Thu Bong Chuong 806

By Quyt Nho - tháng 5 14, 2025
Views

Chương 806: Hiểu rõ hơn

Bạch Ấu Vi cười: "Tin tưởng tôi như vậy sao?"

Phó Diệu Tuyết đáp: "Bởi vì trong tay cô có đạo cụ bảo vệ mạng mà, đừng tưởng tôi không biết nhé~ Lần trước trong vận hài nữ, cô đột nhiên gọi ra nhiều trợ thủ như vậy, trước đó giấu ở đâu hả? Nhất định là có đạo cụ có thể chứa người! Không những thế, không gian đạo cụ ấy còn rất lớn, đủ để giấu được mấy người, đúng không? Còn nữa~ bọn họ xuất hiện trong bộ đồ ngủ, chứng tỏ không gian bên trong đạo cụ đó có thể ở được!"

Phó Diệu Tuyết kiêu ngạo hếch cằm, khoanh tay trước ngực, nhìn Bạch Ấu Vi đầy tự tin: "Cô không giấu được tôi đâu."

Bạch Ấu Vi khẽ cười, đánh giá cô ta từ trên xuống dưới: "Những người khác thì thôi, nhưng Đỗ Lai cũng dám để hắn đi cùng tôi sao? Tôi nói trước nhé, dù có đạo cụ thì cũng không chắc kịp dùng đâu, trong mê cung chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu Đỗ Lai xảy ra chuyện, cô đừng có khóc lóc với ta."

Phó Diệu Tuyết trầm ngâm một lát, giọng nói lạnh lùng đến bất ngờ: "Cho dù anh ấy có chuyện gì, cũng là do anh ấy nợ tôi. Nếu không phải vì anh ấy, tôi đã không trở thành như bây giờ."

"Thật nhẫn tâm quá nha~" Bạch Ấu Vi cười, "Nếu Đỗ Lai nghe thấy cô nói vậy, không biết anh ta sẽ nghĩ thế nào nữa…"

Phó Diệu Tuyết im lặng một lúc, bỗng nhiên vén tấm mạng đen trên đầu, để lộ khuôn mặt tinh xảo như búp bê.

Đôi mắt thủy tinh của cô chăm chú nhìn Bạch Ấu Vi, nói: "Dù tôi rất ghét cô, nhưng tôi luôn nghĩ rằng, so với những kẻ khác, cô hẳn phải hiểu cảm giác của tôi hơn."

Bạch Ấu Vi nhìn cô ta, không nói gì.

Phó Diệu Tuyết buông tấm mạng xuống, quay người rời đi.

……

Còn 20 ngày nữa là đến trận chiến thứ ba, Bạch Ấu Vi chuẩn bị dẫn người vào mê cung.

Thời tiết rất lạnh, hơi nước đọng trên cửa kính trong phòng họp tạo thành một lớp sương mờ. Ngón tay khẽ lướt qua, để lại một vệt sáng, nhưng chỉ một lúc sau, những giọt nước li ti lại ngưng tụ lấp đầy dấu vết ấy.

Bạch Ấu Vi đứng bên cửa sổ, vô thức vẽ lên mặt kính để giết thời gian.

Mọi người dần dần tập trung đông đủ.

Ở cửa, Phó Diệu Tuyết khoác tay Đỗ Lai, không ngại ngùng nũng nịu: "Sau khi vào mê cung, nhất định phải nhớ đến em đó, nếu không nhớ thì không được đi nha~"

Đỗ Lai ôm eo cô, liên tục gật đầu: "Đương nhiên anh sẽ nhớ em rồi, em cũng phải nhớ anh nhé. Đợi anh nâng cao thể chất, chúng ta có thể tự vào mê cung cùng nhau."

"Hu hu hu…" Phó Diệu Tuyết vùi vào lòng hắn, "Đỗ Lai, những gì anh làm đều vì em, em yêu anh~"

Đỗ Lai: "Anh cũng yêu em…"

Một bên, Trần Huệ có chút ngượng ngùng.

Leonid lẩm bẩm một tràng tiếng Nga nghe không hiểu, còn khoa tay múa chân, kéo Trần Huệ ra góc phòng, trông như muốn nhắc nhở cô ấy: "Cảnh báo độ tuổi! Không được nhìn!"

Bạch Ấu Vi nhìn một lúc, không biết có phải bị ảnh hưởng không, bèn bước đến trước mặt Thẩm Mặc, hỏi: "Anh có điều gì muốn nói với em không?"

Thẩm Mặc: "…"

Bạch Ấu Vi ôm lấy anh, cũng nũng nịu như vừa rồi: "Anh yêu em không? Có yêu em không?~"

Thẩm Mặc hơi nóng mặt, liếc nhìn xung quanh…

Anh vốn không phải kiểu người dễ dàng thể hiện tình cảm trước mặt người khác.

Nhưng Bạch Ấu Vi cứ quấn lấy anh không buông, dai dẳng mãi, cuối cùng, Thẩm Mặc đành nắm lấy eo cô, xoay người đẩy cô áp vào tường, cúi đầu ghé bên tai cô nói: "Lại muốn trêu chọc anh, hửm?"

Tai Bạch Ấu Vi nóng lên, cô mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh nói đi~ Yêu em không?"

"Yêu." Thẩm Mặc cắn nhẹ lên dái tai cô.

Bạch Ấu Vi hài lòng, lại làm nũng, kéo tay anh vẽ một trái tim lên cửa kính.

Thẩm Mặc nhìn trái tim ấy, khóe môi khẽ cong, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào chóp mũi cô, khẽ thở dài: "Sắp vào mê cung rồi, em đúng là chẳng lo lắng chút nào."

Bạch Ấu Vi cười tít mắt: "Tình yêu làm lu mờ lý trí của em rồi~"

Thẩm Mặc hết cách với cô, chỉ có thể nhìn cô cười.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments