Chương 505: Nghe Không Hiểu
Người dịch : Bạn Quýt
---
“Có lẽ là vậy.” Đỗ Lai nói lạnh lùng, “Tôi nhớ trong thông tin từ căn cứ, có nhắc đến trò chơi liên quan đến ma trơi.”
Ngừng một chút, anh ta cau mày khó chịu, “Nhưng đó là trò chơi ma quái, không phải là trò này… trò này gọi là gì ấy nhỉ?”
“Là ‘Nữ Vận Hài’.” Bạn gái của anh ta xen vào, “’Nữ Vận Hài’ là một vở kịch trong Mân kịch*.”
*Mân kịch : một hình thức hí khúc phổ biến tại khu vực xung quanh thành phố Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến.
Đỗ Lai dường như không muốn bạn gái mình thể hiện trước mặt Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi, khẽ nắm chặt tay cô. Nhưng cô lại cố tình làm trái ý anh, nói lớn: “Anh làm gì thế! Bây giờ tôi nói cũng không được sao?! Nếu vậy thì tại sao anh còn cứu tôi, để tôi chết đi cho rồi!”
Đỗ Lai: “…”
Thẩm Mặc nhìn người phụ nữ áo đen một lát, sau đó quay sang Đỗ Lai, “Tôi nhớ Mân là loại hình kịch của địa phương Phúc Châu, nhưng tôi không nghe nhiều về nó, không quen thuộc lắm. Bây giờ đã vào trò chơi, nếu muốn hành động cùng nhau, có phải nên chia sẻ thông tin không?”
“Đúng vậy~” Bạch Ấu Vi thêm vào, “Nếu không muốn cùng hành động, các người có thể xuống xe ngay bây giờ.”
“Xuống xe thì xuống xe, ai thèm ở lại!” Người phụ nữ áo đen nổi giận, còn dữ dằn hơn cả Bạch Ấu Vi. Cô định mở cửa xe, nhưng bị Đỗ Lai kéo lại, “Chờ đã…”
Cô không hài lòng, nói bằng phương ngữ: “Anh làm cái gì vậy?!”
Đỗ Lai nắm chặt tay cô, nhìn Thẩm Mặc nói: “Tất nhiên là cùng hành động sẽ an toàn hơn. Tôi đã nghe nói các anh rất có kinh nghiệm trong việc qua màn trò chơi. Nếu phát hiện ra manh mối, chắc các anh cũng sẽ không giấu chúng tôi chứ?”
Thẩm Mặc gật đầu nhẹ, “Chỉ cần liên minh, thông tin và tài nguyên nên chia sẻ.”
“Tốt.” Đỗ Lai gật đầu, kéo tay bạn gái, “Chúng ta cùng xuống xe, hỏi quan sát viên về quy tắc trò chơi. Nếu trò chơi không phải đối kháng, tôi sẵn lòng liên minh. Về bất kỳ thông tin nào về trò chơi, chúng tôi sẽ nói hết những gì biết.”
Anh ta nhìn Bạch Ấu Vi, cười, “Sao, đủ thành ý chứ?”
Bạch Ấu Vi đáp lại bằng nụ cười lạnh lùng, không nói gì. Thẩm Mặc nắm lấy tay Bạch Ấu Vi, “Cùng xuống xe nào.”
…
Mưa rả rích. Gió lạnh thổi rít. Cửa xe vừa mở, ngọn lửa xanh bên ngoài lắc lư, cháy rực hơn, khuôn mặt ma quái trong ngọn lửa càng trở nên trừu tượng, kỳ quái.
Cả bốn người cùng xuống xe. Ngọn lửa ma lơ lửng, phát ra âm thanh không phân biệt nam nữ, trong trẻo và chậm rãi, như tiếng thở dài của linh hồn trong ngôi mộ cổ— “Chào mừng… đến với… trò chơi thú bông…” Ngọn lửa xoay quanh họ, rất gần, gần đến mức chạm vào da thịt, nhưng họ không cảm nhận được chút hơi nóng nào. “Quy tắc trò chơi, như sau… Có người phụ nữ họ Lý, từ phía đông làng vận chuyển xác về phía tây làng… rồi từ phía tây làng vận chuyển xác về phía đông làng… ngày qua ngày, không ngừng nghỉ. Nếu có thể khiến cô ta dừng lại, là thắng.”
Bạch Ấu Vi cau mày không chịu được, nói: “Nói tiếng người đi!”
Ngọn lửa: “…”
Bạn gái của Đỗ Lai cười lớn: “Hahaha, nó không phải người! Làm sao nói tiếng người được!”
Bạch Ấu Vi vẻ mặt không hài lòng: “Nghe không hiểu, quy tắc nói lại lần nữa!”
Ngọn lửa nhìn chăm chú vào Bạch Ấu Vi. Nó nhận ra cô. Cô từng lấy “Một phần mười tôi” từ người đàn ông đầu thỏ, lấy “Nhà thú bông” từ trò chơi, gần đây lại lấy được vài mảnh linh kiện, khiến cho tên trong truyện tranh nghĩ rằng người đàn ông đầu thỏ thiên vị. Thực ra là vì… người chơi này có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát, khiến mọi người cảm thấy rất phiền phức.
Không ngờ, nó lại gặp cô trong trò chơi của mình… Tuy nhiên, trò chơi của nó không dễ bị cô lách luật đâu nhỉ? Dù sao, trò chơi của nó trong tất cả các trò chơi thú bông, được coi là bảo thủ nhất, nghiêm ngặt nhất, và cũng kiên cố nhất, số lần vá lỗi gần như bằng không.
0 comments