Chương 4: Bản Đồ Năng Lượng Mini
Bạch Trà Trà ăn uống no nê, tinh thần sảng khoái, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, liền ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, nhắm mắt lại.
Cô có thể rõ ràng dùng dị năng tinh thần cảm nhận được Bạch Nhã Ý đi đến trước mặt mình, liếc mắt nhìn cô một cái rồi lên lầu.
Tiếp đó, cô còn cảm nhận được Hứa Tử Uyên sau khi ra cửa liền đi thẳng đến tòa nhà bên trái. Tầng một của tòa nhà đó có một con zombie bị nhốt trong phòng.
Hứa Tử Uyên đá bay cánh cửa, zombie lập tức lao về phía phát ra âm thanh.
Nam nhân phản ứng cực nhanh, né người sang một bên. Ngay sau đó, một tia chớp màu tím to cỡ đôi đũa đánh trúng phía sau đầu zombie.
Tóc của zombie vừa bẩn vừa dính dầu lập tức bốc lên một luồng khói đen, toát ra mùi khét cháy.
Hộp sọ phía sau đầu của zombie cấp thấp bị tia chớp chẻ ra một vết nứt.
Hành động của zombie khựng lại, Hứa Tử Uyên rút ra một con dao găm sắc bén đâm mạnh vào vết nứt đó, lực đâm mạnh đến mức trực tiếp bậy mở hộp sọ của zombie.
Zombie đổ ập xuống ngay sau đó.
Tuy năng lực hệ tinh thần của Bạch Trà Trà không thể thấy được hình ảnh cụ thể, nhưng cô có thể rõ ràng cảm nhận được điểm năng lượng màu đỏ thuộc về con zombie kia đã biến mất.
Trong đầu cô hiện ra một tấm bản đồ năng lượng hình tròn lấy cô làm trung tâm, giống như bản đồ nhỏ trong trò chơi.
Cặp vợ chồng ở tòa nhà nhỏ bên phải hiển thị dưới dạng hai chấm đen nhỏ.
Hứa Tử Uyên là một chấm xanh nhỏ, hiện tại dường như chấm xanh ấy còn lớn lên một chút so với ban nãy, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thấy sự thay đổi nhỏ ấy.
Con zombie bị hắn giết vừa rồi là một chấm đỏ nhỏ hơn Hứa Tử Uyên một chút.
Xung quanh còn ba chấm đỏ nhỏ không ngừng di chuyển.
Xa hơn nữa còn hơn mười chấm đỏ đang thay đổi vị trí liên tục.
Gần cô nhất là một chấm xanh nhỏ, chắc hẳn là Bạch Nhã Ý.
Bạch Trà Trà thu lại dị năng, xoa xoa huyệt thái dương. Nếu không có gì bất ngờ thì: chấm đen nhỏ là người bình thường, chấm đỏ nhỏ là zombie, chấm xanh nhỏ là dị năng giả.
Chấm càng to thì sức mạnh càng lớn.
Phạm vi bản đồ mà cô có thể dò được tỉ lệ thuận với sức mạnh của cô, càng mạnh thì phạm vi bản đồ càng lớn.
Không chỉ vậy.
Bạch Trà Trà tiếp tục kích hoạt dị năng, điều khiển tinh thần lực di chuyển cốc nước trên bàn từ bên trái sang bên phải, rồi lại từ bên phải sang bên trái.
Chỉ thấy cốc nước trên bàn lần nữa lơ lửng bay lên, trôi về phía tay Bạch Trà Trà, một lúc sau lại bay về bàn.
Không sai, dị năng hệ tinh thần của cô còn có thể điều khiển vật thể!
Bạch Trà Trà cảm thấy dị năng của mình tuyệt đối không chỉ có chừng ấy, đợi rời khỏi nơi này rồi, khi gặp zombie cô sẽ thử thêm.
Chỉ dựa vào dị năng thì chưa đủ, cô cũng phải nâng cao thực lực thể chất mới được.
Bắt đầu từ đánh quyền, tập gập bụng, ngồi xổm và chống đẩy.
Nói làm là làm, Bạch Trà Trà lập tức bắt đầu thực hiện: 200 lần gập bụng, 200 lần ngồi xổm, 200 lần chống đẩy, sau đó đánh 10 lần quyền thể thao và kỹ thuật tự vệ từng học lúc huấn luyện quân sự.
Dù vì đã thức tỉnh dị năng nên thể chất của Bạch Trà Trà đã mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng làm xong một loạt động tác đó, cô vẫn mồ hôi nhễ nhại ngồi bệt trên sàn, thở hổn hển.
Một lúc lâu sau, Bạch Trà Trà mới chống vào ghế sô pha đứng dậy, vào nhà tắm tắm rửa.
Trên lầu của tòa nhà nhỏ này có hai thùng chứa nước, nên bọn họ mới có nước để tắm. Về sau chưa biết mấy ngày mới có thể tắm một lần.
Nghĩ đến đó, Bạch Trà Trà lại thấy cực kỳ hâm mộ Bạch Nhã Ý và những người thức tỉnh dị năng không gian, có thể mang theo vô số vật tư và nước bên mình, đi đến đâu cũng chẳng lo thiếu ăn thiếu uống, sướng biết bao!
Hiện tại tận thế mới bắt đầu chưa bao lâu, các loại vật tư vẫn còn có thể tìm thấy. Theo thời gian trôi đi, vật tư chỉ càng ngày càng khan hiếm.
Cho dù không bị zombie ăn thịt, nếu không tìm được đồ ăn thức uống, sớm muộn gì cũng sẽ chết đói.
Thảm thật! Khó thật!
Trong nhà tắm có một chiếc gương. Nói đi cũng phải nói lại, cô xuyên vào sách đến giờ vẫn chưa ngắm kỹ gương mặt của thân thể nguyên chủ.
Bạch Trà Trà ghé sát mặt vào gương, một tay véo má, ngắm trái ngắm phải, càng ngắm càng thấy hài lòng!
Quả thực là vẻ đẹp hoàn hảo không góc chết 360 độ!
Lông mày dày hơi ngỗ nghịch nhướng lên, hàng mi dài hơi cong, bên dưới là đôi mắt sáng trong như sương mai, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hồng tựa cánh hoa hồng, làn da trắng hồng rạng rỡ.
Trời ơi, đến cả làm mặt xấu trong gương mà cũng xinh thế này!
Một đại mỹ nữ như thế, nếu là đồng đội của nam chính, chỉ e cũng chẳng nỡ nổi giận với gương mặt này. Thật chẳng hiểu nổi trong nguyên tác, mấy người đó làm sao có thể cứng rắn đến vậy, ghét bỏ nguyên chủ như thế.
Thậm chí còn có thể nói ra mấy lời sỉ nhục và mỉa mai với gương mặt này.
Quả thật, bi hoan của con người không thể đồng cảm nổi!
Chậc chậc.
Bạch Trà Trà ngắm nghía gương mặt của mình một lúc, không khỏi có chút phiền não. Nếu đặt trong thời bình mà đẹp như vậy thì chẳng sao, nhưng bây giờ là tận thế tàn khốc không nói đạo lý.
Gương mặt này xinh đẹp đến mức... lại trở thành gánh nặng của cô.
Cô không thể nào phá hủy gương mặt này được, bổn cung thật sự không làm nổi.
Chỉ có thể lựa chọn: hoặc là tìm một cường giả để dựa vào, hoặc là tự mình trở nên đủ mạnh để bảo vệ bản thân.
Cô dứt khoát chọn cách tự mình trở thành cường giả.
Nhưng chỉ có mình mạnh thì vẫn chưa đủ, vì dù sao cũng khó địch nổi số đông.
Tốt nhất là còn phải tìm được một nhóm đồng đội đáng tin và mạnh mẽ, cùng kề vai chiến đấu.
Chuyện này cần phải tính lâu dài, hiện giờ cô còn quá yếu, nếu gặp phải đồng đội "heo" thì thà ở một mình còn hơn.
Vẫn nên tiếp tục "núp bóng" bên cạnh nam nữ chính thì hơn.
Tắm xong, cô lại mặc lại bộ quần áo cũ khi nãy.
Tạm mặc vậy thôi, về sau điều kiện chỉ ngày càng tệ, cô cũng chẳng quá cầu kỳ, cũng chẳng có bệnh sạch sẽ.
Cũng hết cách, vốn dĩ đi du lịch, nên chẳng mang nhiều quần áo. Hai bộ còn lại đều là váy ngắn và áo dây, chỉ có bộ đồ thể thao trên người là tiện mặc.
Trong hoàn cảnh hiện tại, cô thực sự không thể mặc váy ngắn áo dây, thà mặc bộ đồ thể thao bẩn này còn hơn.
Hy vọng lần tới đi tìm vật tư có thể tìm được vài bộ đồ thể thao vừa người để thay đổi.
Mặc đồ xong, cô ra ngoài nhìn trời, chẳng trách bụng lại đói nữa rồi.
Bạch Nhã Ý đã bận rộn trong bếp từ lúc nào.
“Trà Trà, tắm xong rồi à?”
“Ừ.”
“Vào giúp tớ rửa rau.”
“Ồ.”
Bạch Nhã Ý đang thái thịt heo thành lát.
Trong rổ để ráo nước có hai củ khoai tây cỡ trung, một quả dưa chuột, một cây bắp cải tròn không lớn, và ba quả ớt xanh.
Một bếp gas đã bắt đầu hấp cơm.
Phải nói rằng có không gian chứa đồ thật tốt, nhìn xem mức sống thế này, trong tận thế mà ăn được như vậy thì đúng là hiếm thấy.
Lại là một ngày ngập tràn ghen tị với dị năng hệ không gian!
“Xào khoai tây sợi, xào bắp cải, ớt xanh xào thịt, canh trứng dưa chuột, ba món một canh nha Trà Trà, lát nữa anh Tử Uyên chắc cũng về rồi.”
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến. Bạch Nhã Ý vừa nhắc xong, Hứa Tử Uyên liền về thật.
“Thịt xắt xong rồi, tớ ra mở cửa cho anh Tử Uyên, Trà Trà, cậu nấu giúp mấy món còn lại nhé, tay nghề cậu tốt mà.”
Bạch Nhã Ý vừa nói vừa nhanh chóng rửa tay đi ra ngoài.
Tay Bạch Trà Trà đang gọt khoai tây khựng lại.
Được rồi, phân công rõ ràng cho cô luôn rồi!
Thôi được, đâu thể ăn chực mãi, phân công rõ ràng vẫn tốt hơn.
Đói quá.
Nghĩ đến đó, động tác trên tay cô liền nhanh hẳn lên.
Chương 5: Cùng Ra Ngoài
Hứa Tử Uyên vác hai túi lớn bước vào cửa.
Trong túi đều chất đầy đồ ăn.
Ánh mắt nhìn Bạch Nhã Ý – người vừa mở cửa – mang theo sự phấn khích và kích động không thể che giấu.
Lúc tận thế mới bắt đầu, những người xung quanh anh đều thức tỉnh dị năng, chỉ có anh là không. Vì tâm trạng tồi tệ, anh mới một mình ra ngoài để trút giận và thư giãn.
Không ngờ họa lại thành phúc, anh thức tỉnh dị năng hệ lôi. Hôm nay ra ngoài giết một vòng zombie, cực kỳ sảng khoái!
Giờ đây, anh đã hoàn toàn nắm vững dị năng của mình.
Biết bản thân quá mức hưng phấn, anh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hô hấp.
“Hô ~”
Anh ném hai túi vật tư thu thập được vào phòng khách.
Nhìn Bạch Nhã Ý đang đón mình, anh dịu dàng nói:
“Thuận tiện tìm được ít vật tư, em cất đi nhé.”
Đã xác định sẽ tổ đội rời khỏi nơi này cùng Hứa Tử Uyên, Bạch Nhã Ý cũng không từ chối.
Ngay trước mặt Hứa Tử Uyên, cô đưa vật tư vào không gian.
Hiện đang là mùa hè, thời tiết oi bức, cả người Hứa Tử Uyên đã ướt đẫm mồ hôi.
Bạch Nhã Ý nhìn thấy, vội vàng chạy đi rót một ly nước đưa cho anh.
“Mệt chết rồi phải không, mau uống nước đi, Trà Trà đang nấu cơm tối rồi, anh Tử Uyên đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ăn cơm em sẽ gọi anh.”
Hứa Tử Uyên cũng không khách sáo, cầm ly nước uống một hơi cạn sạch. Dù lúc thu thập vật tư đã uống vài chai nước khoáng, nhưng anh vẫn thấy khát.
Người đàn ông tuấn tú ngửa cổ lên, yết hầu gợi cảm chuyển động, vì uống gấp nên có nước trào ra từ khóe miệng, chảy xuống cổ rồi trượt tới ngực.
Chiếc áo phông ướt sũng ôm sát người, lộ ra thân hình rắn chắc, lờ mờ phác họa cơ bụng săn chắc.
Bạch Nhã Ý nhìn đến ngẩn ngơ, ánh mắt xao động, hai má hơi ửng hồng.
Hứa Tử Uyên thì chẳng để ý nhiều, uống xong liền đi vào nhà tắm tắm rửa.
Hôm nay lúc thu thập vật tư, anh cũng tìm được cho mình hai bộ đồ thay, sau khi tắm xong có thể thay ngay.
Sau khi anh rời đi, Bạch Nhã Ý bực bội xoa má mình.
Thật chẳng ra gì, cứ luôn bị anh Tử Uyên làm xao xuyến!
Cô cố định lại tinh thần, lấy từ không gian ra một chiếc quạt tay để quạt gió.
Quạt một lúc lâu, cảm thấy tim đã đập ổn định trở lại, mặt cũng không còn nóng nữa, lúc này mới cất quạt rồi đi vào bếp.
Lúc này, Bạch Trà Trà đã chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu nấu ăn. Cô đang xào món khoai tây chua cay.
Khi Bạch Nhã Ý bước vào, món khoai tây vừa được đổ ra đĩa.
Ngửi mùi đã thấy rất ngon, Bạch Nhã Ý hài lòng gật đầu, không tiếc lời khen:
“Trà Trà lại tiến bộ rồi, nhìn thôi đã thấy rất thèm ăn rồi, đầy đủ sắc, hương, vị.”
Dưới điều kiện hiện tại, gia vị và nguyên liệu đều thiếu thốn, làm gì có chuyện đầy đủ sắc, hương, vị.
Bạch Trà Trà chẳng hề bị lời khen làm dao động.
“Cảm ơn.”
Chỉ thản nhiên đáp lại một câu, rồi bắt đầu rửa chảo để xào bắp cải.
Bạch Nhã Ý hơi ngạc nhiên nhìn chăm chú Bạch Trà Trà một lúc.
Cô ấy lại nói cảm ơn? Từ khi nào Bạch Trà Trà lại trở nên lễ phép như vậy?
Nhìn một lúc cũng không thấy điều gì khác thường, trong bếp hình như cũng không cần cô giúp, Bạch Nhã Ý liền bưng đĩa khoai tây ra ngoài.
Khi Hứa Tử Uyên tắm xong, đang lau tóc bước ra thì bàn ăn cũng vừa được dọn xong.
Bạch Trà Trà tự bới một bát cơm đầy ụ, đợi mọi người có mặt đông đủ liền bắt đầu tập trung ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên ba người cùng ăn cơm với nhau.
Khi Hứa Tử Uyên vừa khỏi vết thương, Bạch Trà Trà lại luôn trong tình trạng không khỏe, nghe Bạch Nhã Ý nói hình như bị sốt.
Anh chưa từng tiếp xúc với Bạch Trà Trà, ấn tượng về cô ấy đều do Bạch Nhã Ý kể lại.
Mỗi khi đến giờ ăn, Bạch Nhã Ý lại lên tầng gọi cô ấy xuống, hình như cô ấy tính khí không tốt, Bạch Nhã Ý thường đỏ mắt bước xuống nhưng vẫn cố nở nụ cười mời anh ăn cơm.
Tóm lại, dù cô gái này có gương mặt xinh đẹp, Hứa Tử Uyên vẫn không có ấn tượng tốt với Bạch Trà Trà.
Bạch Nhã Ý thấy bầu không khí trên bàn cơm gượng gạo, bèn tìm lời gợi chuyện: “Anh Tử Uyên, mấy món hôm nay đều là Trà Trà nấu đó, anh mau nếm thử tay nghề của Trà Trà đi, cô ấy nấu ngon hơn em nữa đấy.”
Hứa Tử Uyên gật đầu, gắp một đũa bắp cải đưa vào miệng, nhai rồi nhẹ giọng nói: “Thật sự không tệ.”
Trong lòng nghĩ, cô gái này cũng không hoàn toàn vô dụng, ít nhất nấu cơm rất ngon.
Chỉ là người trông hơi lạnh lùng, không thích giao tiếp.
Mở lời rồi, không khí cũng dần cởi mở hơn.
Bạch Nhã Ý vừa mời Hứa Tử Uyên và Bạch Trà Trà ăn, vừa hỏi về thu hoạch hôm nay của Hứa Tử Uyên.
Hứa Tử Uyên cũng dễ nói chuyện, ai hỏi gì đáp nấy.
Bạch Trà Trà lặng lẽ ăn cơm, làm nền trong im lặng, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.
Cho đến khi Hứa Tử Uyên nói: “Nếu ngày mai bạn anh vẫn chưa tới, anh sẽ tiếp tục ra ngoài thu thập vật tư, tiện thể săn zombie.”
Bạch Trà Trà đột nhiên lên tiếng: “Tôi cũng muốn đi cùng.”
Ánh mắt của Hứa Tử Uyên và Bạch Nhã Ý đồng loạt chuyển về phía Bạch Trà Trà.
Bạch Nhã Ý sốt sắng nói: “Trà Trà, cậu không có dị năng, đi làm gì?”
“Tôi muốn luyện tập giết zombie, nâng cao khả năng tự vệ, tiện thể tìm vài bộ đồ thể thao, tôi không có đồ để thay.”
“Anh có chịu dẫn tôi đi không?”
Trả lời xong câu hỏi của Bạch Nhã Ý, cô lại chuyển ánh mắt sang Hứa Tử Uyên. Ánh mắt hai người giao nhau, ánh nhìn của Bạch Trà Trà vô cùng nghiêm túc và kiên định.
Đôi mắt trong suốt ấy dường như đang nói: Nếu anh không dẫn tôi đi, tôi sẽ tự đi.
Hứa Tử Uyên như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu, nói: “Được.”
Sau khi đồng ý, anh không khỏi hơi cau mày hối hận.
Dù cô có thật sự vướng víu, anh chắc cũng có thể đưa cô trở về an toàn.
Bạch Nhã Ý thấy sự đã rồi, đành bất đắc dĩ nói:
“Thôi được, vậy ngày mai ba chúng ta cùng đi, em có dị năng song hệ, vẫn có thể giúp một chút. Làm phiền anh rồi, anh Tử Uyên, em sẽ để mắt trông Trà Trà.”
“Ừ.” Hứa Tử Uyên gật đầu.
Sau đó, ba người không nói gì thêm, tập trung ăn cơm. Ba món một canh nhanh chóng bị ăn sạch.
Bạch Nhã Ý rửa xong bát, ba người cũng ai về phòng nấy.
Bạch Trà Trà thậm chí nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau.
Bạch Nhã Ý dậy sớm nấu bữa sáng, mì trứng, mỗi người một tô.
Nhờ có không gian của cô, ba người có thể hành động nhẹ nhàng.
Bạch Trà Trà không hoàn toàn trông chờ vào Bạch Nhã Ý, nhất quyết tự đeo một chiếc ba lô, bên trong có một chai nước và một con dao.
Là một con dao làm bếp gỉ sét cô tìm được dưới tủ bếp.
Hứa Tử Uyên đã lái chiếc xe việt dã của mình về từ hôm qua.
Bạch Nhã Ý ngồi ghế phụ giúp Hứa Tử Uyên quan sát đường, Bạch Trà Trà ngồi ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.
Thực ra tinh thần lực của cô đã trình bày tình hình xung quanh dưới dạng bản đồ năng lượng trong đầu cô từ lâu.
Hứa Tử Uyên vừa lái xe vừa nói: “Zombie quanh đây bị anh giết gần hết rồi, hôm nay chúng ta đi xa một chút, phía trước có một thị trấn nhỏ, chắc sẽ tìm được cửa hàng quần áo.”
Bạch Nhã Ý liên tục gật đầu: “Được, nghe anh hết anh Tử Uyên.”
Hứa Tử Uyên nhìn vào gương chiếu hậu liếc thấy Bạch Trà Trà đang nhắm mắt, suy nghĩ một chút, ngoài mặt nói với Bạch Nhã Ý, nhưng thực ra là nói cho Bạch Trà Trà:
“Hiện tại mới chỉ là zombie sơ cấp, lực sát thương không mạnh. Những người đã thức tỉnh dị năng, thể chất đã được cải tạo, không thể so với người thường. Giết zombie không khó, chủ yếu là có dám giết hay không.”
“Anh đã nghiên cứu kỹ, zombie không có thị giác, chủ yếu dựa vào âm thanh và khứu giác để định hướng tấn công. Muốn giết chúng nhất định phải chém đứt cổ chúng.”
Chương 6: Giết Lũ Zombie
Kỹ thuật lái xe của Hứa Tử Uyên không tệ, tốc độ xe cũng rất nhanh.
Dù có vài con zombie nghe thấy tiếng động định đuổi theo, nhưng tạm thời vẫn chưa theo kịp tốc độ của xe địa hình.
Dù sao thì lũ zombie hiện tại vẫn chưa tiến hóa, về tốc độ, thính giác hay khứu giác đều kém xa giai đoạn sau.
Hiện tại, người bình thường chỉ cần có đủ sức mạnh là cũng có thể giết được zombie.
Chủ yếu là do chúng trông quá ghê tởm, nhiều người vẫn chưa thể thích nghi hoàn toàn với những con quái vật bất ngờ xuất hiện này.
Từ xa nhìn thấy thôi cũng đã buồn nôn, huống chi ai cũng sợ bị zombie cào trúng rồi biến thành xác sống.
Nhưng càng sợ thì về sau chỉ càng khó sống sót trong mạt thế mà thôi.
Bạch Trà Trà hiểu rất rõ đạo lý này.
Huống hồ là...
Cô mở mắt nhìn ánh nắng bên ngoài qua cửa sổ xe.
Ánh nắng tỏa ra thứ màu cam đỏ u ám.
Cô nhớ trong nguyên tác có nói, đêm hôm nam chính được đồng đội tìm thấy, bầu trời đã đổ một cơn mưa đen kỳ quái, kéo dài suốt ba ngày ba đêm mới dứt.
Sau cơn mưa đen này, zombie bắt đầu tiến hóa, trong đầu chúng hình thành tinh hạch, tinh hạch có thể giúp dị năng giả tăng cấp.
Động thực vật trên toàn cầu cũng đều dị biến, giống như con người tiến hóa ra dị năng, giống như zombie mọc ra tinh hạch, ngày càng có nhiều động vật biến dị rời núi sâu, tranh giành không gian sinh tồn với loài người.
Thực vật biến dị về sau lại càng phát triển um tùm đến mức che lấp cả bầu trời.
Trên bản đồ năng lượng của Bạch Trà Trà bắt đầu xuất hiện từng chấm đỏ nhỏ.
Đã đến rìa thị trấn rồi.
Hứa Tử Uyên tìm một chỗ có bóng râm dừng xe lại.
“Xuống xe trước đã.”
Bạch Trà Trà không nói một lời, đeo ba lô lên rồi mở cửa xuống xe.
Bạch Nhã Ý hơi cau mày, cũng theo sau xuống.
Hứa Tử Uyên mở cốp sau, rút ra một con dao quân dụng cùng hai con dao găm.
Anh lần lượt đưa hai con dao găm cho Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà.
Sau đó dẫn hai người đi sâu vào bên trong thị trấn.
Rẽ một khúc quanh, ba người rẽ vào một con hẻm.
Trong hẻm có bốn con zombie đang loay hoay quay vòng như ruồi không đầu, nghe thấy động tĩnh liền lảo đảo lao về phía bọn họ.
Quần áo trên người zombie đã không còn nhận ra được màu sắc ban đầu, lấm lem hỗn độn bởi vết máu khô và thứ chất nhầy như bùn, bẩn thỉu đến đáng sợ.
Những chỗ bị cắn trên người đã thối rữa sinh dòi, có chỗ còn thấp thoáng thấy cả xương trắng.
Con ngươi vẩn đục ngả xanh trắng đầy đáng sợ, răng sau khi biến dị thì sắc nhọn lộ ra, hoàn toàn không còn hình người.
Chúng đã trở thành quái vật đúng nghĩa!
Thời tiết nóng nực khiến không khí càng nồng mùi thịt thối tanh tưởi.
Càng đến gần, mùi hôi thối càng nồng nặc.
Dị năng giả có ngũ giác nhạy cảm hơn người thường rất nhiều, Bạch Nhã Ý không nhịn nổi dạ dày trào ngược, bước nhanh đến góc tường ngồi xổm xuống nôn mửa.
Nôn đến mức không còn gì để nôn, cô mới lấy tay bịt mũi miệng, mặt mày tái nhợt đứng lên.
Lần tiếp xúc gần với zombie như vậy gần nhất là hôm cùng Bạch Trà Trà ra ngoài thu thập vật tư và cứu Hứa Tử Uyên.
Hôm đó bọn họ len lén tránh quái vật mà đi, lại không đi quá xa để tìm vật tư, nên không bị đả kích mạnh như hôm nay.
Bạch Trà Trà cũng chẳng khá hơn là bao, nghĩ đến việc sau này ngày nào cũng phải đối mặt với đám sinh vật ghê tởm này, thậm chí còn có khả năng gặp phải thứ còn kinh khủng hơn nữa...
Cô cố gắng nuốt ngược ngụm chua nghẹn trong cổ họng!
Thậm chí đầu óc cô còn chợt miên man nghĩ, không biết là cô hay zombie mới đáng ghê tởm hơn...
Hứa Tử Uyên liếc nhìn Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà, nghiêm túc nói: “Anh sẽ làm mẫu trước cho các em xem!”
Dứt lời liền cầm dao quân dụng xông lên.
Anh không hề dùng dị năng hệ Lôi, chỉ dùng sức mạnh đơn thuần để chiến đấu với lũ zombie.
Ngay lúc bốn con zombie nhào tới cắn xé, Hứa Tử Uyên vung dao, lưỡi dao sắc lạnh lóe sáng chém rụng hai cánh tay của một con.
Lại một nhát nữa, đầu một con zombie rơi xuống đất, lăn lông lốc một vòng mới dừng lại.
Cơ thể mất đầu ngã vật xuống bị anh đá bay, va trúng hai con khác khiến cả ba đổ lăn ra đất.
Nhân lúc bọn zombie đang bò dậy, thân hình Hứa Tử Uyên khẽ xoay, lưỡi dao đã bổ vào gáy con thứ tư.
Lại một nhát chém lìa đầu.
Một con khác vừa mới gượng dậy, chưa kịp đứng vững đã bị anh giẫm dưới chân, một nhát dao kết liễu luôn cái đầu.
Chặt đầu như chém dưa.
Do lực mạnh quá, đầu zombie bị đá lăn đến sát chân Bạch Trà Trà.
Con còn lại cũng bị Hứa Tử Uyên nhanh chóng khống chế, đang gào rú giận dữ, phát ra tiếng “khè khè” chói tai.
Hứa Tử Uyên không vội giết nó ngay mà quay đầu nhìn Bạch Trà Trà đang đứng cúi đầu không biết đang nghĩ gì, lớn giọng quát:
“Không phải muốn giết zombie sao? Đến đây!”
Vừa dứt lời liền bất ngờ nhấc chân khỏi zombie.
Con zombie lập tức bật dậy lao về phía Bạch Trà Trà.
Bạch Trà Trà sững người, rồi phản ứng cực nhanh lùi lại hai bước, sau đó bất ngờ lao tới, xoay người đứng sau lưng zombie, khóa chặt cánh tay đang vung vẩy của nó, đẩy mạnh nó đập vào tường, lực mạnh đến mức nghe rõ cả tiếng “bốp” khi đầu nó đập vào tường.
Một tay giữ chặt cánh tay zombie, một chân giẫm lên lưng nó, tay còn lại siết chặt dao găm đâm thẳng vào cổ nó.
Chất lỏng sền sệt lập tức bắn tung tóe lên cổ và nửa khuôn mặt của Bạch Trà Trà.
Bàn tay cầm dao của cô siết chặt, nghiến răng, xoay lưỡi dao một vòng trong cổ zombie rồi rạch mạnh!
Cứ thế mà cắt đứt đầu của zombie bằng dao găm!
Bạch Trà Trà đột ngột thả lỏng, cơ thể và đầu của con zombie đồng thời rơi “bịch” xuống đất.
Cô cúi đầu nhìn đôi tay mình dính đầy thứ chất lỏng nhầy nhớt, ngửi thấy mùi thối xộc thẳng vào óc, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà nôn ra.
Ánh mắt Bạch Nhã Ý nhìn Bạch Trà Trà trở nên phức tạp.
Cô ta gần như không thể tin được người vừa rồi cô trông thấy chính là Bạch Trà Trà mà cô quen biết.
Hứa Tử Uyên cũng hơi bất ngờ, thật ra anh chỉ muốn dạy cho Bạch Trà Trà một bài học, nghĩ rằng việc cô đòi ra ngoài giết zombie là hành động bồng bột không biết trời cao đất dày.
Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ hù dọa cô rồi dùng dị năng hệ Lôi xử lý con zombie.
Không ngờ cô lại thật sự một mình giết chết được zombie, mà còn giết một cách tàn bạo như vậy.
Thế cũng tốt.
Sau này họ còn phải lập đội cùng nhau, ban đầu anh còn lo Bạch Trà Trà sẽ kéo chân cả nhóm, nhưng dị năng của Bạch Nhã Ý là năng lực đội họ cần, Bạch Trà Trà lại là một trong những người từng cứu anh, anh cũng không thể mang theo Bạch Nhã Ý mà bỏ mặc cô.
Nếu cô có thể tự bảo vệ bản thân thì càng tốt, dù sao cũng không trông chờ cô đóng góp gì cho đội, chỉ cần không kéo chân sau là được.
Nếu như lúc nãy Hứa Tử Uyên chỉ muốn dọa Bạch Trà Trà để dạy cô một bài học, thì bây giờ anh thật sự bắt đầu nghiêm túc dạy cô cách giết zombie rồi.
Trong mắt Hứa Tử Uyên, Bạch Trà Trà không giống Bạch Nhã Ý.
Bạch Nhã Ý là hệ Không Gian và hệ Trị Liệu, cả hai đều là dị năng phụ trợ đặc biệt, vô cùng quan trọng trong mạt thế, có đóng góp lớn cho cả đội. Là người cần được bảo vệ nên không có sức chiến đấu cũng chẳng sao, vì cả đội đều sẽ bảo vệ cô ta.
Còn Bạch Trà Trà chỉ là người bình thường, nếu không có đóng góp gì mà còn kéo chân sau thì dù Hứa Tử Uyên có muốn mang theo, các thành viên khác trong đội cũng sẽ không đồng ý.
0 comments