Chương 480 Muốn đi một chỗ
Người dịch : Bạn Quýt
—
Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc cùng đến chỗ ở của Chu Xu và Nghiêm Thanh Văn.
Cửa gõ thật lâu mới mở ra.
Chu Xu mở cửa, thấy hai người bọn họ ở ngoài cửa, thoáng ngẩn người, sau đó lui ra hai bước để cho bọn họ đi vào, "Ta vừa qua bên kia tìm các ngươi......
Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc cũng ngẩn người.
Bởi vì Chu Xu mặc tạp dề, một bộ hiền thê lương mẫu.
Điều này đối với người khác mà nói rất tầm thường, nhưng đối với Chu Xu từng là minh tinh mà nói, nhìn qua có chút mới mẻ.
Sau khi vào nhà phát hiện phòng khách chất đống không ít vật tư.
Mấy thứ này bọn họ cũng có, là sau khi thông quan trò chơi số 21, tổ chức vì biểu thị cảm tạ đưa tới.
Chu Xu đem gạo mì dầu muối dời đến phòng bếp, nhường chỗ cho Bạch Ấu Vi cùng Thẩm Mặc ngồi xuống, vừa bận rộn vừa giải thích: "Nghiêm ca ngày hôm qua sau khi ra trò chơi cái gì cũng không ăn, cũng không muốn ăn, cho nên ta muốn làm chút nước canh bổ thân thể, mới vừa đem nguyên liệu nấu ăn sửa sang lại, chỉ là nhóm lửa phiền toái một chút..."
Nói xong, thoáng dừng lại, cô cười chua xót: "Những phương diện khác, tôi cũng không giúp được gì.
Thẩm Mặc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, "Bởi vì chuyện của Lữ Ngang?
...... Ừ. "Chu Xu cũng nhìn về phía cửa phòng ngủ," Anh ấy cả đêm không ngủ, nói nhắm mắt một cái liền thấy Lữ Ngang đứng ở trước mặt anh ấy, sau đó biết Tô Mạn không thấy, liền càng không ngủ được...... Tôi lo lắng thân thể anh ấy chịu không nổi, đi tổ y tế xin chút thuốc ngủ, anh ấy vừa mới ngủ.
Thẩm Mặc trầm mặc một hồi, nói: "Nghiêm Thanh Văn muốn vượt qua chuyện này chỉ sợ cần một ít thời gian.
Chu Xu cúi đầu "Ừ" một tiếng, "Hiện tại...... Nghiêm ca bên người chỉ còn lại có tôi, tôi muốn chiếu cố anh ấy tốt một chút.
Năm người bởi vì một loạt cơ duyên xảo hợp mà đến với nhau, có lẽ lúc ban đầu là bởi vì nợ tình người, bởi vì nhiệm vụ, bởi vì lợi ích, nhưng một đường đi tới hiện tại, giữa bọn họ đã sớm sinh ra tình nghĩa đồng đội không thể thay thế, chỉ là sau khi đến nơi này, đầu tiên là Lý Lý trở lại tổ nghiên cứu khoa học, cùng bọn họ mỗi người một ngả, tiếp theo là Lữ Ngang bất hạnh bỏ mình, cùng Tô Mạn tung tích không rõ - -
Năm người, hiện giờ chỉ còn lại hai người Chu Xu và Nghiêm Thanh Văn.
Chu Xu nghĩ vậy, nặng nề thở dài một hơi: "Nghiêm ca người này, thoạt nhìn cái gì cũng không thèm để ý, nhưng kỳ thật, anh ấy so với ai khác đều coi trọng đồng đội...... Lữ Ngang tạo thành đả kích quá lớn đối với anh ấy, hiện tại Tô Mạn lại xảy ra chuyện, tôi thật lo lắng anh ấy sẽ chịu không nổi.
Nghiêm Thanh Văn và Thẩm Mặc ở một số thời điểm thoạt nhìn rất giống nhau, đối nhân xử thế đều lạnh lùng sơ đạm, nhưng nếu chân chính tiếp xúc, sẽ phát hiện, Nghiêm Thanh Văn tuy rằng lãnh đạm, nhưng hắn là "Hợp quần", hơn nữa am hiểu ở trong quần thể chiếm cứ quyền lên tiếng nhất định.
Mà Thẩm Mặc lạnh, lại là thật sự lạnh, giống như hiệp khách độc hành, đối đãi với người khác lộ ra một loại lạnh lùng không chút để ý.
Đối với Nghiêm Thanh Văn trời sinh thuộc về "đoàn đội", mất đi đồng đội, tuyệt đối là một loại bị thương nặng nề.
Tựa như nhà chỉ huy mất đi ban nhạc, tựa như đàn nhạn tẩu tán, tựa như tướng quân lãnh binh phát hiện chỉ còn một mình mình đấu tranh anh dũng... Loại tịch mịch và thê lương này, người thường khó có thể hiểu được.
Bạch Ấu Vi hỏi Chu Xu: "Tô Mạn sao lại đột nhiên mất tích? Các ngươi xác định cô ấy không xảy ra chuyện gì?
Chu Xu cười khổ: "Ngày hôm qua, người nhà cô ấy cầm thư cô lưu lại tới tìm chúng ta, hỏi chúng ta có biết cô ấy đi đâu hay không. Tô Mạn viết trên thư, cô muốn đi một nơi nào đó, để cho người nhà chăm sóc tốt thân thể, không cần lo lắng cho cô ấy.
Bạch Ấu Vi mở to hai mắt, "...... Cô ấy muốn đi nơi nào?
Nghiêm ca hoài nghi cô ấy vào mê cung. "Chu Xu lại thở dài," Lúc Tô Mạn rời khỏi trò 'Cô dâu cuối cùng', tay phải bị thương rất nặng, lúc ấy Nghiêm ca và Lữ Ngang mang cô ấy từ bãi đỗ xe ngầm trở về, vết thương cũng là bọn họ hỗ trợ xử lý, cô ấy không muốn chúng ta lo lắng, cho nên bảo Nghiêm ca và Lữ Ngang giúp cô ấy giữ bí mật, cũng không nói cho người nhà, bây giờ ngẫm lại, cô ấy rất có thể là bởi vì chuyện này không nói mà biệt, đi vào trong mê cung rồi.
0 comments