Vo Tinh Dao Chuong 277

By Quyt Nho - tháng 5 16, 2025
Views

Chương 277 – Tương kế tựu kế, lấy thân nhập cục

Người dịch: trang nguyên

“Bổn tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng—là tự mình bước vào, hay để ta đích thân ném ngươi vào đó?”

Không gian mờ tối, lửa cháy lập lòe hắt bóng lên gương mặt già nua của Quỷ Lão, những nếp nhăn như vỏ quýt nơi mặt mày càng khiến dung nhan bà ta thêm phần âm u quỷ dị.

Dưới ánh lửa chập chờn, Ngu Chiêu đứng thẳng dậy, khẽ lắc dây xích trên người, giọng thản nhiên:
“Cả hai lựa chọn, ta đều không muốn chọn.”

Quỷ Lão khẽ cười khẩy, đầy vẻ giễu cợt: “Chuyện này, há lại do ngươi định đoạt?”

Ngu Chiêu nhướn mày, chậm rãi hỏi lại: “Hay là… để ngươi chọn?”

“Vậy thì ta đành chọn cách thứ hai...”

Nụ cười nơi môi Quỷ Lão đột nhiên cứng đờ.

Bà ta cứng ngắc quay đầu—chỉ thấy Ngu Chiêu đang bình thản đứng ngay sau lưng mình, tay chân không chút xiềng xích.

Nếu Ngu Chiêu đang ở đây… vậy kẻ vừa nãy đối thoại với mình…

Loảng xoảng!

Tiếng xích sắt rơi xuống đất khiến đầu óc Quỷ Lão lạnh buốt.

Bà ta vội nhìn về phía trước, nhưng nơi đó nào còn bóng dáng Ngu Chiêu—chỉ còn lại một đạo phân thân mờ ảo.

Quỷ Lão giật mình lùi về sau, muốn kéo giãn khoảng cách. Thế nhưng ngay khi linh lực trong người vừa vận khởi, một cơn choáng váng dữ dội liền ập đến.

Tứ chi bỗng chốc tê rần, thần trí hoảng loạn, miệng méo mắt lệch, muốn động cũng không động nổi.

Bà ta hoảng sợ đến thất thần: “Ta… ta thế này là…”

Lúc này, Quỷ Lão đã mơ hồ hiểu ra—bà ta không phải bắt Ngu Chiêu về, mà là bị nàng dụ vào tròng.

Quả nhiên, Quỷ Lão đoán không sai.

Từ khi bà ta đề nghị “lấy Ngu Chiêu đổi người”, trong lòng Ngu Chiêu đã ngờ ngợ đoán được dã tâm của đối phương.

Nàng từng phá hỏng đại kế nhiều năm khổ tâm sắp đặt của Quỷ Lão, đối phương sao có thể không hận nàng đến tận xương tủy? Nhất định đã chuẩn bị sẵn đủ loại thủ đoạn tàn độc, chỉ đợi nàng tự mình sa lưới.

Vì vậy, nàng quyết định—tương kế tựu kế, lấy thân nhập cục.

Lúc Quỷ Lão tung hắc vụ phong tỏa, bên hông Ngu Chiêu, lư hương hình hoa sen lặng lẽ tỏa ra làn khói nhàn nhạt.

Ngay khi xiềng xích vừa khóa chặt tay chân nàng, đối phương đắc ý không đề phòng, thì bản thể Ngu Chiêu đã ẩn mình trong góc tối nơi sơn động, yên lặng chờ thời.

Những lần nàng cố tình im lặng trước đó—chính là để làm nhiễu thị giác, từng bước dẫn dắt Quỷ Lão buông lỏng cảnh giác, hòng moi thêm thông tin.

Đến khi chân tướng sáng rõ, Quỷ Lão toàn thân run rẩy, chẳng rõ là vì sợ hãi hay tức giận.

“Ngươi vừa rồi đã lựa chọn, vậy ta sẽ tôn trọng ý nguyện của ngươi.”

Ngu Chiêu điềm đạm cất lời, vẻ mặt không biểu cảm, phong thái đúng kiểu đệ tử chính phái mà Quỷ Lão ghét nhất.

Nhưng lúc này, khi nhìn lại nàng, trong lòng Quỷ Lão chẳng còn nửa phần căm ghét, chỉ còn nỗi sợ sâu không đáy.

Bà ta muốn mở miệng cầu xin, song chỉ phát ra những âm thanh va lập cập giữa hai hàm răng.

Ngu Chiêu cũng thoáng sửng sốt—

Ở Thanh Khâu sơn, nàng không được tộc trưởng Cửu Vĩ trọng dụng, quanh năm nhàn rỗi, nên đã tự mày mò phối vài cánh hoa băng hỏa u đàm điều chế thành một loại hương mới.

Vì mùi hương quá mạnh, lại chưa từng thử nghiệm, nên đây là lần đầu tiên nàng sử dụng, không ngờ hiệu quả lại ngoài dự đoán.

Cũng may—sơn động của Quỷ Lão kín như bưng, lại chất đầy tạp vật, không khí hỗn tạp, khiến mùi hương kia chẳng hề lộ dấu vết.

Quan trọng hơn—Quỷ Lão quá mức tự phụ, chủ quan xem thường, mới để bản thân sa vào cạm bẫy.

Kết cục—chính là tự mình gánh chịu hậu quả.

Ngu Chiêu lấy chiếc nhẫn trữ vật của Quỷ Lão, cùng mấy món linh vật lặt vặt, rồi dưới ánh mắt hoảng loạn của đối phương, không chút lưu tình ném bà ta vào trong lò luyện đang sôi sục.

“AAAAAA!!!”

Tiếng gào thảm thiết vang lên như xé rách tâm can, lẫn theo âm thanh da thịt tan chảy, rợn người như địa ngục trần gian.

Từng tia từng sợi huyết khí tanh nồng bắt đầu len lỏi vào khoang mũi của Ngu Chiêu.

Nàng vận linh lực gom lại những mảnh da lông, xương cốt vương vãi trong động đá, ném hết vào lò luyện, rồi trong tiếng rên rỉ dần yếu ớt, nàng chậm rãi khép nắp lò lại.

Một ngày sau, nàng phong tỏa toàn bộ động đá, phong kín cả lò luyện vào nơi đây.

Ra khỏi sơn động, Ngu Chiêu lấy tấm bản đồ tìm được trong không gian trữ vật của Quỷ Lão ra đối chiếu vị trí. Nhìn qua, nàng nhận ra nơi mình đang đứng cách Long Đàm Sơn Mạch chưa đến hai ngày đi đường.

Chân vừa động, thân ảnh nàng hóa thành một vệt cầu vồng dài, lao thẳng về phía Long Đàm.

……

Ba canh giờ sau, Ngu Chiêu chạm trán một con hắc báo tu vi Nguyên Anh kỳ.

Toàn thân nó được phủ bởi lớp lông đen óng mượt như lụa, thân hình săn chắc, đường cong uyển chuyển, toát lên vẻ mỹ lệ vừa hoang dã vừa mạnh mẽ.

Trong lòng Ngu Chiêu không khỏi tán thưởng: Quả thật là một con báo đẹp!

“Ngu Chiêu?”

Hắc báo chủ động dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng.

Ngu Chiêu khựng người, sau đó chợt nhớ lại, hôm trước ở đại hội giao lưu trong tiểu tụ hội, nàng từng gặp qua con báo này—hình như khi ấy đang đứng cùng với Hoa Đồ.

“Là ta.”

“Quả nhiên là ngươi! Không sao chứ? Bạch Mai tìm ngươi mãi.”

“Ta không sao.”

“Vậy thì tốt quá! Ta lập tức báo tin!”

Hắc báo rút chiếc tiêu trúc ra, thổi lên một khúc thanh âm dài.

Trong lúc chờ đợi, Ngu Chiêu biết được con báo này tên Ô Na, thuộc tộc hắc báo sống ở Đại Vương Sơn. Trong đợt nguy hiểm vừa qua, đồng tộc của nàng cũng suýt bị bắt, vì thế nàng vô cùng cảm kích Ngu Chiêu và tự nguyện gia nhập đoàn tìm kiếm.

Chưa đến nửa canh giờ, Bạch Mai, Hoa Đồ cùng các yêu tộc khác đều lần lượt chạy đến.

Thấy Ngu Chiêu bình an, Bạch Mai mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Thân phận của nàng không đơn giản. Nếu nàng có chuyện gì trên lãnh thổ của yêu tộc, e rằng hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

“Ngươi không biết đâu, sau khi ngươi mất tích, đám tiểu hồ ly của Cửu Vĩ Hồ khóc đến khản giọng.”

“Đúng đó! Ngươi xem lưng ta này, bị tiểu tử A Xuân kéo đến sắp trọc đầu luôn rồi!”

Hoa Đồ vừa khom lưng vừa oán than, khoe chiến tích do A Xuân gây nên.

Ngu Chiêu liếc nhìn một cái.

Tặc... thật sự hơi xấu.

Vẫn là Ô Na đẹp hơn.

Vì các yêu tộc khác vẫn còn chờ đợi trong Long Đàm, bọn họ chỉ trò chuyện đôi câu rồi cùng nhau trở về.

Vừa hạ xuống bãi đất trống nơi tổ chức đại hội, một đàn tiểu hồ ly do Tiểu Vưu dẫn đầu liền òa khóc, chạy bổ về phía nàng, nước mắt lã chã, vây chặt lấy Ngu Chiêu không buông.

Trong nháy mắt, nàng liền biến thành một “giá trưng bày hình người”, toàn thân bị bao phủ bởi đám hồ ly lông mượt đáng yêu.

“Ngu Chiêu! Ngươi làm ta sợ chết mất! Ta tưởng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa!”

Tiểu Vưu ngồi chồm hỗm trên vai nàng, ôm mặt nàng nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem.

Tiếng khóc của nó như hiệu lệnh, kéo theo một tràng than vãn nức nở từ những tiểu hồ ly khác. Trong tai Ngu Chiêu giờ đây chỉ còn lại tiếng khóc rền rĩ vang vọng.

Nàng mỉm cười, dịu dàng vuốt đầu chúng.

Xem ra, đám cá khô nàng cho ăn cũng không uổng phí.

Hội Nhỏ còn chưa kết thúc, nhưng sau biến cố vừa rồi, chẳng yêu tộc nào còn lòng dạ nào tiếp tục tham dự.

Lão Hầu lòng còn sợ hãi, dứt khoát tuyên bố kết thúc đại hội, để các yêu tộc lên lấy lại đồ vật của mình.

Nhưng không một ai bước tới.

Bọn họ chỉ nhìn nhau, rồi trong sự im lặng, chẳng cần lời nói cũng hiểu được nhau.

Ngu Chiêu còn đang giúp tiểu hồ ly vuốt lông, thì nghe tiếng Bạch Mai gọi mình.

Nàng đứng dậy bước lại gần: “Có chuyện gì?”

“Lần này may nhờ có ngươi, tiểu yêu thú mới được cứu kịp thời. Để bày tỏ lòng cảm tạ, bọn họ đồng lòng quyết định dâng tặng những vật này cho ngươi.”

Ban đầu Bạch Mai còn lo Ngu Chiêu sẽ từ chối, thậm chí đã nghĩ sẵn lời khuyên giải. Nào ngờ Ngu Chiêu chỉ liếc mắt một lượt rồi... thản nhiên nhận lấy, hoàn toàn không cho nàng cơ hội nói thêm gì.

Bạch Mai khẽ cười.

Quả nhiên, Ngu Chiêu khác biệt hẳn với những tu sĩ nàng từng gặp.

Bảo sao tộc trưởng lại đặc biệt coi trọng nàng đến vậy.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments