Thu Bong Chuong 807

By Quyt Nho - tháng 5 15, 2025
Views

Chương 807: Mười Hai Ổ Khóa

Một nhóm sáu người tiến vào mê cung.

Theo kế hoạch của Bạch Ấu Vi, việc nâng cao thể chất tất nhiên nên giúp ích cho càng nhiều người càng tốt, tốt nhất là cả Đàm Tiếu, Phan Tiểu Tân và thầy Thừa cũng tham gia.

Nhưng xét đến mức độ nguy hiểm, họ đành phải ở lại trong Nhà Búp Bê, đợi cô tìm hiểu rõ tình hình mê cung rồi mới quyết định có để họ tham gia hay không.

Bạch Ấu Vi, Thẩm Mặc, Asalina, Đỗ Lai, Trần Huệ, Leonid cùng bước vào cánh cổng mê cung do giám sát viên mở ra.

Ban đầu, khung cảnh vẫn giống như những lần vào mê cung trước—chỉ toàn một màu trắng xóa.

Những người xung quanh đều biến mất.

Càng đi vào trong, màn sương trắng dần chuyển sang tối mịt, cuối cùng biến thành bóng tối hoàn toàn.

Cô đưa tay chạm vào vách đá hai bên, lạnh lẽo và trơn nhẫy, như thể được bao phủ bởi từng lớp rêu xanh ẩm ướt không thấy ánh mặt trời.

Cảm giác này khiến Bạch Ấu Vi khó chịu, cô rụt tay lại, lấy đèn pin từ balo ra chiếu sáng.

Không biết có phải do môi trường quá âm u hay không, mà dù ánh sáng đèn pin chiếu rọi, hành lang vẫn toát lên vẻ u ám rợn người, chẳng có chút hơi ấm hay ánh sáng thật sự nào.

Cuối hành lang là một cánh cửa gỗ cũ kỹ mục nát, viền bọc kim loại han gỉ, nhưng không hề khóa.

Bạch Ấu Vi đẩy mạnh, cửa lập tức mở ra.

Một cánh cửa nặng nề như vậy, thế mà lại không phát ra chút âm thanh nào khi mở.

Cô bước vào trong, đó là một căn phòng rộng khoảng hơn 200 mét vuông, bốn bức tường mỗi bên đều có một cánh cửa gỗ, không có cửa sổ, chỉ có một cột trụ hình chữ nhật đứng sừng sững ở chính giữa, kéo dài từ mặt đất lên trần nhà.

Bốn góc của cột trụ thắp bốn ngọn đèn dầu nhỏ bằng hạt đậu, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ chiếu sáng khu vực xung quanh.

Các đồng đội của Bạch Ấu Vi lần lượt xuất hiện trong căn phòng đá này.

Bọn họ không bước vào từ cửa, mà hiện ra từ những vùng tối xung quanh căn phòng, sau đó mỗi người đều bắt đầu quan sát môi trường nơi đây.

Ngoài cột trụ ra, chẳng còn thứ gì khác.

Dù xung quanh có cửa, nhưng mọi người đều cảnh giác không mở ra, bởi chẳng ai biết phía sau cánh cửa đó có gì.

Cuối cùng, họ tập trung trước cây cột đá.

Một mặt của cột đá có cánh cửa sắt bị khóa chặt, ba mặt còn lại được khắc đầy những bức bích họa.

Những bức bích họa có thể là manh mối của mê cung lần này, họ soi đèn pin, tỉ mỉ quan sát từng chút một.

Bức bích họa thứ nhất vẽ một con quái vật đầu bò thân người đang truy đuổi một nhóm người tí hon. Những người này được vẽ rất trừu tượng, chiều cao chỉ đến đầu gối con quái vật.

Bức bích họa thứ hai là cảnh con quái vật đang ăn thịt. Nó dùng bộ móng vuốt thô kệch túm lấy một người, cắn đứt ngang thân, tứ chi đứt gãy vương vãi dưới chân, trong khi những người còn lại co rúm lại đầy sợ hãi.

Bức bích họa thứ ba, con quái vật đầu bò nằm trên mặt đất, một người có vóc dáng cao hơn một chút đang cầm kiếm đâm xuyên qua ngực nó, bên cạnh là một nhóm người nhảy múa như đang ăn mừng.

Khi chuyển sang mặt thứ tư của cột trụ, không còn bích họa nào nữa, chỉ có một cánh cửa sắt treo lủng lẳng… mười hai ổ khóa.

Bạch Ấu Vi đưa tay, từ trên xuống dưới khẽ chạm vào những ổ khóa kim loại, cảm giác lạnh băng, cứng rắn và nặng nề.

"Xem ra, bên trong cánh cửa này chắc chắn có thứ gì đó vô cùng quan trọng." Đỗ Lai nhìn mọi người, nói: "Tôi thử mở nhé?"

Là một người thuộc nghề đặc thù, Đỗ Lai chính là chuyên gia mở khóa.

Nghe vậy, Bạch Ấu Vi gật đầu, cả nhóm lùi lại một chút để hắn tiện hành động.

Đỗ Lai lấy ra một sợi thép, tùy ý bẻ thành hình dáng mong muốn, sau đó đưa vào ổ khóa, áp sát tai vào cửa, cố gắng nghe những âm thanh rất nhỏ do kim loại va chạm để xác định cấu trúc bên trong.

Hắn cau mày thử một hồi, rồi đứng thẳng dậy, lắc đầu với mọi người: "Không được, không nghe thấy gì cả."

Bạch Ấu Vi suy nghĩ một chút, ngước nhìn Thẩm Mặc: "Anh thử xem, cả khóa lẫn cửa."

Giấy hình người của Thẩm Mặc vô cùng sắc bén, có thể đâm xuyên qua mọi thứ.

Thế nhưng lần này, dù dùng dao ngắn tạo ra từ giấy hình người chém mạnh xuống ổ khóa, cũng không thể tạo ra dù chỉ một tia lửa nhỏ. Cửa sắt cũng không hề suy chuyển.

Bạch Ấu Vi khẽ thở dài: "Xem ra… trừ khi tìm đủ mười hai chìa khóa, nếu không, không thể mở được cánh cửa này."


  • Share:

You Might Also Like

0 comments