi ra, phát hiện thú bông phía trước bị đụng ngã, ở giữa tự nhiên hình thành một con đường.


Cô nhíu mày thật sâu.


Cô nhấc hành lý sau lưng lên, dọc theo dấu vết xe máy lưu lại đuổi theo.


  ……

Xe máy không đi quá xa.


Không phải bọn họ không muốn đi xa hơn, mà là nam nhân cột ở phía sau xe thể lực đến cực hạn, kéo dài một khoảng cách, những người này sợ hắn chết đi, cho nên dừng lại nghỉ ngơi.


Tô Mạn vẫn cẩn thận đi theo bọn họ.


Cô trốn sau vành đai xanh trên đường cái, hàng rào xanh lâu không có người cắt tỉa, lớn lên um tùm tươi tốt, đủ để che chắn cho cô.


Xuyên qua khe hở cành lá, Tô Mạn cẩn thận quan sát những người đó.


Trong lòng nghĩ, kỳ thật như vậy cũng tốt, cô đối với mê cung này không biết chút nào, đi theo phía sau bọn họ, vừa vặn coi bọn họ như đá dò đường, một khi những người này gặp chuyện không may, cô có thể nhân cơ hội phát hiện nguy hiểm tiềm tàng trong mê cung.


Chỉ là hiện tại không rõ ràng lắm... những người này đến tột cùng là lai lịch gì, tại sao lại bắt cóc người đàn ông kia?


Nam nhân đeo kính hư thoát ngã xuống ven đường, mấy người trẻ tuổi kia tựa hồ không sợ hắn chạy trốn, dây thừng tùy ý ném xuống đất, không trói không buộc, cũng không cố ý nhìn hắn.


Nghĩ đến cũng đúng, nam nhân bị tra tấn hấp hối, hai chân máu chảy đầm đìa, chạy như thế nào? Cho dù chạy, làm sao chạy thoát được ba tên trẻ tuổi khỏe mạnh này?


Tô Mạn cắn cắn môi, do dự không biết nên cứu đối phương như thế nào.


Không chỉ phải lo lắng không thê cứu người, mà còn phải nghĩ xem cứu đối phương sau đó an trí như thế nào, dù sao nơi này là mê cung, cô ngay cả tự vệ cũng khó khăn, lại như thế nào bảo vệ được người khác?


Ngay khi Tô Mạn rối rắm, một người trẻ tuổi trong đó mang theo bình nước đi tới trước mặt người đàn ông đeo kính, ngồi xổm xuống, vặn mở nắp bình, miệng bình hướng xuống, nước bên trong ào ào tưới lên đầu gối người đàn ông.


Nước trong cuốn đi  bụi đất bị máu nhuộm thành màu đen đậm, lộ ra vết thương đỏ tươi, người đàn ông đau đến rên rỉ một tiếng, hai chân không thể khống chế mà co rút.


Người trẻ tuổi mặc áo khoác cao bồi, đeo dây chuyền kim loại, thanh âm rất lạnh, "Cho dù đi không được, cũng không có gì đi, dù sao ngươi là người què, thiếu một hai cái chân cũng thế thôi..."


Tô Mạn nghe vậy ngẩn người.


...... Là người què sao?


Nhưng vừa rồi thấy anh đi theo phía sau xe máy vừa chạy vừa ngã, đi đường không thành vấn đề.


Người trẻ tuổi đồng bọn tức giận mắng: "Tên này chính là thiếu giáo huấn! nếu không phải cần hắn dẫn đường cho chúng ta, lão tử đã sớm giết chết hắn!"


Một người da đen khác nghe xong, tiếp lời: "Đừng a, muốn giết chết cũng phải để cho tao chơi vài lần, tiểu tử này da mịn thịt mềm, bộ dạng rất tốt.


Đã lúc nào rồi, còn nhớ thương tới thứ trong đũng quần mày nữa! chờ chúng ta từ nơi quỷ quái này đi ra ngoài, mày muốn chơi thế nào cũng không ai quản mày đâu!"


Người thanh niên mặc áo khoác cao bồi đứng lên, cau mày nói: "Được rồi. Nhìn bộ dạng này của hắn, hôm nay không đi được, hai người chúng mày đi dựng lều trại lên, tao đi tìm nước, nước của chúng ta hết rồi.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments