Chương 498: Những Người Bạn
Người dịch : Bạn Quýt
—
Ban đêm, Lư Vũ Văn liên tục trong trạng thái mơ màng.
Anh tỉnh dậy vài lần:
Một lần bị Tô Mạn kéo dậy để cho uống thuốc, cô ấy thô bạo,đổ thuốc vào miệng hắn.
Một lần bị Tô Mạn cởi áo để lau rửa và chườm lạnh, cô ấy mạnh tay đến mức khăn chà vào da anh như sắp tróc ra một lớp.
Còn một lần, Tô Mạn nhất quyết bắt anh ngâm chân, nói là học từ hiệu thuốc Đông y bên cạnh, ngâm xong chân rồi xoa bóp vài huyệt vị, có thể giúp anh mau khỏi.
Lư Vũ Văn rất ngại người khác nhìn thấy chân mình, đặc biệt là chân bị tật bẩm sinh, nhưng sức của Tô Mạn lớn hơn anh, không thể cãi lại cô.
Sau đó, anh suýt ngất vì đau.
Anh tưởng mình sẽ bị cô gái này hành hạ đến nửa mạng, nhưng không ngờ, ngủ đến nửa đêm, tinh thần lại dần hồi phục.
Cơ thể vẫn đẫm mồ hôi, nhưng đầu không còn nặng nề nữa.
Lư Vũ Văn mở mắt, chậm rãi thở ra một hơi.
Tô Mạn đang ngủ bên cạnh.
Cô nằm gục bên mép giường bệnh, lông mày vẫn hơi nhíu lại, như đang lo lắng điều gì đó, tay phải nắm chặt một cái nhiệt kế, tay trái đè lên tay phải.
Trước đây không để ý kỹ, giờ nhìn kỹ lại, tay trái của cô có hình dạng hơi kỳ lạ, băng bó dày cộm, nhưng vẫn gồ ghề không đều, không biết bên trong băng sẽ như thế nào…
Lư Vũ Văn cảm thấy tiếc cho cô.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại bị thương ở tay, hy vọng cô ấy sau này có thể hồi phục, đừng giống như anh, đi đến đâu, dáng đi luôn bị người khác cười chê.
Anh ngồi dậy, chuẩn bị với tay lấy nước.
Tô Mạn rất nhạy bén, gần như lập tức tỉnh dậy, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở ra, giống như con mèo trong đêm tối mở to mắt, sắc bén đầy khí phách! Không chút mơ màng!
Cô nhìn thấy Lư Vũ Văn, ánh mắt dịu lại, hỏi anh: “Muốn uống nước à?”
Lư Vũ Văn gật đầu, rồi hỏi: “Có gì ăn không?”
Tô Mạn lấy từ trong túi ra một gói bánh quy nén, không thể mở được bằng một tay, liền dùng răng cắn.
Lư Vũ Văn nói: “Để tôi làm cho.”
Tô Mạn đưa cho anh.
Anh nhận lấy, mở gói bánh quy, lấy ra bảy, tám miếng, phần còn lại đưa lại cho Tô Mạn.
Hai người cùng uống nước nóng ăn bánh quy, một lúc không nói gì.
Trong phòng có tiếng nhai nhỏ nhẹ, tiếng sột soạt của bao bì, một chiếc lò dầu nhỏ dùng cho cắm trại ngoài trời đang cháy yên tĩnh ở giữa phòng.
Ăn một lúc, Lư Vũ Văn nói: “Khi trời sáng, chúng ta quay lại chỗ họ đã xuống.”
Tô Mạn ngẩn ra, hỏi: “Anh lo họ leo lên à?”
Lư Vũ Văn nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh Tiêu và Dương Tử có lẽ đã bị nghiền thành thịt nát, nhưng Dương Tử cuối cùng lại gọi tên Trương Khắc, tức là, Trương Khắc lúc đó không ở dưới cùng, rất có thể treo lơ lửng giữa chừng, sau đó có leo lên hay không, tôi không chắc, nên muốn quay lại xem một lần nữa.”
“Trương Khắc là người đập vào đầu gối anh phải không?” Tô Mạn hỏi.
“Ừ.” Lư Vũ Văn gật đầu, “Là hắn.”
Tô Mạn nhíu mày, “Những kẻ này lòng dạ độc ác, tốt nhất là không để ai sống sót!”
“Sống sót cũng không sao.” Lư Vũ Văn suy nghĩ, từ từ nói, “Khi chúng ta ra ngoài, hắn một mình bị mắc kẹt ở đây, gọi trời không thấu, gọi đất không hay, thế mới tốt.”
“Không được!” Tô Mạn kiên quyết, “Loại người này, giết đi mới dứt hậu hoạn! Nếu không lần sau có người khác vào mê cung, hắn lại hại người!”
Lư Vũ Văn sững sờ, sau đó khẽ cười.
Tô Mạn nhìn anh: “Anh cười gì?”
“Không có gì…” Lư Vũ Văn cười nói, “Tính cách cô cũng khá là căm ghét kẻ ác.”
Tô Mạn nghe vậy sững sờ, chậm rãi cúi đầu.
“Tôi thực sự rất ghét loại người này, ức hiếp kẻ yếu, hèn hạ đê tiện… Nghĩ đến bạn bè của tôi có thể gặp phải họ trong trò chơi hoặc mê cung, có thể vì thế mà gặp chuyện không may, tôi chỉ muốn giết hết bọn họ!”
“Bạn bè của cô?”
“Ừ…” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không biết, họ bây giờ ra sao rồi…”
0 comments