Thu Bong Chuong 482

By Quyt Nho - tháng 8 08, 2024
Views

Chương 482: Mũi tên lớn

Người dịch  : Bạn Quýt


Bầu trời xanh lam, giống như biển rộng gió êm sóng lặng, mây nhàn nhạt là từng đợt sóng trắng.


Tô Mạn ngồi trong xe, tay giơ cao ra ngoài cửa sổ xe, gió xuyên qua ngón tay, có cảm giác hơi lạnh của mùa thu.

Mùa hè, cũng sắp qua rồi.


Không biết bạn bè của cô có ra khỏi trò chơi số 21 hay không. Không có cô liên lụy, chắc hẳn bọn họ nhất định có thể thuận lợi lợi thông quan trò chơi.


Bây giờ, sau hai ngày ba đêm đi bôn ba, cuối cùng cô đã đến rìa mê cung.


Vốn đã sớm nên đến, nhưng cô chỉ có thể dùng một tay phải lái xe, hơn nữa vòng qua đoạn đường tắc nghẽn, dừng dừng nghỉ một chút, chậm trễ thời gian.


Cũng may một đường bình an.


Có lẽ là bởi vì độc thân một người không kích hoạt được trò chơi, tóm lại, dọc theo đường đi không có nguy hiểm.


Tô Mạn híp mắt nhìn sương mù phía trước, xem ra còn hơn một ngàn mét, cô không định lái về phía trước nữa.


Cô dừng xe và di chuyển tất cả các vật tư trên xe xuống, cũng như chiếc xe đạp gắn trên nóc xe, sau đó đặt các vật tư như thực phẩm, quần áo, nước và lều gấp lên phía sau xe đạp.


Vật tư còn lại dùng túi màu đen đã chuẩn bị tốt từng tầng bao bọc, lại nhét vào trong thùng rác ven đường –


Nói vậy cho dù có người đi ngang qua, cũng sẽ không đi thu thập vật tư trong thùng rác đâu nhỉ?


Khóe miệng Tô Mạn nhếch lên.


Đây là  cô cùng Chu Xu học được, lúc ấy Chu Xu đề xuất dùng biện pháp này giấu vật tư, được Lý Lý luôn miệng khen,  cô còn bởi vậy mà ghen ghét, náo loạn vài ngày không mới thôi.


Bây giờ nhớ lại, khi đó mỗi ngày đều quanh quẩn bên bờ sinh tử tồn vong,  cô lại còn có tâm tư ghen tuông, cũng thật sự là vô tâm.


Tô Mạn cười khổ lắc đầu, lên xe đạp, đi về phía mê cung…


Sương mù đang ở phía trước.


Khoảng cách, càng ngày càng gần.


Xe đạp càng chạy càng chậm…


Không biết như thế nào,  cô bỗng nhiên không có lòng tin.


Nhìn sương trắng ngay trước mắt,  cô không khỏi nghĩ, chính mình sau khi đi vào, có thể hay không ra không ngoài được?... Nếu như chết ở bên trong,  cô có thể vì quyết định lần này của mình mà hối hận hay không?


Khiến người nhà thương tâm, khiến bạn bè khổ sở, vì sao cô phải tùy hứng không từ mà biệt như vậy?


...... Không, không đúng.


Không phải như thế.


Làm sao có thể chưa lâm trận đã lùi bước chứ? Không phải đã nói không thể trở thành gánh nặng cho mọi người sao? Mê cung ở ngay trước mắt! Chỉ cần vào trong và ra ngoài là cô sẽ khỏe lại!


Đây không phải là không từ mà biệt,  cô chỉ là không muốn sống dưới sự che chở của người khác!


Trong lòng Tô Mạn tự động viên mình, tăng nhanh tốc độ.


Sương mù, dần dần nhấn chìm thân ảnh của cô.

  ……

Sau khi vào sương mù, Tô Mạn từ trên xe đạp bước xuống, đẩy xe chậm rãi đi về phía trước.


Mặt đường dưới chân dần trở nên ẩm ướt mềm mại, ánh sáng cũng càng ngày càng tối, điều này làm cho cô cảm thấy bất an, lo lắng mình chuẩn bị không đầy đủ.


Kỳ thật, cũng không có biện pháp nào cả.


Dù sao mỗi mê cung đều không giống nhau, mỗi mê cung đều không biết, ai cũng không đoán trước được, ở trong mê cung sẽ gặp phải cái gì.


Sương trắng rốt cục hoàn toàn tản ra, Tô Mạn phát hiện mình đang ở trong rừng trúc.


Rừng trúc vô cùng dày đặc, dày đặc đến mức không có biện pháp đẩy xe đi lại, cô không thể không bỏ lại xe đạp, đem toàn bộ vật tư trên xe cõng lên người.


Nói thật là rất nặng, nếu như không phải trải qua hai lần tăng thể lực nhờ mê cung trước kia,  cô chưa chắc đã cõng được, chỉ nhặt một ít nhu yếu phẩm, hành động nhất định có thể nhẹ nhàng hơn.


Nhưng Tô Mạn tự mình hiểu lấy.


Cô biết mình không đủ thông minh, cho nên chỉ có thể dùng "biện pháp ngốc" như vậy, tận lực mang đầy đủ đồ đạc một chút, cũng miễn cho lúc cần thiết hoảng tay hoảng chân.


Ở trong rừng trúc dày đặc gian nan đi một đoạn,  cô liền gặp phải tình huống.


Một mũi tên vô cùng to lớn.


Vô cùng đột ngột, cùng cảnh vật xung quanh hoàn toàn bất đồng mũi tên lớn, xuất hiện ở trước mắt cô, phảng phất đang vì cô chỉ dẫn phương hướng.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments