Thu Bong Chuong 500

By Quyt Nho - tháng 8 10, 2024
Views

Chương 500: Gặp Lại Đỗ Lai

Người dịch :  Bạn Quýt

Bạch Ấu Vi chỉ cần nhìn một cái là biết chắc chắn không phải Tô Mạn.

Bởi vì bên cạnh chiếc xe ở đằng xa, có một người phụ nữ mặc váy đen ngồi đó. Dù khoảng cách xa không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng Tô Mạn chưa bao giờ mặc váy. Lần duy nhất có lẽ là trong ngôi nhà thú bông, khi cô buộc phải mặc bộ đồ của thú bông.

Hơn nữa, khi đi xa, mặc váy dài thực sự rất kỳ lạ.

Bạch Ấu Vi mặc váy vì với cô, mặc quần rất khó khăn.

Nếu cô có thể chạy nhảy, tất nhiên mặc bộ đồ thể thao sẽ tiện lợi hơn.

Khi Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi đang quan sát phía bên kia, người phụ nữ đó cũng phát hiện ra họ.

Cô ta ngồi thẳng lưng, quay đầu nhìn về phía họ.

Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi đồng thời ngỡ ngàng.

Bởi vì người phụ nữ không chỉ mặc váy dài màu đen mà còn che đầu bằng một tấm khăn đen dài. Ban đầu, họ tưởng đó là mái tóc dài xõa vai, nhưng khi cô ta quay đầu lại và không để lộ mặt, họ mới phát hiện ra rằng toàn bộ đầu và mặt của cô ta đều bị che bởi tấm khăn đen.

Cô ta che kín đến mức còn hơn cả phụ nữ Ả Rập, ít nhất họ còn để lộ đôi mắt, còn người phụ nữ này thì ngay cả một sợi lông mày cũng không lộ ra!

Điều này thật quá kỳ quặc.

Cô ta không thấy nóng sao?

Bây giờ dù đã vào thu nhưng nắng vẫn còn khá gay gắt, nhiệt độ ban ngày có thể lên đến 27, 28 độ. Bạch Ấu Vi nghĩ rằng nếu mình mặc như vậy, chắc chắn sẽ bị sốc nhiệt.

“Thật kỳ lạ…” Bạch Ấu Vi thì thầm.

“Qua xem thử.” Thẩm Mặc khởi động lại xe.

Người phụ nữ váy đen thấy họ đi tới, cúi đầu chui vào lều, sau đó, từ trong lều bước ra một chàng trai trẻ mặc áo hoodie, cảnh giác nhìn chiếc xe của Thẩm Mặc.

Người đó không ai khác chính là Đỗ Lai, người từng trao đổi thú bông thay thế với Bạch Ấu Vi.

Đỗ Lai và một phụ nữ, cắm trại gần mê cung? … Thật thú vị.

Bạch Ấu Vi híp mắt nhìn, khi xe của Thẩm Mặc tiến lại gần và dừng lại, cô cười chào Đỗ Lai: “Lâu rồi không gặp~”

“Thì ra là các người.” Sự căng thẳng trên mặt Đỗ Lai lập tức biến mất và thay vào đó là một nụ cười.

Bạch Ấu Vi cười hỏi: “Anh nghĩ là ai?”

“Ồ, không nghĩ là ai cả.” Đỗ Lai nhìn thoáng qua Thẩm Mặc ở ghế lái, rồi hỏi thoải mái: “Hai người định vào mê cung sao? Không cảm thấy ít người quá à?”

“Các người cũng chỉ có hai người mà?” Thẩm Mặc lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy, mê cung nguy hiểm trùng trùng, hai người quả thật đơn độc một chút nên chúng tôi còn chưa quyết định có vào hay không.” Đỗ Lai nhìn lều một cái, rồi giới thiệu với nụ cười: “Bên trong là bạn gái của tôi, cô ấy không thích nói chuyện với người lạ, các người đừng bận tâm.”

“Không bận tâm.” Bạch Ấu Vi nói, “Chúng tôi cũng nghỉ ngơi ở đây, các người không bận tâm chứ?”

Nụ cười trên mặt Đỗ Lai hơi cứng lại, “… Ha, không bận tâm.”

Từ trong lều vang lên giọng phàn nàn nhỏ nhẹ của người phụ nữ: “Nơi rộng thế này, sao họ cứ phải nghỉ ngơi ở đây…”

Giọng nói rất nhỏ nhưng Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc đều nghe rõ.

Đỗ Lai cười cười, quay vào trong lều.

Bạch Ấu Vi nghe thấy anh ta nói chuyện với người phụ nữ bằng giọng nhẹ nhàng, cả hai đều nói bằng tiếng địa phương nên không nghe rõ lắm.

Một lúc sau, người phụ nữ không nói gì nữa, trong lều không còn động tĩnh.

Thẩm Mặc hỏi Bạch Ấu Vi: “Chắc chắn nghỉ ở đây chứ?”

Họ có ngôi nhà thú bông, không nhất thiết phải tranh chỗ với Đỗ Lai.

Hơn nữa, nếu muốn tìm Tô Mạn, tất nhiên là càng nhanh càng tốt, tránh trường hợp Tô Mạn gặp chuyện trong mê cung mà họ không kịp cứu.

Bạch Ấu Vi nhìn chiếc lều không xa, nhẹ nhàng nhíu mày, “Có chút lo lắng… Nếu có thể hợp tác thì tốt, nhưng nếu hắn gây rối, thì phải làm sao?”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments