Chương 497: Súp gà cho tâm hồn*
Người dịch : Bạn Quýt
---
*Chicken soup for the soul
Tô Mạn: "……"
Ngẩn ra hai giây, rồi vội vàng quay lưng lại!
Cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự lúng túng, lắp bắp nói: "Anh... anh thay đồ trước đi, tôi đi lấy hành lý và bản đồ về!"
Nói xong, cô nhanh chóng bước ra ngoài.
Lư Vũ Văn nhìn bóng lưng cô, rồi nhìn lại quần áo trong tay, sau một hồi do dự, cuối cùng không thể chịu nổi mùi hôi thối trên người, quyết tâm tắm nước lạnh!
...
Nhiệt độ không khí mang theo chút se lạnh của đầu thu, tuy chưa lạnh lắm, nhưng tắm nước lạnh thật sự là một cực hình.
Sau khi tắm xong, Lư Vũ Văn hắt xì liên tục không biết bao nhiêu lần.
Người đã sạch sẽ, nhưng cơ thể lại không ổn, bắt đầu cảm thấy chóng mặt, sốt nóng.
Anh biết tình hình không tốt, vội vàng lục lọi khắp phòng khám, tìm thuốc cảm.
Khi Tô Mạn quay lại với hành lý trên lưng, thấy Lư Vũ Văn nằm trên giường với khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, cô không khỏi kinh ngạc: "Anh làm sao thế?"
Vết thương chẳng phải mới vừa được khử trùng và bôi thuốc sao? Sao lại có vẻ nặng hơn?
Lư Vũ Văn cảm thấy khó nói.
Chẳng lẽ phải nói rằng mình lại kiểu cách, tắm nước lạnh nên bị ốm sao?
Cuối cùng, cũng chỉ tại thể chất anh quá yếu, không thể sống sót trong thế giới này!
Anh đã uống thuốc, cảm thấy mệt mỏi, yếu ớt hỏi Tô Mạn: "Cô mang bản đồ về chưa?"
"Đã mang về rồi." Tô Mạn đưa cho anh xem.
Lư Vũ Văn không còn sức để cầm, chỉ nhìn qua bản đồ trên tay cô, khàn giọng nói: "Nếu ngày mai tôi có thể khỏi, tôi sẽ cùng cô hoàn thiện phần còn lại của bản đồ. Mê cung này không đáng sợ, chỉ cần hoàn thiện bản đồ của từng ô và sắp xếp lại theo thứ tự đúng, sẽ tìm ra được lối đi chính xác... Nếu tôi không khỏi, cô tự đi hoàn thiện bản đồ, hiểu chứ?"
Tô Mạn đưa tay sờ trán anh, mày nhíu lại, "Sao tự nhiên lại sốt thế này? Anh uống thuốc chưa? Để tôi lấy thuốc cho anh."
"Uống rồi..." Lư Vũ Văn giữ tay cô lại, giọng khản đặc vì cơn sốt, "Có lẽ là vết thương ở chân bị viêm, lại thêm cảm lạnh... Không vài ngày thì không khỏi được, nếu cô có thể ra ngoài, hãy ra ngoài, đừng lo cho tôi."
Mày Tô Mạn nhíu chặt hơn, "Tôi chắc chắn sẽ đưa anh ra ngoài!"
Lư Vũ Văn lắc đầu, "…Nghe này, tôi là người tàn tật, chân tay vốn không tốt, ở lại mê cung này còn an toàn hơn, cô không cần đưa tôi ra ngoài, hơn nữa, tôi cũng không thích nợ ơn người khác…"
"Bị tàn tật thì sao chứ?!" Tô Mạn ngắt lời anh, giọng đầy vẻ trách móc, "Anh chỉ là tàn tật một chân, tôi còn quen một người bị tàn cả hai chân! Hiện giờ cô ấy vẫn sống tốt đấy thôi?! Cô ấy không những sống tốt, mà ai cũng sợ cô ấy! Không ai dám chọc giận cô ấy! Anh phải mạnh mẽ lên!"
Lư Vũ Văn cười khổ: "Cảm ơn vì lời khích lệ, nhưng thật sự tôi thật sự không thể ..."*
*Nguyên văn là "Cảm ơn súp gà của cô, nhưng tôi uống không nổi..." súp gà ý chỉ những lời nói có cánh để khích lệ người khác khỏi bi quan, hướng tới suy nghĩ cách nhìn lạc quan hơn.
"Đây không phải là súp gà! Là chuyện thật!" Tô Mạn nghiêm túc nói, "Cô ấy còn thảm hơn anh nhiều, ít nhất anh vẫn có thể đi lại, còn cô ấy chỉ có thể ngồi xe lăn, ngay cả đi vệ sinh cũng cần người giúp! Nhưng cô ấy chưa bao giờ từ bỏ, đã vượt qua rất nhiều trò chơi! Anh cũng không nên từ bỏ!"
Lư Vũ Văn nghĩ: Ngồi xe lăn sao có thể vượt qua trò chơi?
Khi truyền cảm hứng, có thể chân thành một chút được không?
Thôi...
Cô gái này cũng là người thật thà, tốt bụng, chỉ muốn khích lệ anh thôi, tại sao anh lại phải làm cô thất vọng chứ.
Nhưng nói thật… Bị ốm thật sự không dễ chịu chút nào.
Lư Vũ Văn nhắm mắt lại, thở dài bất lực, một lần nữa khàn giọng nói: "Nếu tôi khỏi, chúng ta cùng đi; nếu không khỏi, cô tự đi. Vẫn câu nói đó... Chúng ta vốn dĩ không quen biết, cô không cần bị tôi làm phiền, tôi cũng không thích nợ ơn người khác."
Nói xong anh không nói thêm gì nữa, nhắm mắt nằm nghỉ.
Tô Mạn cắn môi nhìn anh, tâm trạng rất tệ.
Người chân yếu tay mềm, tính cách đều cứng nhắc như vậy sao?
0 comments