Chương 488: Con khỉ biến thành
Người dịch: Bạn Quýt
—
Đúng vậy, đêm hôm khuya khoắt ầm ĩ cái gì......
Trong lều trại bên kia, Trương Khắc lười biếng nói:
Mặc kệ hắn làm cái gì, dù sao hắn què chân cũng chạy không xa, hơn nữa, không phải buộc dây thừng sao..."
Dương Tử nặng nề hừ một tiếng, kéo dây thừng đem Lô Vũ Văn cột ở bên cạnh trên cây, cột thật chặt, lại hung tợn đối Lô Vũ Văn nói: "Thành thật một chút cho ta!"
Như thế mới thôi, xoay người trở về trong lều.
Trong lều, Anh Tiếu và Dương Tử thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, giọng điệu cũng không tốt lắm, lại một lát sau, tiếng nói dần dần biến mất, dường như là đang ngủ.
Ban đêm, lại yên tĩnh không tiếng động......
……
Tô Mạn lặng lẽ đứng dậy, đi tới trước mặt Lô Vũ Văn.
Cô dùng miệng nói với hắn: "Ta, cứu ngươi.
Sau đó lấy ra chủy thủ của mình, hướng dây thừng trên người hắn ra hiệu.
Lư Vũ Văn nhìn cô, im lặng lắc đầu.
Tô Mạn hơi nhíu mày, có chút khó hiểu, có ý gì? Hắn không muốn cô cứu sao?
Là không tín nhiệm cô, hay là hiểu lầm ý của cô, cho rằng cô cũng muốn tổn thương anh?
Mặc kệ!
Cứu người ra trước rồi nói sau!
Lại để cho hắn bị mấy tên ác ôn kia giày vò, chỉ sợ tính mạng khó giữ được.
Tô Mạn nắm chặt chủy thủ, hướng dây thừng cắt xuống!
Một đao này đi xuống, xúc cảm phảng phất gặp phải gân trâu dẻo dai vô cùng! Sao Lại không cắt được?!
Tô Mạn kinh ngạc sửng sốt, theo bản năng lại thử một đao, vẫn không được!
Tại sao?
Thoạt nhìn cũng chỉ là một sợi dây da rất bình thường a!
Lô Vũ Văn dùng thanh âm cực thấp phun ra hai chữ: "Đạo cụ.
Tô Mạn giật mình, đưa tay cầm dây thừng, trong đầu nhất thời hiện lên tin tức đạo cụ –
[Dây thừng của ông Đông Quách: Một khi đã thắt nút, không ai ngoài người sử dụng có thể tháo hoặc làm hỏng dây thừng.]
Lưu ý rằng đạo cụ mất tác dụng sau khi người dùng chết.]
Khó trách vừa rồi hắn muốn tưới dầu phóng hỏa!
Bởi vì hắn sẽ không bao giờ chạy thoát trừ khi họ chết!
Tô Mạn bối rối.
Cô không nghĩ tới sẽ gặp phải loại tình huống này, trừ phi hiện tại đem cái cây này chặt ngã, nếu không không có khả năng cứu ra Lô Vũ Văn!
Có thể cắt xuống không?
Nghiêm túc mà nói, không phải không làm được, mà là không có cách nào chặt được cây đại thụ đó mà không đánh thức lũ hung ác đó.
Giờ cô ấy sẽ làm gì?
Người, ngay trước mắt.
Cô lại không cứu được!
Lô Vũ Văn dùng chân vạch vài cái trên mặt đất, viết một từ đơn: MAP.
Map, bản đồ?
Hắn nói vậy là có ý gì? Muốn cô đi lấy bản đồ sao?
Lô Vũ Văn hất cằm về phía xe máy.
Tô Mạn cái hiểu cái không, do dự nhìn anh, sau đó rón rén đi tới bên cạnh xe máy - -
Thùng xe phía sau không có khóa, mấy trang giấy kẹp ở trong khe hở, nhẹ nhàng nâng lên là có thể mở ra.
Sắc trời quá tối, có thể mơ hồ nhìn thấy trên trang giấy có chút vẽ vẽ dấu vết, cô toàn bộ cầm ở trong tay, thật dày một chồng.
Lại trở về bên cạnh Lô Vũ Văn.
Cầm bản đồ, tìm chỗ trốn đi. "Lô Vũ Văn hạ giọng nói.
Tô Mạn hỏi: "Vậy anh phải làm sao bây giờ?
Tôi sẽ nghĩ biện pháp thoát thân. "Giọng Lô Vũ Văn thấp hơn một chút, thần sắc khẩn trương nhìn về phía lều trại, e sợ Tô Mạn trì hoãn lâu sẽ đánh thức những người đó, thúc giục nói," Cô đi nhanh lên!
Tô Mạn cắn cắn môi, do dự một lát, xoay người vội vàng rời đi.
Những tấm bản đồ này là chìa khóa để rời khỏi mê cung, cô nhất định phải giấu kỹ!
……
Tô Mạn tốn thời gian rất lâu, rốt cục tìm được một nơi tự thấy là rất an toàn, cô đem bản đồ giấu đi, sau đó trở về tìm Lô Vũ Văn.
Lô Vũ Văn trợn mắt há hốc mồm nhìn cô: "Không phải tôi bảo cô trốn đi sao?!
Tô Mạn ngẩn người: "Không phải cậu bảo tôi đi giấu bản đồ sao?
*từ trốn với giấu giống nhau, dùng cho vật sẽ là giấu, cho người sẽ là trốn. trong tiếng Trung không có dấu ngắt với hay lược chủ ngữ nên bạn Lô nói bé Mạn “Cầm lấy bản đồ đi trốn đi” còn bé Mạn lại hiểu thành “Cầm lấy bản đồ giấu nó đi”
Lô Vũ Văn cứng họng.
Bên kia lều trại vang lên tiếng sột soạt.
Lư Vũ Văn rung chuông báo động, đang muốn đuổi Tô Mạn đi, thân ảnh trước mắt lại nhảy dựng lên, trong nháy mắt trèo lên cây, trốn vào trong cành lá rậm rạp.
Lô Vũ Văn: "......
Nữ nhân này là con khỉ biến thành sao?!
0 comments