Chương 495 Tên hay
Người dịch : Bạn Quýt
—
Ầm ầm!!!
Kèm theo tiếng va chạm lớn, Tô Mạn và Lư Vũ Văn đồng loạt ngã vào dải cây xanh, cành lá của bụi cây làm xước da họ, nhưng đồng thời cũng bảo vệ cơ thể họ!
Nếu lúc này va vào tường, hoặc cột điện, gãy vài cái xương sườn cũng coi như là nhẹ!
Dù vậy, Lư Vũ Văn cũng bị chấn động mạnh đến hoa mắt, chóng mặt!
Thể lực của Tô Mạn mạnh hơn Lư Vũ Văn rất nhiều, gần như lập tức đứng dậy, kéo Lư Vũ Văn lên, vừa kéo vừa lôi ra khỏi dải cây xanh.
Khi hai người vừa rời đi, cửa sổ kính của tòa nhà bên đường rung rinh rồi rơi xuống! Vỡ tan tành!
Tô Mạn bế Lư Vũ Văn chạy liên tục, chạy đến một bãi cỏ bằng phẳng, xác định xung quanh không có vật gì nguy hiểm rơi xuống, mới đặt Lư Vũ Văn xuống.
"Này! Này?!..." Tô Mạn vỗ vào mặt anh, "Lư Vũ Văn! Anh có sao không?!"
Lư Vũ Văn đầu óc choáng váng, nghe thấy giọng Tô Mạn, gắng sức mở mắt, "...Sao cô biết tên tôi?"
"Tôi nghe họ gọi anh như vậy." Tô Mạn giải thích, đồng thời đưa tay ấn lên ngực và cánh tay anh.
Lư Vũ Văn yếu ớt hỏi: "Cô đang sờ loạn gì đấy..."
Tô Mạn nghiêm túc: "Tôi đang kiểm tra xem anh có gãy xương chỗ nào không."
"...Lư Vũ Văn không nói gì, nằm trên đất thở yếu ớt, "Không gãy xương cũng sắp bị cô ấn gãy rồi."
Tô Mạn vội thu tay lại, lo lắng hỏi anh: "Đau lắm không? Đau ở đâu? Tôi có mang thuốc ngoài da, có thể bôi cho anh."
Lư Vũ Văn khoát tay, "Rời khỏi đây trước rồi tính."
Tô Mạn nhìn quanh, gật đầu mạnh, "Đúng, nơi này thật kỳ lạ, chúng ta đi thôi."
Nói xong cô định bế Lư Vũ Văn dậy.
Lư Vũ Văn thấy cô lại tới, vội nắm lấy cánh tay cô, "Đợi, đợi đã! Tôi nặng quá, thế này không hợp..."
"Không có gì không hợp cả." Tô Mạn nói, "Tôi khỏe lắm, anh yên tâm! Không làm anh ngã đâu!"
Lư Vũ Văn nghĩ bụng cô khỏe thì tôi đã biết rồi, nhưng vấn đề không phải là ngã hay không!
Anh chọn cách thỏa hiệp: "Cõng có được không?"
"Được thôi." Tô Mạn nhíu mày, đặt cánh tay anh lên vai mình, hơi bất mãn, "Tôi còn chẳng xấu hổ, anh là đàn ông có gì mà xấu hổ, bây giờ quan trọng là rời khỏi đây, bế hay cõng thì khác gì? Anh làm trò cho ai xem!"
Khóe miệng Lư Vũ Văn giật giật, không muốn tranh cãi với cô, "...Ừ, cô nói đúng."
Tô Mạn cõng anh đi tiếp.
Đi một đoạn, trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nghĩ một lúc mới nhận ra, trước đây khi cô nói chuyện với Lý Lý, trong mười câu thì có tám câu bị cậu ta làm cho phát cáu, dần dần cô quen với cách nói chuyện giương cung bạt kiếm , không vòng vo.
Giờ bỗng dưng không bị cãi lại, cô thấy không quen...
Thực ra cô cũng hiểu, đàn ông phải giữ thể diện, bị phụ nữ bế chắc chắn không đẹp mắt.
Tô Mạn nghĩ bụng nên nói gì để cải thiện tình hình, dù sao cũng phải nhờ anh ta dẫn đường ra khỏi mê cung...
"Anh gọi tôi là gì?" Người đàn ông trên lưng lên tiếng hỏi.
"Tô Mạn." Cô đáp, "Tô trong Tô Châu, Mạn trong mạn thảo."
"Tên hay." Lư Vũ Văn nói, "Khiến tôi nghĩ đến Kinh Thi, 'Dã hữu mạn thảo, linh lộ thiễn hề, hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề'."
*Bài thơ :Dã hữu man thảo
Dã hữu man thảo,
Linh lộ thiễn hề
Hữu mỹ nhất nhân,
Thanh dương uyển hề.
Giải cấu tương ngộ,
Thích ngã nguyện hề.
*Dịch nghĩa
Ngoài đồng nội có cỏ mọc lan ra,
Sương lộ rơi xuống đậm đà.
Có một người con gái xinh tươi,
Mày đẹp mắt trong đẹp đẽ,
Không hẹn mà tình cờ gặp nhau,
Thật là thích hợp ý nguyện của ta.
Phía sau còn vài câu nữa, nhưng đọc ra quá mờ ám nên Lư Vũ Văn không nói.
Tóm lại hai người mới quen, mở đầu câu chuyện rồi từ từ trò chuyện tiếp.
Tô Mạn dường như không hiểu, đáp lại một cách bình thản: "Thật sao, tôi luôn nghĩ tên mình rất quê, đi học luôn gặp người cùng tên, như Trương Mạn, Lý Mạn, Hà Mạn... Sau này tôi mới thêm bộ thảo vào tên."
Lư Vũ Văn: "...Vậy sao."
Đột nhiên cảm thấy, câu chuyện đi vào ngõ cụt.
0 comments