Chương 472 Không cần anh cảm thấy
Người dịch : Bạn Quýt
---
Mọi người đối với bốn người qua cửa trò chơi số 21 đều có tâm tình kính sợ nhất định, hơn nữa Bạch Ấu Vi còn nổi tiếng sở hữu rất nhiều đạo cụ, nhất định là không dễ chọc. Cho nên giờ phút này cô không khách khí nói như thế thì những thanh niên trẻ tuổi này cũng không một ai dám lên tiếng.
Nam thanh niên bị phê bình nhìn qua hướng Thẩm Phi xin giúp đỡ.
Sắc mặt Thẩm Phi ngượng ngùng quay đi, nghĩ thầm: Mình cũng không dám...
Thẩm Phi. "Bạch Ấu Vi hô.
A... A? "Thẩm Phi giật mình, lập tức đứng thẳng," Có, chuyện gì?
Anh lại đây một chút. "Bạch Ấu Vi ngoắc ngoắc ngón tay với anh," Có việc tìm anh.
A, được... "Thẩm Phi dưới sự chú ý của một đám bạn bè, đi theo sau Bạch Ấu Vi.
Hai người đi đến một góc không quá ồn áo gần đó, Thẩm Phi nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì à?"
Bạch Ấu Vi nhìn trái nhìn phải, mới thấp giọng nói với anh: "Anh có xe không? Đưa tôi về một chuyến.
Về đâu? "Thẩm Phi không khỏi hỏi," Cô không về cùng anh tôi sao?
Bạch Ấu Vi không vui, nhướng mày hỏi: "Anh có đưa hay không? Không đưa thì tôi đi tìm người khác!
Đi... "Thẩm Phi lấy chìa khóa xe ra, giải thích," Tôi tưởng cô đi cùng anh trai tôi, cho nên mới hỏi một chút.
Xăng là vật tư quý giá, cho nên người trong thành tuy rằng phần lớn đều có xe, nhưng không thường xuyên sử dụng, có thể đi bộ thì đi bộ, trừ phi đi xa, nếu không sẽ không dễ dàng sử dụng ô tô.
Thẩm Phi có chút địa vị trong tổ chức, xe và xăng đều do nội bộ tổ chức cung cấp.
Hắn cho rằng Bạch Ấu Vi tìm hắn là vì tiết kiệm xăng, kết quả sau khi ngồi lên xe, Bạch Ấu Vi lại dặn dò hắn: "Đừng nói với Thẩm Mặc, lát nữa đưa tôi về.
Thẩm Phi: "Tại sao...
Bạch Ấu Vi nhíu mày.
Thẩm Phi câm miệng, không hỏi.
Hắn nhất định phải thoát khỏi danh hiệu Tiểu bảo tới từ hành tinh "Tại sao" mới được!
……
Bạch Ấu Vi trở lại chỗ ở, bảo Thẩm Phi chờ ở phòng khách, tự mình vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng, sau đó móc ra chìa khóa vàng, mở nhà thú bông.
Thầy Thừa và Phan Tiểu Tân đều chơi ở quảng trường bên kia, hiện tại trong nhà thú bông không có ai.
Cô đi vệ sinh, nhanh chóng gội đầu tắm rửa, lại dùng máy sấy tóc sấy khô tóc. Những động tác đơn giản này đối với cô mà nói cũng không dễ dàng, cho nên tốn chút thời gian.
Cả người nhẹ nhàng khoan khoái sảng khoái, cô từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc váy dài màu xanh nước hồ, cổ chữ V lớn, viền lá sen, mềm mại bên người, dáng người được tôn lên rất nhiều, hơn nữa thiết kế hoa văn sóng dưới bắp chân váy hoàn mỹ che giấu khuyết điểm đi đứng của cô.
Bạch Ấu Vi nhìn mình trong gương, chậm rãi thở ra một hơi, đẩy xe lăn rời khỏi nhà búp bê.
Vẫn chưa xong đâu.
Sở dĩ trở về, là bởi vì cô nhớ rõ trên bàn trang điểm trong phong ngủ có rất nhiều mỹ phẩm, là do nữ chủ nhân của phòng lưu lại.
Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, nghiêm túc soi gương tô phấn nền, vẽ lông mày, bỏ qua phấn mắt, thử mascara một chút, để cho hai mắt càng thêm tươi đẹp động lòng người.
Sau đó lấy chút son môi, dùng ngón tay chấm chấm, bôi lên môi, lại nhấp môi mấy cái.
Vốn còn muốn thử nước hoa, nhưng mùi nước hoa của nữ chủ nhân này không phù hợp với sở thích của cô, cho nên cô từ bỏ.
Cuối cùng Bạch Ấu Vi gẩy nhẹ đỉnh đầu làm cho tóc càng thêm bồng bềnh.
Trong gương cô da trắng như tuyết môi đỏ mọng, xinh đẹp tươi tắn, một đầu mây đen bao quanh khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, khiến tuổi tác cũng khó nhìn ra, vừa có nét hồn nhiên của thiếu nữ, lại có nét kiều mỵ của nữ nhân.
Cuối cùng cô cũng hài lòng.
Đêm đầy sao, lửa trại, rượu mạnh, còn có hương đồ ăn, hoàn cảnh như vậy thích hợp trang điểm đậm đã quyến rũ.
Cô mở cửa phòng ngủ, Thẩm Phi ngồi trên sô pha trong phòng khách có chút buồn ngủ.
Bạch Ấu Vi gọi anh dậy, hỏi: "Tôi như vậy có đẹp không?
Thẩm Phi có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nhìn cô sau khi trang điểm liền ngẩn ngơ, "Ách... tôi, tôi cảm thấy..."
Không cần anh cảm thấy. "Bạch Ấu Vi nghiêm túc nhìn anh," Anh trai anh thích loại này sao?
0 comments