Thu Bong Chuong 499

By Quyt Nho - tháng 8 09, 2024
Views

Chương 499: Cô Gái Mặc Váy Đen

Người dịch :  Bạn Quýt

Hoàng hôn buông xuống.

Một chiếc xe địa hình đang lao nhanh trên con đường bằng phẳng.

Trên ghế phụ, Bạch Ấu Vi đang mơ màng ngủ.

Chặng đường dài, cảnh quan đơn điệu, ánh nắng ấm áp… tất cả đều dấy lên cơn buồn ngủ của cô.

Cô ngáp một cái lười biếng, nói: “Lần sau phải để Đàm Tiếu ngồi trên xe, mặc dù cậu ta ồn ào nhưng có thể giúp chúng ta tỉnh táo.”

Thẩm Mặc liếc nhìn cô một cái, “Lần này tại sao không để cậu ta ngồi trên xe?”

“Để tiết kiệm xăng đó, tiết kiệm xăng~” Bạch Ấu Vi nhìn anh, “Xe của anh rất hao xăng, anh không biết sao?”

Vì vậy, không chỉ hành lý trên xe được chuyển vào ngôi nhà búp bê, mà cả Đàm Tiếu, Thừa Úy Tài và Phan Tiểu Tân cũng bị cô đuổi vào trong đó.

Thẩm Mặc cười cười, không đáp lại.

Anh nghĩ thầm rằng Bạch Ấu Vi đang cố tình tạo cơ hội để hai người ở riêng với nhau.

“Cố chịu một chút, sắp đến rồi.” Thẩm Mặc nói.

Bạch Ấu Vi cố gắng tỉnh táo nhìn về phía trước, những ngọn núi và rừng nước đẹp đẽ hiện ra trước mắt, xa hơn nữa, làn sương trắng dày đặc, đó là mê cung.

“Không biết Tô Mạn có ở trong đó không…” Cô lo lắng, khẽ thở dài.

Sau khi phát hiện Tô Mạn bỏ đi, họ chia thành hai nhóm để tìm người, một nhóm lên đường đến Từ Châu, nhóm kia đến Phúc Châu.

Trong tình trạng thiếu công cụ liên lạc, tìm một người thực sự rất khó khăn, nhưng Lữ Ngang đã không còn, Nghiêm Thanh Văn không muốn thấy Tô Mạn gặp chuyện không may, hơn nữa việc đến mê cung thu thập các mảnh ghép ban đầu cũng là mục tiêu của họ, nếu có thể tìm lại được Tô Mạn, tất nhiên là tốt nhất.

Vì vậy sau khi bàn bạc, Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi lên đường đến Phúc Châu, Nghiêm Thanh Văn và Chu Thư* đến Từ Châu.

*Bản edit nhà trước là Chu Xu nha. Từ giờ mình sẽ dịch Chu Thư theo âm Hán nhé!

Thẩm Mặc nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Theo bản đồ, chúng ta phải lái xe thêm một giờ nữa mới nhìn thấy sương mù, nhưng bây giờ đã thấy rồi, chứng tỏ trong thời gian này mê cung đã mở rộng.”

Bạch Ấu Vi nằm bò trên cửa sổ xe lẩm bẩm: “Nếu có một mê cung mà không ai ra được, sẽ thế nào?… Mê cung sẽ tiếp tục mở rộng chứ? Không ngừng mở rộng, bao phủ toàn bộ lục địa? Toàn bộ trái đất?”

“Điều này phụ thuộc vào mục đích của hệ thống trò chơi.” Thẩm Mặc giảm tốc độ, nhẹ nhàng nói, “Nếu nó chỉ muốn giết người, mê cung và trò chơi càng khó càng tốt, nhưng nếu nó muốn chọn ra một số người, nhất định sẽ để lại một con đường sống.”

Bạch Ấu Vi quay đầu nhìn anh, “Anh muốn được chọn sao?”

Thẩm Mặc trả lời thẳng thắn: “Đương nhiên. Chỉ khi thắng đến cuối cùng, chúng ta mới có thể thấy được sự thật.”

Bạch Ấu Vi nghĩ ngợi một chút, rồi hỏi: “Với anh, sự thật rất quan trọng sao?”

Thẩm Mặc nắm chặt vô lăng, quay đầu nhìn cô một cái, “Lữ Ngang và Vu Á Thanh đều chết trong trò chơi, tại sao họ lại chết, chẳng lẽ cô không muốn biết?”

Bạch Ấu Vi im lặng một lúc.

Lữ Ngang và Vu Á Thanh chết dưới tay búp bê, búp bê là do Mary tạo ra, còn Mary là do trò chơi tạo ra, ai là người tạo ra trò chơi? Tại sao trò chơi lại xuất hiện? Đây vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp.

Nhưng thật lòng mà nói…

Bạch Ấu Vi không có ý định truy tìm sự thật, cô thậm chí còn có chút phản kháng, khi sự thật đến… mọi thứ có trở lại bình thường không?

Cô cúi đầu nhìn đôi chân của mình.

Khó khăn lắm mới có thể đứng lên được…

Nhưng suy nghĩ này không thể nói với người khác, dù người đó là Thẩm Mặc cũng không thể.

Cô không muốn bị anh coi là u ám, ích kỷ, thậm chí là độc ác.

Xe đột ngột dừng lại.

Bạch Ấu Vi ngạc nhiên: “Sao lại dừng lại?”

“Phía trước có một chiếc xe.” Thẩm Mặc nheo mắt, “Bên cạnh xe có một cái lều, còn có một người phụ nữ.”

Bạch Ấu Vi cũng nhìn sang đó, “Có phải là Tô Mạn không?”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments