Chương 504: Nữ Vận Hài
Người dịch : Bạn Quýt
---
Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi đều ngạc nhiên.
"Chúng tôi... giở trò gì?" Bạch Ấu Vi vừa buồn cười vừa tức giận, "Người giở trò là các người mới đúng chứ! Xe của chúng tôi chỉ đi theo các người, mới đến chỗ quái quỷ này!"
Đỗ Lai thay đổi thái độ tươi cười trước đó, trở nên căng thẳng và phản bác: "Chúng tôi làm sao giở trò gì được chứ?! Chúng tôi định đi vào mê cung, nơi quái quỷ này rõ ràng không phải!"
Bạn gái của Đỗ Lai phàn nàn: "Có thể đừng nói quái này quỷ nọ được không? Vốn đã đủ đáng sợ rồi, các người còn nhắc đến quỷ!"
Bạch Ấu Vi gần như không biết nói gì. Người đáng sợ nhất trong cả bọn chính là cô ta! Mặc đồ đen tuyền, ướt đẫm, che kín toàn thân, không thấy mắt mũi đâu, vậy mà còn phàn nàn việc họ nhắc đến quỷ là đáng sợ! Thật nực cười! Có gì đáng sợ hơn dáng vẻ của cô ta bây giờ?
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Thẩm Mặc nhíu mày nói: "Lên xe trước đã." Đỗ Lai không khách sáo, kéo tay bạn gái lên ghế sau, mang theo một luồng khí lạnh ẩm ướt vào trong xe.
"Xe của chúng tôi không thể chạy được nữa." Đỗ Lai lau mặt, nói với Thẩm Mặc, "Xe của các người có chạy được không?" Thẩm Mặc ngồi lại vị trí lái, thử khởi động xe địa hình nhưng không có phản ứng. "Xe không khởi động được." Anh nói trầm giọng.
"Đỗ Lai, nhìn kìa!" Bạn gái của anh ta lo lắng bám vào tay anh, "Có thứ gì đó đang đến gần!" Bạch Ấu Vi cũng nhìn ra ngoài, thấy một đốm sáng xuất hiện ở đằng xa, ban đầu nhỏ như hạt đậu, sau đó từ từ lớn dần... Đốm sáng đó lay động trong màn mưa đen tối, như có người cầm đèn lồng đi tới!
Tuy nhiên, khi nó đến gần hơn, họ mới nhận ra đó không phải đèn lồng, mà là một ngọn lửa xanh! Mặc dù trời đang mưa, ngọn lửa này dường như không bị ảnh hưởng chút nào, lơ lửng trên không, chậm rãi tiến tới trước xe Thẩm Mặc, ngọn lửa nhảy múa tạo thành một khuôn mặt ma quái—
"Ding! Chào mừng vào trò chơi thú bông! Chủ đề trò chơi lần này là 'Nữ Vận Hài', quy tắc như sau:
Từ chối trò chơi sẽ biến thành thú bông!
Thất bại trong trò chơi sẽ biến thành thú bông!
Phần thưởng khi qua màn là một con thú bông!"
Giọng nói quen thuộc vang lên, bốn người trên xe cùng thở phào. So với những tình huống bất ngờ, ít nhất trò chơi có quy tắc, trò chơi có thể kiểm soát được. Nhưng sau đó, nghĩ đến việc phải cùng tham gia trò chơi với người không rõ bạn thù, thần kinh vừa thả lỏng lại căng thẳng trở lại.
Bạch Ấu Vi nhìn Đỗ Lai phía sau, nghi ngờ hỏi anh ta: "Đỗ Lai, trò chơi này có phải do anh làm ra không?" "Tôi?!" Đỗ Lai cười khẩy, "Bạch tiểu thư, cô quá đề cao tôi rồi, tôi không có khả năng điều khiển quan sát viên!"
Bạch Ấu Vi nhíu mày. Có vẻ như Đỗ Lai không biết, một số đạo cụ có thể khởi động trò chơi, như đồng xu mà Tán Tiếu từng nhận được.
Thẩm Mặc quan sát tình hình bên ngoài, nói: "Theo lý mà nói, gần mê cung không nên có trò chơi, trò chơi lần này có thể là do mê cung mở rộng mà chưa kịp di chuyển." Dựa trên kinh nghiệm trước đây và thông tin từ Giáo sư Tống, họ biết rằng mỗi trò chơi khi di chuyển sẽ tránh xa mê cung, vì vậy khu vực xung quanh mê cung thường tạo thành một vùng an toàn tạm thời, không có mê cung cũng không có trò chơi.
Tuy nhiên, an toàn chỉ là tạm thời vì mê cung có thể mở rộng bất cứ lúc nào. Hơn nữa, khi mê cung biến mất, các trò chơi xung quanh vẫn sẽ bị hấp dẫn và di chuyển tới. Căn cứ ở Thượng Hải được lập ra dựa trên đặc điểm này.
Bạch Ấu Vi nhìn quanh một vòng, ngoài ngọn lửa ma lơ lửng yên tĩnh, xung quanh không có gì, chỉ toàn bóng tối. "Đã vào trò chơi rồi, sao không thấy quan sát viên?… Chẳng lẽ ngọn lửa đó chính là quan sát viên?"
0 comments