Vo Tinh Dao Chuong 275

By Quyt Nho - tháng 5 14, 2025
Views

Chương 275: Dùng nàng để trao đổi

“Quỷ Lão, là ngươi dẫn đầu tới Long Đàm sơn mạch, bây giờ xảy ra chuyện, ngươi lại muốn đẩy bọn ta ra chịu trận, như vậy có thích đáng không!”

“Gọi ngươi một tiếng Quỷ Lão là đã nể mặt lắm rồi, đừng có thật sự cho rằng ngươi là nhân vật ghê gớm gì!”

“Bọn họ không thể làm con tin, còn bọn ta thì được à? Dựa vào cái gì chứ! Chẳng lẽ bọn họ là tình nhân của mụ già ngươi?”

Vốn đã bị yêu thú vây khốn trong sào huyệt, đám tu sĩ đã bực bội trong lòng.

Giờ lại còn bị Quỷ Lão phản bội, bọn họ dứt khoát không cần giữ thể diện nữa, lời nào khó nghe thì nói lời đó, mục đích chỉ có một — không làm con tin.

Sắc mặt Quỷ Lão xanh mét, tức giận quát: “Tất cả câm miệng cho ta!”

Nhưng trong lòng đám người này, bà ta đã không còn uy tín gì nữa. Không những không ai im lặng, ngược lại càng tranh cãi dữ dội hơn.

“Đủ rồi!”

Bạch Mai không muốn nghe bọn họ tranh cãi vô ích nữa: “Cứ làm theo lời nàng ấy vừa nói, mấy người kia ở lại.”

Lời vừa dứt, người vui người buồn.

“Quỷ Lão, tới lượt ngươi rồi.”

Ánh mắt Quỷ Lão dao động, gò má thô ráp như vỏ cây khẽ giật giật.

Thấy bà ta mãi không hành động, trong lòng Bạch Mai sinh nghi, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Hoa Đồ và đám yêu thú có cánh cũng đồng loạt bước lên một bước, áp lực nặng nề bao trùm bầu trời.

“Quỷ Lão, ngươi còn do dự cái gì nữa! Mau giao bọn chúng ra!”

“Ngươi muốn hại chết tất cả bọn ta sao!”

“Quỷ Lão!”

Mấy lão quái Nguyên Anh khác sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Vừa rồi còn tranh cãi không ngớt, giờ đây lại cùng chung mũi nhọn hướng về Quỷ Lão, liên tục thúc giục bà ta giao yêu thú non ra.

Dưới áp lực bức bách của mọi người, Quỷ Lão bất đắc dĩ mở túi linh thú.

Hơn chục con yêu thú nhỏ chen chúc chui ra khỏi túi linh thú, A Xuân cũng ở trong số đó.

Vừa ra ngoài, A Xuân lập tức hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, thấy được Ngu Chiêu, môi nó mím lại đầy tủi thân, nước mắt trong suốt lập tức trào ra.

Nó vừa khóc vừa chạy về phía Ngu Chiêu: “Hu hu hu, Ngu Chiêu, Ngu Chiêu...”

Ngu Chiêu khẽ cúi người ôm lấy A Xuân, bế nó lên, năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc sống lưng nó, dịu dàng an ủi.

Tiếng khóc the thé của cửu vĩ hồ vốn đã chói tai, thêm vào không gian yên tĩnh lúc này, khiến ánh mắt của Quỷ Lão và đám người lập tức đổ dồn về phía Ngu Chiêu.

“Ngu Chiêu, Ngu Chiêu, Ngu Chiêu...”

Quỷ Lão thầm lặp đi lặp lại cái tên này trong lòng, cảm thấy ngày càng quen tai, như thể đã từng nghe ở đâu đó.

Đúng lúc này, một lão quái Nguyên Anh bên cạnh bà ta chợt lên tiếng: “Trong đại hội tu chân lần này, người giành quán quân cá nhân cũng tên là Ngu Chiêu.”

Mắt Quỷ Lão trợn tròn.

Không sai, cái tên Ngu Chiêu này gần đây gây ra không ít sóng gió trong tu giới.

Nàng ta không chỉ là người đứng đầu phần thi cá nhân của đại hội tu chân, mà còn là đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông, từng là môn hạ của Thanh Diễn chân nhân.

Mà nữ tử trước mặt này, ở cùng một chỗ với yêu thú, toàn thân đầy hơi thở yêu quái, cũng tên là Ngu Chiêu?

Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Càng nghĩ Quỷ Lão càng thấy bất ổn, bèn chỉ tay về phía Ngu Chiêu, ánh mắt đầy căm hận: “Ngươi không phải hồ yêu, ngươi cũng là tu sĩ!”

Ào——

Đám lão quái Nguyên Anh đều lộ vẻ chấn động, ngay cả Hoa Đồ và Điểu Thú đang an ủi đám yêu thú con cũng sững sờ nhìn về phía Ngu Chiêu.

Chỉ có Ngu Chiêu và Bạch Mai, người đã biết rõ chân tướng, là sắc mặt không đổi.

Ngu Chiêu nói: "Ngươi có thể đi rồi."

"Ngươi giả mạo thân phận yêu thú, lẻn vào Long Đàm Sơn Mạch, rốt cuộc muốn làm gì!"

Quỷ Lão không chịu buông tha, hiển nhiên trong lòng đã ghi hận Ngu Chiêu, cố sống cố chết muốn kéo nàng xuống nước.

"Chuyện đó không liên quan đến ngươi, rốt cuộc ngươi có đi hay không?" Giọng Bạch Mai mang theo bất mãn.

Quỷ Lão không ngờ lời ly gián của mình lại hoàn toàn vô dụng. Đám yêu thú sau khi biết được thân phận thật sự của Ngu Chiêu vậy mà không hề sinh lòng nghi kỵ.

Ánh mắt Quỷ Lão trầm xuống, nhìn chằm chằm Ngu Chiêu một cái sâu xa, sau đó dẫn đầu bay về phía ngoài rìa Long Đàm Sơn Mạch.

Những lão quái Nguyên Anh không bị điểm danh liền vội vã bay theo.

Những kẻ còn lại tuy có ý động, nhưng bị uy hiếp bởi hai con yêu thú cấp Nguyên Anh nên chỉ đành đè nén ý định đào tẩu.

Sau khi Quỷ Lão rời đi được một đoạn, Bạch Mai quay sang nói với Điểu Thú:  "Nha Á, ngươi ở lại chăm sóc lũ nhóc, ta, Ngu Chiêu và Hoa Đồ sẽ dẫn con tin đi."

Lời còn chưa dứt, Ngu Chiêu đã cảm nhận được một ánh nhìn dò xét rơi trên người nàng.

Bạch Mai cũng phát hiện ra tâm tư của Nha Á, liền nói thêm: "Ngu Chiêu là khách của Linh Sơn và Thanh Khâu Sơn, không giống với bọn họ."

Nghe đến hai ngọn thánh sơn của yêu tộc được nhắc tới, Nha Á mới miễn cưỡng gật đầu.

Ban đầu Ngu Chiêu định giao A Xuân cho Nha Á chăm sóc, nhưng A Xuân bị hoảng sợ, sống chết không chịu rời xa nàng, đành phải mang theo cùng.

Trước khi rời đi, Ngu Chiêu bước đến trước mặt bốn lão quái Nguyên Anh bị để lại làm con tin.

Bạch Mai và Hoa Đồ còn chưa kịp nhìn rõ nàng làm gì, trong tay Ngu Chiêu đã xuất hiện thêm bốn cái túi linh thú.

Bốn người kia bị móc mất túi linh thú thì giật nảy mình, theo bản năng muốn đoạt lại từ tay Ngu Chiêu.

Không cần Ngu Chiêu ra tay, Bạch Mai và Hoa Đồ đã chắn đứng đòn tấn công của họ.

"Muốn làm gì! Các ngươi định làm gì! Mau an phận cho ta!"

Hoa Đồ mắng xối xả, suýt chút nữa móc vuốt chụp một cái cho bõ ghét.

Ngu Chiêu lui về cạnh Bạch Mai, giao túi linh thú cho nàng: "Mở ra xem đi, bên trong chắc cũng có không ít yêu thú con."

Lúc này Bạch Mai mới hiểu vì sao Ngu Chiêu lại chọn đúng bốn người kia:  "Ngươi phát hiện ra từ sớm là bọn họ còn giấu túi linh thú?"

Ngu Chiêu khẽ gật đầu.

Dù bọn họ che giấu kỹ, nhưng không thoát được linh hồn lực sắc bén của nàng.

Bạch Mai mở túi linh thú ra.

Quả nhiên, mỗi túi đều nhốt bảy tám con yêu thú con.

Trong đó có hai con bị thương nặng có lẽ do lúc bắt giữ đã phản kháng kịch liệt, khiến mấy tên lão quái nổi giận mà ra tay nặng. Đến lúc được thả ra thì đã tắt thở.

Bạch Mai cắn chặt môi dưới, ánh mắt lạnh lẽo chưa từng thấy.

"Không phải ta làm!"

"Ta cũng không!"

"Chúc Long, rõ ràng hai con đó là ngươi bắt!"

Bốn người bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, ai cũng sợ phải gánh tội.

Hoa Đồ phát ra tiếng gầm gừ trầm đục từ cuống họng, thân trên thấp xuống, giống như chỉ chờ một khắc sẽ nhào tới cắn đứt cổ họ.

Bạch Mai lắc đầu với hắn.

Vẫn còn yêu thú con nằm trong tay Quỷ Lão.

Báo thù, nhưng chưa phải lúc này.

Hoa Đồ cũng không để cơn giận làm mờ lý trí, đành nén lại sát ý, phối hợp cùng Bạch Mai áp giải bốn tên lão quái Nguyên Anh đi tiếp.

Bởi vì có dính dáng đến Ngu Chiêu, nên hắn cũng giận lây cả nàng, thiện cảm ban đầu hoàn toàn tan biến.

Dĩ nhiên, Ngu Chiêu chẳng hề quan tâm đến cái nhìn của Hoa Đồ.

Nhiệm vụ của nàng là đưa đám hồ ly nhỏ bình an trở lại Thanh Khâu Sơn, những yêu thú khác không thuộc phạm vi nàng phải lo.

Lúc này, đám Quỷ Lão đã tới rìa màn sáng bao phủ Long Đàm Sơn Mạch.

Bọn họ thử đủ cách đột phá, nhưng rốt cuộc đều thất bại, đành phải quay lại tiếp tục thương lượng với Bạch Mai.

"Vẫn như vừa rồi, ngươi giao túi linh thú cho ta, ta thả các ngươi đi."

"Ngươi phải tắt màn sáng trước thì ta mới dám giao túi linh thú."

"Ta tắt màn sáng, nhỡ các ngươi bỏ chạy thì sao?"

"Ngươi lấy được túi linh thú rồi cũng có thể nuốt lời."

Hai bên đều cực kỳ đề phòng đối phương, trong chốc lát chẳng ai chịu nhường ai.

Cuối cùng, Quỷ Lão nghĩ ra một cách vô cùng độc ác.

"Ngươi muốn sớm lấy được túi linh thú cũng không khó, dùng nàng ấy để trao đổi."

"Nàng ấy" mà Quỷ Lão nói — chính là Ngu Chiêu.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments