Chương 7: Thành Thạo Nhờ Luyện Tập
Bạch Trà Trà sau một hồi nôn mửa cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên giết zombie nên không có kinh nghiệm, máu me bắn tung toé khắp nơi, cô vẫn cần luyện tập thêm.
Thành thạo nhờ luyện tập, thực lực là thứ được tích lũy từ thực chiến mà ra.
Cô vung tay hất đi vết bẩn trong lòng bàn tay, rồi siết chặt con dao găm trong tay.
Chưa đợi Hứa Tử Uyên lên tiếng, cô đã tự mình bước ra khỏi hẻm, tiếp tục đi tìm zombie đơn lẻ để luyện tay.
Khu vực mà Hứa Tử Uyên chọn vô cùng thích hợp cho người mới rèn luyện.
Zombie không nhiều lại phân bố rải rác.
Cô cũng không dám chủ quan, những nơi có nhiều zombie thì tuyệt đối không tự tìm đường chết.
Trước tiên tập đánh một chọi một, sau đó là một chọi hai, một chọi ba, một chọi bốn… rồi đến một chọi nhiều.
Từ từ mà tiến, cô nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ!
Trước khi mưa đen đến là thời điểm tốt nhất để làm quen với zombie.
Dù gì thì về sau, đám zombie cũng sẽ không dễ bắt nạt như bây giờ.
Còn cả mùi tanh tưởi gây buồn nôn này nữa, cũng phải sớm thích ứng mới được.
......
Hứa Tử Uyên thấy Bạch Trà Trà có chí tiến thủ, biết cô đã đi tìm zombie để săn giết, trong lòng cũng cảm thấy an ủi phần nào.
Ấn tượng về Bạch Trà Trà trong mắt anh cũng tốt lên đôi chút.
Lúc này mới quay đầu nhìn sang Bạch Nhã Ý vẫn còn hơi tái mặt ở bên cạnh.
Thấy cô ta cứ nhìn về hướng Bạch Trà Trà vừa rời đi không rời mắt, anh tưởng cô ta đang lo lắng cho Bạch Trà Trà, liền lên tiếng an ủi:
"Em cũng đừng lo lắng quá, cô ấy chỉ là người bình thường, nếu không nỗ lực thì rất khó sống sót trong tận thế này. Khi cô ấy giết zombie, anh sẽ chú ý giúp, sẽ không để cô ấy gặp chuyện gì đâu."
Bạch Nhã Ý nghe thấy giọng nói của Hứa Tử Uyên mới hồi thần.
Thật ra cô ta chỉ cảm thấy người ‘bạn thân’ lớn lên cùng mình này càng ngày càng khiến cô ta không thể nhìn thấu, chứ cũng không quá lo lắng.
Những lời trong lòng ấy, dĩ nhiên cô ta sẽ không nói ra.
Chỉ khẽ mỉm cười, không nhắc đến Bạch Trà Trà, mà tỏ vẻ lo lắng nói:
"Hai dị năng của em đều không có tính công kích, sau này biết phải làm sao đây? Anh Tử Uyên, anh dạy em cách giết zombie đi, em cũng muốn có năng lực tự bảo vệ, không muốn làm gánh nặng cho anh."
Hứa Tử Uyên cười sảng khoái: “Em sao lại là gánh nặng được chứ, đừng suy nghĩ linh tinh. Loại hỗ trợ siêu mạnh như em là ai ai cũng tranh giành đấy! Cả đội ngũ của chúng ta đều sẽ bảo vệ em.”
"Nhưng nếu có thể tự bảo vệ bản thân thì càng tốt, em muốn học thì anh tất nhiên sẽ dạy em."
Ánh mắt Bạch Nhã Ý lập tức sáng lên, hai gò má cũng bất giác ửng hồng, khuôn mặt vốn tái nhợt cũng vì vậy mà nhu hòa thêm vài phần.
“Cảm ơn anh, anh Tử Uyên. Vậy chúng ta cũng ra ngoài thôi.”
“Được.”
......
Lúc Hứa Tử Uyên còn đang nói chuyện với Bạch Nhã Ý, thì Bạch Trà Trà đã giết thêm hai con zombie nữa.
Dù không có gương, cô cũng có thể tưởng tượng ra trông mình bây giờ chẳng khác gì một tên ăn mày dơ dáy nhiều ngày chưa tắm.
Chất lỏng đặc sệt và kinh tởm đã khiến gương mặt cô không còn nhận ra nổi, đến miệng cũng không dám mở, sợ thứ nước quỷ quái nào đó tràn vào.
Khi cái đầu của con zombie thứ tư rơi xuống đất, cô rõ ràng cảm nhận được động tác chém zombie của mình ngày càng dứt khoát, mạch lạc hơn, những động tác thừa cũng dần biến mất.
Góc độ và độ chuẩn xác khi vung dao cũng tăng vọt.
Đến khi giết con thứ mười, cô đã biết cách làm thế nào để dùng tốc độ nhanh nhất và sức lực ít nhất mà giết chết một con zombie.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Bạch Trà Trà lặng lẽ giải phóng dị năng tinh thần của mình – Tinh Thần Xuyên Thấu.
Quả nhiên, con zombie trước mặt lập tức khựng lại, biến thành bộ dạng mặc cho người ta chém giết.
Cô cố ý tiến lên, dùng dao găm đâm vào cổ và đầu zombie, nó cũng không hề phản ứng.
Nhẹ nhàng thu hoạch cái đầu của zombie bằng dị năng.
Cô không hề tự mãn, tiếp tục đi tìm zombie để thí nghiệm dị năng của mình, thậm chí từ một chọi một nâng lên thành một chọi hai.
Cho đến khi sắc mặt cô trắng bệch, sức mạnh tinh thần hoàn toàn cạn kiệt.
Gắng gượng chịu đựng cơn đau đầu nhè nhẹ, Bạch Trà Trà tiếp tục siết chặt dao găm, rèn luyện năng lực phản ứng và tốc độ né tránh của bản thân.
Thậm chí cảm thấy dao găm chém zombie không đã tay, cô lôi cả con dao bếp rỉ sét ra thử.
Dao bếp cầm trong tay đúng là thấy quen thuộc hơn, chắc là do thói quen thái rau, tiếc là lưỡi dao đã bị mẻ, không còn sắc bén nữa.
Xem ra phải tìm cơ hội kiếm cho mình một vũ khí vừa tay, con dao rựa của Hứa Tử Uyên cô khá là thích.
Hứa Tử Uyên lúc này đang không xa, cầm tay chỉ việc cho Bạch Nhã Ý cách giết zombie.
Anh sẽ khống chế zombie, để Bạch Nhã Ý tập luyện kỹ năng chém đầu.
Khóe mắt anh cũng luôn liếc sang quan sát Bạch Trà Trà.
Trong lòng âm thầm tán thưởng, không ngờ cô gái trông như bình hoa di động này lại có thiên phú tốt đến thế, chỉ thấy động tác giết zombie của cô càng lúc càng sắc bén, tốc độ tiến bộ cực nhanh.
Xem ra cô không cần anh chỉ dạy gì thêm nữa rồi.
Nghĩ đến đây, anh cúi đầu nhìn Bạch Nhã Ý mặt vẫn còn tái nhợt.
Quả nhiên, Nhã Ý vẫn hợp với vai trò hỗ trợ hơn, không phù hợp với mấy chuyện giết chóc này.
Thật đúng là "nghề nào chuyên người nấy".
Lại cùng Bạch Nhã Ý luyện thêm một lúc kỹ năng phản ứng, Hứa Tử Uyên gọi cả hai người rời đi.
Sáng sớm xuất phát, giờ đã gần trưa.
Ba người trở về xe.
Bạch Nhã Ý lấy từ không gian ra chậu nước, nước sạch và khăn mặt, ba người lần lượt rửa tay và mặt, rồi lấy ra ba hộp mì ăn liền và ba quả trứng luộc.
Ăn trưa đơn giản xong, lại nghỉ ngơi trong xe một lát, Hứa Tử Uyên khởi động xe chạy về phía trung tâm thị trấn.
Trên đường gặp không ít zombie, lần này Hứa Tử Uyên không dừng lại, cứ thế lái xe lao qua.
“Bốp!”
Có con zombie xui xẻo chặn đường, lập tức bị xe địa hình tông bay, phát ra tiếng va chạm mạnh.
Hơn nửa tiếng sau, xe tới trung tâm thị trấn.
Dù zombie ở đây đông, nhưng vật tư cũng nhiều hơn.
Hứa Tử Uyên lái xe thẳng đến trước một cửa hàng quần áo.
Ba người xuống xe, dọn sạch zombie ở cửa rồi chạy vào trong, kéo cửa cuốn xuống.
Hứa Tử Uyên đi vào trong vài bước, đột nhiên từ góc khuất lao ra một con zombie, nhìn dáng vẻ có lẽ là bà chủ hoặc nhân viên nữ của cửa hàng.
Một nhát đao chém chết zombie.
Sau khi kiểm tra một lượt trong phòng, xác định không còn nguy hiểm, anh nói:
“Hai người chọn đồ đi, xem có cái nào hợp không, không thì chúng ta đổi chỗ khác.”
Nói xong liền ra cửa trông chừng.
Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà nhìn nhau, Bạch Nhã Ý nhiệt tình kéo tay Bạch Trà Trà: “Đi nào, giúp cậu chọn trước nhé!”
Bạch Trà Trà thản nhiên đi theo sau, từng dãy từng dãy lục tìm.
Những chiếc váy dài hay váy liền mà Bạch Nhã Ý giúp chọn đều bị cô từ chối.
Bạch Nhã Ý không hiểu: “Trà Trà, cậu không phải thích mặc váy nhất sao?”
Bạch Trà Trà âm thầm đảo mắt, cô là thật không biết hay giả vờ không biết vậy, ngoài kia toàn là zombie, mặc váy chẳng khác gì tìm đường chết, chân còn không nhấc lên nổi.
“Bây giờ tớ không thích nữa rồi. Cậu không phải cũng rất thích mặc váy sao, cậu mặc đi.”
Bạch Nhã Ý cười gượng: “Thôi, tớ cũng không thích nữa, vận động bất tiện lắm. Chúng mình tìm đồ thể thao đi.”
Bạch Trà Trà: Vậy là cô cũng hiểu mà!
Khẽ bĩu môi, cô “ừ” nhẹ một tiếng, rồi chủ động bước lên trước Bạch Nhã Ý, tự mình nhanh chóng chọn đồ.
Cuối cùng cô chọn được hai chiếc quần dài co giãn tốt màu đen, hai chiếc áo hoodie đen và một bộ đồ thể thao màu tím nhạt, nhét hết vào ba lô của mình.
Bạch Nhã Ý thì khác, chọn tận hơn mười bộ quần áo cho vào không gian.
“Trà Trà, nếu cậu không đủ đồ mặc thì mượn của mình nhé. Kích cỡ chúng ta giống nhau, mình mặc không hết đâu.”
Bạch Trà Trà ghen tị đến mức không nói nên lời.
Giá mà cô cũng có không gian trữ vật thì tốt biết mấy!
A a a! Vòng cổ ngọc của cô!
Sao không để cô xuyên qua sớm một chút chứ!
Không biết có phải do tức đến mức nghẹn không, mà đột nhiên trước mắt Bạch Trà Trà tối sầm lại...
Chương 8: Thức Tỉnh Dị Năng Thứ Hai
Chỉ trong chớp mắt, cảm giác choáng váng đã nhanh chóng biến mất.
Hai người kia hoàn toàn không nhận ra điều bất thường của cô vừa rồi, nhưng Bạch Trà Trà lại cảm thấy kinh ngạc và nghi hoặc.
Cô đưa tay vào trong ba lô, trong đó có một chai nước mang theo khi ra ngoài.
Trong lòng thầm nghĩ: Thu!
Kết quả, chai nước kia thực sự biến mất!
Cô lại lặng lẽ hình dung hình dáng của chai nước đó: Nước!
Quả nhiên, chai nước lại xuất hiện trong tay cô.
Trời ơi!
Bạch Trà Trà sững sờ lấy chai nước trong ba lô ra nhìn một chút, rồi mở nắp uống hai ngụm.
Bình ổn lại cảm xúc đang kích động trong lòng.
Đừng nhìn bề ngoài cô lúc này trông có vẻ bình tĩnh, thực ra trong lòng đã gào thét như con gà phát điên rồi!
Xem ra ông trời cũng biết mình đã làm chuyện sai trái, bất ngờ ném cô vào một cuốn tiểu thuyết mạt thế, nên đây chính là sự bù đắp cho cô đúng không?
Để cô vừa nghĩ là có, ước gì được nấy.
Phải vậy không? Phải vậy không?
Nhất định là như thế!
Tiếc là bây giờ không phải lúc để nghiên cứu dị năng mới này.
Bạch Trà Trà đành phải nhẫn nại kiềm chế sự phấn khích, tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì mà lục lọi trong đống quần áo.
Lần này, cô tranh thủ núp sau đống quần áo, lén lút thu lại những mẫu quần áo mình thích.
Có không gian thật là tuyệt!
Không ngờ cô dù không còn sợi dây chuyền ngọc kia cũng vẫn có thể mở ra dị năng không gian.
Đợi Bạch Nhã Ý cũng chọn xong quần áo, Hứa Tử Uyên mở cửa cuốn ra.
“Đã đến trung tâm thị trấn rồi thì không thể về tay không, chúng ta đi gom một ít đồ sinh hoạt và đồ ăn.”
“Được.” Bạch Trà Trà cầu còn không được.
“Được.” Bạch Nhã Ý cũng không có ý kiến gì, không gian của cô còn trống nhiều, tất nhiên càng nhiều vật tư càng cảm thấy an toàn.
Ba người không lái xe mà men theo con đường này tiến hành lục soát.
Thị trấn và khu đô thị vẫn có sự khác biệt lớn, thị trấn nhỏ này dân cư thưa thớt, không có cao ốc hay siêu thị lớn.
Chỉ là những cửa tiệm nối tiếp nhau dọc theo con đường, tuy nhỏ nhưng đủ cả, cái gì cũng có bán.
Khi đến cửa hàng quần áo nam, Hứa Tử Uyên cũng vào xem một chút.
Bên cạnh có một tiệm điểm tâm sáng, bàn ghế trong tiệm đổ hết xuống đất, trong xưởng hấp còn có bánh bao đã ôi thiu.
Có thể thấy khi mạt thế giáng xuống, quán điểm tâm này vừa đúng lúc chuẩn bị khai trương.
Ba bốn con zombie đang lởn vởn trong tiệm.
Trên đất có hai chậu nhân thịt bị đổ.
Nhân thịt bên trong đã không còn, xem ra đã bị lũ zombie kia ăn mất.
Hứa Tử Uyên phóng ra vài tia sét đánh chết đám zombie, sau đó đi vào kho chứa trong tiệm.
Quả nhiên, bên trong chất đống hơn hai mươi bao bột mì.
Anh ta gọi Bạch Nhã Ý lại: “Nhã Ý, thu hết đống bột mì này đi.”
Bạch Trà Trà thò đầu vào nhìn xem kho chứa bên trong.
Cô cũng không rõ dị năng không gian vừa thức tỉnh có lớn không, có thể chứa được bao nhiêu đồ.
Nghĩ ngợi một lát, cô nói: “Chúng ta chia nhau ra tìm đi, tooi đi xem thử mấy tiệm phía trước, nếu tìm được vật tư thì gọi mọi người đến thu.”
Hứa Tử Uyên lập tức định từ chối, anh cảm thấy không cần thiết phải chia ra tìm, vẫn nên đi cùng thì an toàn hơn, gặp nguy hiểm anh còn có thể bảo vệ hai người.
Cô chỉ là người thường mới chỉ vừa học cách giết zombie, mới giết được vài con là nghĩ mình giỏi rồi?
Sao không thể an phận chút chứ?
Hơn nữa, dù có tìm được vật tư thì cũng đâu có không gian để chứa như Bạch Nhã Ý, cuối cùng vẫn phải đợi bọn họ tới thu.
Anh vừa định mở miệng thì đã nghe Bạch Nhã Ý dịu dàng nói: “Được thôi Trà Trà, cậu nhớ cẩn thận nha, đừng đi xa quá, gặp nguy hiểm đừng cố chống đỡ, mau chạy về tìm tớ và anh Tử Uyên.”
“Ừ.”
Bạch Trà Trà đáp lời rồi rời đi.
Hứa Tử Uyên cau mày, không đồng tình nhìn Bạch Nhã Ý: “Em không nên đồng ý cho cô ấy tự đi tìm, zombie ở đây tương đối tập trung, cô ấy chỉ đối phó được một hai con, nhiều hơn e là nguy hiểm.”
Bạch Nhã Ý kinh ngạc nhìn Hứa Tử Uyên, không ngờ anh lại quan tâm đến Bạch Trà Trà như vậy, trước đây thái độ của anh đối với cô ấy luôn lạnh nhạt mà.
Cô ta im lặng một lát, có chút hối hận nói: “Em không nghĩ nhiều vậy, quen chiều theo ý Trà Trà rồi. Vậy chúng ta nhanh chóng đuổi theo cô ấy, đi cùng cô ấy tìm vật tư nhé.”
Hứa Tử Uyên nhìn chằm chằm Bạch Nhã Ý một lúc, thấy cô thực sự tỏ vẻ hối lỗi mới nói: “Chút nữa hẵng đi tìm cô ấy, cô ấy đã là người trưởng thành, nếu gặp nguy hiểm tự nhiên sẽ biết cầu cứu.”
Bạch Nhã Ý không nói gì thêm, sau khi thu dọn xong bột mì, hai người tiếp tục tiến về phía các cửa hàng phía trước.
Chỉ cần là vật dụng còn tốt và có thể dùng được, họ đều không bỏ qua. Dù sao mạt thế không biết bao giờ kết thúc, lỡ như không kết thúc được, thì những thứ này chỉ ngày càng ít đi và quý giá hơn.
Tranh thủ lúc còn có thể thu gom, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
......
Bạch Trà Trà đi thêm mấy cửa tiệm rồi chui vào một siêu thị nhỏ.
Trong siêu thị có một con zombie, bị cô giải quyết gọn ghẽ.
Siêu thị chủ yếu bán thuốc lá, rượu, nước giải khát, đồ ăn vặt và đồ dùng sinh hoạt. Tủ đông ngay cửa đã lâu không có điện, kem trong tủ đã tan chảy hết thành nước, chảy lênh láng khắp nơi, nhìn vừa bẩn vừa dính.
Thừa lúc xung quanh không có ai, Bạch Trà Trà không hề khách khí thu hết toàn bộ vật tư trong siêu thị vào không gian.
Rồi cô còn đẩy đổ giá hàng, bày ra một cảnh tượng siêu thị đã bị người cướp sạch.
Bên cạnh là một siêu thị trái cây và rau củ, chuyên bán hoa quả và rau tươi.
Thời tiết oi nóng, hoa quả và rau đã thối rữa, bốc mùi hôi thối, ruồi xanh bay loạn xạ, ngay cả zombie cũng không thích vào nơi như vậy.
Tiếp theo là một siêu thị thực phẩm tươi sống, quy mô lớn hơn chút, trong đó còn bán cả gạo, bột mì, dầu ăn, nước tương, giấm...
Bạch Trà Trà thu hết mì sợi và bột mì, dầu ăn, gạo, gia vị như nước tương giấm thì chỉ lấy một nửa.
Mì ăn liền, đồ ăn vặt, nước khoáng cũng chỉ lấy một nửa, những vật tư khác cô không động tới, để lại cho Bạch Nhã Ý và Hứa Tử Uyên phía sau thu.
Một mặt cô chưa rõ không gian của mình chứa được bao nhiêu, mặt khác nếu cô lấy hết, chắc chắn hai người kia sẽ nghi ngờ.
Dù gì cũng là đi cùng nhau, cô cũng không tham lam, chia đôi là tốt nhất, tính ra vẫn là cô lời hơn.
Phía trước là một hiệu thuốc lớn, thuốc men trong mạt thế lại càng quý giá, cô vẫn chỉ lấy một nửa rồi rời đi.
Bạch Trà Trà đi trước mở đường, gặp zombie thì diệt, gặp vật tư thì lấy một nửa.
Bạch Nhã Ý và Hứa Tử Uyên thì đuổi theo phía sau, chẳng bao lâu hai người cũng nhận ra tấm lòng của Bạch Trà Trà.
Cô gánh rủi ro phía trước, giết zombie trước, để họ chỉ việc yên tâm thu vật tư phía sau.
Ấn tượng của Hứa Tử Uyên đối với Bạch Trà Trà cũng tốt hơn vài phần.
Anh cảm thấy trước đây đã hiểu lầm Bạch Trà Trà, cô gái này thật ra rất tốt, biết nghĩ cho người khác.
Tầm nhìn rộng, không ích kỷ.
Dù vẫn còn hơi bốc đồng, nhưng dù sao còn trẻ, con gái có chút tùy hứng cũng là bình thường, chỉ cần lòng tốt là được rồi.
Trong lòng Bạch Nhã Ý cũng bắt đầu thấy bất an, không hiểu Bạch Trà Trà bị sao vậy, từ khi nào lại trở nên hiền lành như thế, chịu khó đi trước mở đường, vậy mà còn không cáu giận chút nào.
Nếu trước đây cô cũng như vậy, thì thầy cô ta, bạn học, và những người trong cô nhi viện sẽ không ghét cô như thế.
Chẳng lẽ là vì mạt thế ập tới, khiến cô đổi tính chỉ sau một đêm?
Bạch Nhã Ý đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, Bạch Trà Trà xinh đẹp như vậy, gương mặt kia vốn đã rất dễ gây thiện cảm, nếu tính cách cũng thay đổi tốt hơn thì... sau này trong đội của anh Tử Uyên liệu còn chỗ cho cô nữa không?
Cô không muốn trở thành người bị lạnh nhạt, bị cô lập, không có cảm giác tồn tại. Từ nhỏ cô đã biết rằng trong một tập thể lớn, chỉ có khiến người khác yêu thích hơn mới có thể sinh tồn tốt hơn, mới có thể giành được tài nguyên tốt hơn.
Chương 9: Bạn Tìm Tới
Bạch Trà Trà lại thu gom một nửa số bưu kiện trong một tiệm chuyển phát nhanh, còn trong một tiệm vải bông cũng gom được một nửa số chăn bông.
Bất chợt, trên bản đồ năng lượng xuất hiện hai chấm xanh lá và bảy tám chấm đen nhỏ, đang tụ lại một chỗ và nhanh chóng di chuyển về phía họ.
Dựa theo tốc độ này, chắc là họ đang lái xe.
Nếu không có gì bất ngờ, thì đó là những người sống sót khác đến thu thập vật tư.
Bạch Trà Trà nhanh chóng giết thêm hai con zombie, lần này cố tình không né tránh, để những thứ dơ bẩn kia bắn đầy người, còn cố tình quệt một vệt lên mặt.
Không biết người tới là tốt hay xấu, gương mặt này của cô quá nổi bật, che được bao nhiêu thì che bấy nhiêu, tránh rước phiền phức không cần thiết.
Đối phương đông người, mà bọn họ chỉ có ba người, lại còn mang theo cô và Bạch Nhã Ý – hai cái gánh nặng. Anh hùng không chịu thiệt trước mắt.
Vừa theo dõi khoảng cách của nhóm người kia, cô vừa nhanh chóng càn quét một vòng trong cửa hàng đồ kim khí bên cạnh, lần này không để sót lại gì, thu sạch tất cả.
Còn cả tiệm tạp hóa và tiệm trà sữa bên cạnh, cũng không tha thứ thứ gì.
Cảm thấy đã đủ, Bạch Trà Trà quay trở lại đường cũ, tìm đến Hứa Tử Uyên và Bạch Nhã Ý đang thu thập vật tư trong siêu thị thực phẩm tươi sống.
Vừa mới hội họp xong, đang chuẩn bị tới tiệm tiếp theo thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
“Anh Khải, dị năng của anh thật lợi hại! Một chiêu là xử xong mấy con quái vật rồi.”
“Chuyện nhỏ! Chỉ cần mấy người theo tôi cho tốt, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi ai đâu.”
“Đúng đúng, bọn em đều biết anh Khải rất trọng nghĩa!”
“Phải đó phải đó, đi theo anh Khải, tương lai sáng lạn!”
Một nhóm người vừa nói vừa đi đến trước cửa siêu thị, vừa vặn đụng mặt ba người Hứa Tử Uyên.
Bạch Trà Trà đứng sau lưng Bạch Nhã Ý nhìn sang, là một đám thanh niên bất lương tầm hai mươi tuổi.
Có người tóc vàng, có người tóc đỏ, thậm chí cả tóc tím, còn người cầm đầu lại là tóc xanh lục, tay đút túi, nhai kẹo cao su, cánh tay xăm đầy hình.
Thoạt nhìn chẳng phải người tốt.
Gã tóc xanh hẳn là “anh Khải” mà nhóm người kia vừa nhắc đến.
Cô lại nhìn xuyên qua đám người này, thấy phía sau họ có hai con zombie bị đánh ngã.
Đầu zombie bị thiêu đến cháy đen như than.
Xem ra là dị năng hệ hỏa, ngọn lửa cũng khá dữ.
Tên tóc vàng chuyên nịnh nọt bên cạnh gã tóc xanh thấy ba người liền huýt sáo một tiếng, cười nói: “Yo, anh Khải, có người đến trước rồi.”
Gã tóc xanh dị năng hệ hỏa bị gọi là “anh Khải” không lên tiếng, ánh mắt đánh giá Hứa Tử Uyên từ trên xuống dưới, trực giác mách bảo đây không phải kẻ tầm thường.
Lúc này, có người ở phía sau cố ý gây sự: “Đây là địa bàn của anh Khải, nếu biết điều thì mau để lại đồ.”
Hứa Tử Uyên thấy đối phương đông người, toàn là đàn ông, suy nghĩ một chút, định lên tiếng.
Bạch Trà Trà cẩn thận lên tiếng, giọng run run:
“Anh Từ, dù sao bọn em cũng mới đến, siêu thị này chẳng còn gì, có vẻ đã bị người ta dọn sạch rồi, mình đi chỗ khác tìm vật tư đi.”
Hứa Tử Uyên nghe cô nói vậy, khẽ gật đầu, “Được, mình đi nơi khác, đi thôi.”
Nói xong liền dẫn theo Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà rời khỏi đám người kia.
Tên tóc vàng định gọi ba người lại hỏi chuyện, nhưng bị gã tóc xanh anh Khải ngăn lại.
“Thôi đi, nhìn bọn họ cũng không mang gì theo, đừng rước thêm phiền phức, mau đi tìm vật tư.”
Nghe anh Khải nói vậy, mọi người cũng không lên tiếng nữa, chia làm hai nhóm bắt đầu càn quét từng cửa hàng.
……
Ba người Hứa Tử Uyên rời khỏi nơi đó, quay trở lại chỗ đậu xe.
“Thị trấn này tuy nhỏ, nhưng gần đây có một nhà máy nước khoáng, giờ mình qua đó lấy nước dùng.”
Xe khởi động, chạy thẳng đến nhà máy nước khoáng.
Ba người vẫn đang thu gom vật tư bên ngoài, trong khi đó, nơi ở tạm thời của họ lại có ba người tới – hai nam một nữ.
Cả ba đều mặc quần áo sạch sẽ, chỉnh tề, toàn thân toàn đồ hiệu.
Dù giờ khắp nơi đầy rẫy zombie, ba người này dường như vẫn chẳng bị ảnh hưởng gì.
Cô gái mặc đồ thể thao màu hồng vui vẻ nhảy xuống xe từ ghế phụ lái, chạy thẳng đến trước cửa nơi ở tạm thời của Bạch Trà Trà, gõ cửa.
Hai người đàn ông còn lại nhanh chóng theo sau.
Cô gái vừa gõ cửa vừa nhỏ giọng gọi: “Anh Tử Uyên, anh Tử Uyên có ở đó không?”
Gõ một lúc không thấy ai mở cửa, cô gái hơi uỷ khuất quay đầu nhìn hai người đàn ông phía sau, “Mình không tìm nhầm chỗ đấy chứ? Anh Văn Kha, anh chắc đây là nơi đó không?”
Trần Văn Kha nhìn bảng số nhà, gật đầu, “Không sai, lúc trước anh Tử Uyên gửi tin nhắn nói là ở đây.”
“Thế sao chẳng có ai?”
Liêu Hiểu Vũ nhún vai: “Chắc là ra ngoài rồi, tụi mình ở đây đợi anh Tử Uyên về là được.”
Cô gái tên là Ngô Tình Tình hơi không vui, cô còn tưởng vừa xuống xe là có thể gặp được anh Tử Uyên chứ.
Nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào, mạng internet đã không còn, chỉ đành kiên nhẫn đợi anh ấy về.
……
Hứa Tử Uyên vẫn chưa biết bạn bè mình đã đến.
Ba người vừa đến cổng nhà máy nước khoáng.
Trước tận thế, trong nhà máy vẫn còn khá nhiều công nhân làm việc, nên bên trong có không ít zombie.
Bạch Nhã Ý lấy từ không gian ra một chiếc đồng hồ báo thức nhặt được trong siêu thị, chỉnh giờ rồi đưa cho Hứa Tử Uyên.
Hứa Tử Uyên chọn hướng, ném đồng hồ thật xa.
Âm thanh “tít tít tít…” vang lên thu hút sự chú ý của tất cả zombie, hàng chục con lao về hướng đồng hồ.
Đợi đến khi lũ zombie chạy đi hết, ba người mới lén lút chui vào trong nhà xưởng.
Dây chuyền sản xuất của nhà máy nước khoáng bày đầy chai nước đóng chai. Nhân lúc Hứa Tử Uyên và Bạch Nhã Ý đang thu gom nước chai, Bạch Trà Trà chạy đến nhà xưởng bên cạnh.
Nhà máy nước khoáng này khá lớn, có ba xưởng sản xuất, chuyên sản xuất các loại nước chai và nước bình.
Cô bỏ qua nước chai, chạy thẳng đến dây chuyền sản xuất nước bình, gom lấy hơn nửa lượng nước bình.
Rồi lại chạy đến kho chứa hàng, gom thêm một nửa lượng nước chai và nước bình.
Sau đó hí hửng chạy về bên cạnh Bạch Nhã Ý, hào hứng giục: “Nhã Ý, mau thu đi, bên trong còn nhiều nước bình lắm.”
Nói rồi cô còn trực tiếp lấy một chai nước từ dây chuyền, mở ra uống luôn.
Bạch Nhã Ý đã đang thu gom rất nhanh, nhưng nước trên dây chuyền đều là chai lẻ, cô phải chạm tay từng chai một mới thu hết được vào không gian, nên hơi mất thời gian.
Nếu mấy chai này được đóng gói sẵn bằng bao nhựa thì tốt rồi.
Tuy tốn chút thời gian, nhưng cuối cùng toàn bộ số nước cũng đã được thu hết vào không gian.
Bạch Nhã Ý cảm thấy không gian trữ đồ của cô vẫn còn chứa được khá nhiều vật tư.
Có điều hôm nay ở ngoài quá lâu rồi, sau này từ từ tích trữ tiếp.
Ra khỏi nhà máy nước khoáng, Hứa Tử Uyên liền lái xe quay về.
Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà cũng đã hơi mệt, hôm nay vận động nhiều quá, cả đoạn đường về, ba người đều im lặng.
Cho đến khi Hứa Tử Uyên nhìn thấy có một chiếc xe quen thuộc đậu trước cửa nơi ở tạm thời của họ.
Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà cũng trông thấy, đang đoán già đoán non trong lòng thì...
Chỉ nghe Hứa Tử Uyên vui mừng thốt lên: “Bạn anh tới rồi.”
0 comments