Chương 272: Đã như vậy, cùng nhau xuống địa ngục đi
Hoa Đồ cũng không phải là con báo chịu ngồi chờ chết.
Sau khi các yêu thú khác đến nơi, hắn lập tức giao lại nhiệm vụ trông nom đám tiểu hồ ly.
Bên kia vì e ngại sự uy hiếp của hắn và địa vị của Cửu vĩ hồ, đành phải bịt mũi mà chấp nhận.
……
Ở một nơi khác.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng của lão bà khàn khàn, trầm thấp không chút dao động khiến người nghe lạnh sống lưng.
Vô Anh Tử và Đầu Đà đang bị thương, căm giận nhìn Lão Tà: “Hắn muốn giết bọn ta!”
“Ta không có!”
Lão Tà đã tỉnh táo lại, lập tức lớn tiếng phản bác, nhưng hai tay hắn vẫn còn vết máu lấm tấm.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Quỷ Lão, hắn luống cuống giải thích: “Quỷ Lão, vừa rồi ta mất đi ý thức, mọi chuyện đó không phải ta làm!”
Lông mày Quỷ Lão nhíu chặt.
“Quỷ Lão, chẳng lẽ người thật sự tin lời ngụy biện của hắn? Hắn rõ ràng từ lâu đã không vừa mắt bọn ta, cố ý tìm cơ hội hạ thủ!” – Đầu Đà quát lớn.
“Ngươi câm miệng!”
“Còn dám đe dọa lão tử à!”
Trong lúc tranh cãi, mùi thuốc súng càng lúc càng nồng.
Nhóm người này vốn vì lợi ích mà tạm thời tụ họp, giữa nhau chẳng có chút tin tưởng nào.
Vô Anh Tử và Đầu Đà đều đã bị thương, nếu có thể nhân cơ hội này loại bỏ một người để chia lợi ích thì tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Những lão quái Nguyên Anh còn lại cũng không lên tiếng, đứng bên xem trò vui.
“Đủ rồi.” – Quỷ Lão lạnh lùng lên tiếng – “Lần này không tính, lần sau không được tái phạm.”
“Quỷ Lão…” – Vô Anh Tử còn muốn nói gì, lại bị Quỷ Lão giơ tay cắt ngang – “Rời khỏi đây rồi nói sau.”
Vô Anh Tử và Đầu Đà bất mãn với kết quả, nhìn nhau, ánh mắt đầy tức giận.
Lão Tà biết mình vừa thoát khỏi cái chết, thở phào nhẹ nhõm, trong đầu không ngừng tua lại những gì vừa xảy ra.
Dù hắn có ghét Vô Anh Tử và Đầu Đà đến đâu, cũng không đến mức vô duyên vô cớ ra tay giết người, vậy nên chắc chắn thân thể hắn đã bị điều khiển.
Còn kẻ nào làm chuyện đó…
Một gương mặt lạnh như sương hiện lên trong đầu hắn.
“Là con hồ yêu đó!”
Nghe nói hồ yêu không chỉ có dung mạo xuất chúng, mà còn giỏi mị thuật, nếu không sao lại có biệt danh “hồ mị tử”.
Vừa rồi chắc chắn hắn đã bị hồ yêu mê hoặc!
Tìm ra lý do, Lão Tà muốn giải thích, nhưng phát hiện những người khác đều đã bỏ hắn lại phía sau, bộ dạng tránh xa như gặp ôn thần.
Hắn giận quá, dứt khoát không giải thích nữa, cúi đầu bay đi.
Mà lúc này, hắn không hề hay biết, hắn lại bị theo dõi lần nữa.
Ngu Chiêu cũng không ngờ kẻ bị bỏ lại cuối cùng lại là Lão Tà – người từng giao thủ với nàng một lần.
Nhưng như vậy càng hợp ý nàng.
Nàng có thể khống chế Lão Tà một lần, thì cũng có thể làm lần thứ hai.
Khi thần hồn của nàng đang rục rịch, một luồng khí tức bá đạo nhanh chóng áp sát nàng.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Giọng chất vấn mang theo chút ghét bỏ.
Hoa Đồ thấy lạ.
Hắn đây là lần đầu tiên bị người ta xem như thứ vướng chân cản tay, nên cũng không nhận ra giọng điệu của Ngu Chiêu khác biệt hoàn toàn với cách nói chuyện thông thường của yêu tộc.
Hắn hạ giọng nói: "Chỉ dựa vào một mình ngươi muốn đối phó bọn họ là quá khó, ta tới giúp ngươi."
"Tiểu Vưu và bọn nhỏ đâu?"
"Đã giao cho bầy Thiết Tê Thú rồi."
Tộc Thiết Tê nổi danh với năng lực phòng ngự, bầy hồ ly nhỏ ở cạnh chúng còn an toàn hơn là ở bên cạnh Hoa Đồ.
Giải quyết xong nỗi lo trong lòng, Ngu Chiêu bắt đầu suy nghĩ cách đưa đám yêu thú con ra khỏi tay lão bà kia.
Đối phương chính là tu sĩ có lẽ đã đạt tới Hậu kỳ Nguyên Anh, nhất định phải nghĩ ra một kế hoạch vẹn toàn.
Ngu Chiêu rơi vào trầm tư, không hỏi han gì nữa, ngược lại khiến Hoa Đồ bắt đầu sốt ruột: “Ngươi định làm thế nào? Bọn họ sắp ra khỏi phạm vi của Long Đàm sơn mạch rồi!”
Một khi bọn chúng hoàn toàn rời khỏi nơi này, muốn đoạt lại đám yêu thú con bị bắt đi sẽ càng khó hơn.
Ngu Chiêu nghiêng đầu nhìn Hoa Đồ, do dự chốc lát rồi hạ quyết tâm.
“Ngươi đi vòng lên phía trước, chặn bọn họ lại.”
Hoa Đồ trợn tròn mắt: Ta á???
Kêu hắn cản trở một hai lão quái Nguyên Anh thì còn được, nhưng bắt hắn đối đầu với hơn mười tên thì chẳng khác nào bảo hắn đi chịu chết?
Ân oán giữa hắn và tộc Cửu Vĩ Hồ đâu đến mức phải lấy cái chết để đền?
Ngu Chiêu nói: “Ngươi chỉ cần phân tán sự chú ý của bọn chúng, không cần liều mạng. Những việc còn lại để ta giải quyết.”
Hoa Đồ nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm.
Cái con hồ ly này thật là quá ngây thơ rồi.
Chẳng lẽ nàng thật sự cho rằng chỉ dựa vào một mình nàng là có thể đối kháng với hơn mười tên lão quái Nguyên Anh?
Hoa Đồ bắt đầu tin rằng hồ ly này lần đầu bước chân ra khỏi Thanh Khâu Sơn, nếu không cũng không thể ngây thơ như vậy.
Thấy hắn vẫn chưa phản ứng, Ngu Chiêu cau mày nhìn: “Còn không mau đi?”
“Thật sự phải đi à?”
Con báo ba mắt xưa nay dũng mãnh vô địch lúc này cũng sinh lòng e ngại, khó khăn nuốt nước bọt.
“Đương nhiên, ngươi đi hay không? Nếu ngươi không đi thì ta sẽ tự đi.”
“Ta đi!”
“Được, ngươi đi đi.”
Hoa Đồ ngẩn ra hồi lâu, cuối cùng mới ý thức được mình đã rơi vào hố.
Con hồ ly gian xảo!
Hắn không khỏi thầm mắng một tiếng, rồi bước những bước nặng nề đi men theo đường nhỏ.
Sau khi tiễn bước Hoa Đồ, Ngu Chiêu triệu ra Phù Sinh Kính, vận dụng thần hồn chi lực, lập tức khiến đôi mắt Lão Tà tối sầm, tốc độ bay giảm sút, nhanh chóng bị đội ngũ phía trước bỏ lại xa hơn.
Một cây lưỡi hái hình trăng khuyết khổng lồ màu tím xuất hiện trong tay hắn.
Sau đó, khóe môi hắn hơi cong lên, tay phải cầm lưỡi hái lao thẳng về phía trước.
Mũi lưỡi hái ma sát mặt đất, bắn ra từng đợt tia lửa rực cháy.
Tiếng ma sát rền rĩ ấy lập tức khiến đám tu sĩ phía trước chú ý.
Vô Anh Tử ngoảnh đầu lại, liền thấy Lão Tà vẻ mặt dữ tợn xông về phía mình.
“Lão Tà, lần này ngươi chết chắc rồi!”
Hắn sững sờ một thoáng, sau đó ánh mắt lại hiện lên vẻ mừng rỡ: “Quỷ Lão, Lão Tà phát điên rồi, phải giết hắn! Tuyệt đối không thể giữ lại!”
Đầu Đà cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, Quỷ Lão, Lão Tà đã phá luật một lần rồi, không thể để hắn tái phạm!”
Quỷ Lão dùng thần thức quét qua đôi mắt vô hồn của Lão Tà, rồi thu ánh nhìn lại.
“Giải quyết cho sạch sẽ.”
“Rõ!”
Cuối cùng Quỷ Lão cũng gật đầu. Vô Anh Tử và Đầu Đà lại mời thêm hai lão quái Nguyên Anh khác cùng ra tay với họ.
Hai người này vốn là bạn thân lâu năm với bọn họ, nên cũng không từ chối.
Khi Lão Tà tỉnh lại, thứ đang chờ hắn chính là sự vây đánh tàn bạo của bốn đồng bọn.
“Quỷ Lão cứu ta!”
“Gọi Quỷ Lão vô ích! Dù ngươi gọi cha cũng không cứu nổi đâu!”
“Ta bị hồ yêu khống chế! Ta bị hồ yêu khống chế… A a a!!”
Lời Lão Tà càng nói nhiều, đòn hắn chịu lại càng ác liệt.
Vô Anh Tử bọn họ căn bản không hề có ý định để hắn sống sót.
Lão Tà rơi vào tuyệt vọng.
Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng hung tợn.
Dù chết, hắn cũng phải kéo theo vài kẻ cùng chết.
Hắn nhẫn nhịn cơn đau, đứt quãng hỏi: “Các ngươi… có thể… tha cho ta một con đường sống… ta có thể đem toàn bộ tích cóp mấy năm nay… đều, đều giao cho các ngươi…”
“Ngươi chết rồi thì đống đồ đó chẳng phải vẫn là của bọn ta sao.”
Câu nói của Đầu Đà là giọt nước làm tràn ly.
Ác niệm mà Ngu Chiêu gieo trong lòng Lão Tà bị khuếch đại đến cực điểm.
Hắn dốc cạn linh lực cuối cùng, nhảy bật lên, ôm chặt lấy Vô Anh Tử, nở nụ cười lạnh lẽo.
“Nếu đã như vậy, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Ầm!!!
0 comments