Chương 274: Không Giữ Con Tin, Các Ngươi Muốn Chết Ở Đây Sao
Sắc mặt mọi người thoáng biến đổi, trong mắt hiện lên vẻ giằng xé.
Ngay lúc bọn họ còn đang do dự, “Lão Tà” đã không ngừng rút ngắn khoảng cách.
Quỷ Lão hừ lạnh một tiếng, phất tay áo về phía sau.
Cuồng phong gào thét, trong chớp mắt hóa thành một cơn bão hung mãnh.
Cuồng phong nối liền trời đất, khí thế ngút trời, quét sạch ngàn dặm.
Nơi nó đi qua, cảnh tượng tan hoang, núi lở đất nứt.
Thân ảnh của “Lão Tà” trong cơn cuồng phong chẳng khác gì một chiếc thuyền nan nhỏ bé giữa biển cả cuộn trào, trong nháy mắt đã bị nuốt chửng.
Tâm thần của nhóm Huyết Ma thoáng được buông lỏng.
Tên Lão Tà đó thật tà môn, chết rồi thì tốt.
Họ ổn định lại tâm thần, định đem chuyện này quên đi thì trên không trung chợt hiện ra một luồng đao mang sắc bén, mang theo uy thế tựa sấm sét ngàn quân, ầm ầm bổ xuống.
Mọi người liên thủ đánh tan đao mang, nhưng trên mặt lại hiện vẻ kinh nghi bất định.
Đây là chiêu thức của Lão Tà!
Hắn vẫn chưa chết!
Ngay cả trong lòng Quỷ Lão cũng không khỏi sinh ra một tia bất an.
Lẽ nào Lão Tà thật sự biết bí pháp trọng sinh?
“Vù ——”
“Lão Tà” nhảy vọt khỏi cuồng phong, vung lên lưỡi hái hình trăng khuyết, bổ về phía bọn họ.
Quỷ Lão quát lớn: “Giết hắn!”
Ánh mắt do dự của mọi người lập tức trở nên kiên định, các luồng linh quang đủ màu sắc bùng nổ trong tay họ.
Ngay cả không gian cũng không chịu nổi áp lực cường đại, nổi lên trận trận vặn vẹo.
“Gào!”
Đúng lúc này, sau lưng họ vang lên một tiếng gầm phẫn nộ.
Kế đó là tiếng thứ hai, thứ ba…
Tiếng gầm của yêu thú vang dội liên tiếp trên đầu họ.
Mọi người cả kinh. Đảo mắt nhìn quanh.
Lúc này mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào, bọn họ đã bị mấy đại yêu kỳ Nguyên Anh bao vây.
Điều khiến họ hoảng hốt hơn là, ở vùng ngoại vi Long Đàm sơn mạch gần đó, lại xuất hiện một màn sáng mênh mông không thấy điểm cuối.
Màn sáng ấy nối trời liền đất, phong tỏa hết tất cả lối ra vào, thậm chí cả lực lượng không gian cũng bị hạn chế.
Nói cách khác, bọn họ ở trong Long Đàm sơn mạch không thể thi triển thuật dịch chuyển, cũng không có khả năng thoát khỏi đám yêu thú này.
Người xuất hiện đầu tiên là Bạch Mai, khuôn mặt thường ngày luôn mang nét ôn hòa giờ lạnh lẽo đến đáng sợ, đôi mắt sắc như dao: “Giao ra yêu thú mà các ngươi đã bắt đi!”
“Dám làm càn ở Long Đàm sơn mạch, chán sống rồi à!” Hoa Đồ xuất hiện từ một hướng khác, con mắt thứ ba giữa trán hoàn toàn khóa chặt bọn họ.
“Két——”
Theo sau một tiếng rít chói tai, một quái vật khổng lồ từ trên không lao xuống, móng vuốt sắc bén lạnh lẽo còn hơn cả kiếm đao.
Quỷ Lão cùng những người khác lập tức dựng lên linh tráo phòng ngự.
Không ngờ con quái vật khổng lồ ấy lại vỗ cánh ngay sát bên, lướt ngang qua vai họ, rồi hạ xuống phía sau, chặn đứt đường lui của họ hoàn toàn.
Có nó đứng đó so sánh, người xuất hiện chậm hơn một nhịp là Ngu Chiêu lại chẳng khiến Quỷ Lão cùng đám người chú ý.
Nhưng Hoa Đồ thì đã nhìn thấy nàng.
Nếu không phải thời cơ không đúng, hắn thật sự rất muốn lao lên hỏi Ngu Chiêu đã làm thế nào.
Nàng thật sự đã làm chậm bước tiến của bọn họ.
Bốn bề lặng ngắt như tờ.
Đám người Quỷ Lão không lên tiếng, cũng không hành động hấp tấp.
Bởi vì bọn họ hiểu rất rõ, hiện tại bản thân đang ở trên bờ vực cực kỳ nguy hiểm. Ngoài mấy con yêu thú trước mặt, còn có vô số yêu thú khác đang ùn ùn kéo đến. Bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể phải trả giá đắt.
Tất cả cùng nhìn về phía Quỷ Lão, ánh mắt phức tạp.
Quỷ Lão âm thầm đánh giá thực lực đôi bên, trong lòng biết rõ đại thế đã mất. Nếu muốn toàn thân rút lui, nhất định phải thoát khỏi mấy con yêu thú này trước khi đại quân yêu tộc tới nơi.
Bà ta ho khan một tiếng, lấy từ bên hông ra một cái túi linh thú: “Lũ yêu thú con đều ở trong này. Ta trả lại cho các ngươi, đổi lại, các ngươi để bọn ta rời đi.”
Mắt báo của Hoa Đồ trừng lớn.
Đám người này đã dám xâm nhập vào địa bàn của yêu tộc mà còn muốn đi? Không thể nào...
“Được.”
Hoa Đồ: “?”
Hắn kinh ngạc nhìn Bạch Mai - người vừa đồng ý, tức đến mức nghiến răng.
Nhưng nghĩ đến đám tiểu yêu con kia, hắn lại nghiến răng nhịn xuống, cũng không lên tiếng phản đối.
Cùng lắm sau khi cứu lũ nhỏ trở về, hắn sẽ đích thân đi truy sát bọn người này. Dù sao hắn cũng không phải người hứa hẹn, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt.
Một con điểu yêu cao lớn như núi cũng không lên tiếng, rõ ràng lấy ý của Bạch Mai làm chủ.
Thân phận của tộc Bạch Khổng Tước trong yêu tộc đúng là không thể xem thường.
“Ta không tin lời hứa của yêu tộc các ngươi.” Quỷ Lão nói tiếp.
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Đợi chúng ta rời khỏi Long Đàm sơn mạch, hoàn toàn bảo đảm an toàn rồi mới giao trả lũ nhỏ cho các ngươi.”
“Không thể nào.”
Lần này Bạch Mai từ chối thẳng thừng.
Quỷ Lão không tin nàng, nàng cũng chẳng tin Quỷ Lão. Một khi thả người đi, đám tiểu yêu càng không còn cơ hội sống sót.
“Ta có thể thả trước một nửa.”
Bạch Mai nhíu mày, im lặng.
Trong mắt Quỷ Lão thoáng qua một tia thâm trầm: “Ta đã rất có thành ý rồi. Nếu không đồng ý, chúng ta chỉ có thể liều chết một trận...”
Câu cuối bà ta nói với ngữ điệu đặc biệt nặng nề.
Trong mắt Bạch Mai hiện lên vẻ do dự.
Lý trí nói cho nàng biết, lời của Quỷ Lão không thể tin. Nhưng nếu có thể cứu trước một nửa lũ nhỏ, chí ít có thể giữ được mạng cho chúng.
Không ai biết được Quỷ Lão sẽ làm gì với bọn trẻ ấy.
“Yêu cầu của ngươi chúng ta có thể đồng ý, nhưng ngươi cũng phải để lại vài người làm con tin.”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Ngu Chiêu.
Sắc mặt nàng vẫn bình thản, đối diện với ánh nhìn của Quỷ Lão.
Quỷ Lão nhìn thấy Ngu Chiêu, mí mắt khẽ giật mạnh.
Ngu Chiêu nhìn qua có vẻ là kẻ vô hại nhất trong đám yêu thú, nhưng áp lực mà nàng mang lại còn lớn hơn cả những kẻ khác cộng lại.
Hơn nữa, chính nàng là người chỉ ra sơ hở, dễ dàng phá hỏng kế hoạch của bà ta.
Nghe vậy, trong lòng Bạch Mai bỗng sáng tỏ.
Phải rồi, nếu trong tay bọn họ có yêu thú con, thì nàng cũng có thể giữ lại vài tu sĩ làm con tin.
“Không sai.”
Sắc mặt đám người Huyết Ma lập tức thay đổi.
Không ai muốn bị giữ lại làm con tin.
Vì bọn họ hiểu rất rõ bản chất của những người khác ra sao.
Chỉ cần thoát khỏi Long Đàm sơn mạch, chắc chắn những kẻ kia sẽ lập tức chạy trốn không chút do dự. Còn ai nhớ tới đám con tin bị bỏ lại?
“Quỷ Lão, không thể để lại con tin!”
“Đúng vậy! Ta không làm con tin đâu!”
“Quỷ Lão, chúng ta đều nghe lời ngươi mới tới Long Đàm, ngươi không thể bỏ mặc bọn ta!”
Quỷ Lão còn chưa mở miệng, những người khác đã tranh nhau lên tiếng, sợ rằng nếu chậm một bước sẽ bị chỉ định ở lại làm con tin.
Hoa Đồ nhe răng dọa nạt: “Không để lại con tin, thì đừng mong rời khỏi đây. Gào ——”
“Gào gào!”
“Gí!”
“Gừ ——”
Tiếng gầm rống của yêu thú dễ dàng át tiếng của đám tu sĩ.
Quỷ Lão cũng nổi giận: “Không để lại con tin, các ngươi muốn chết ở đây sao!”
Mọi người lập tức câm bặt, ánh mắt nhìn nhau đầy cảnh giác.
Nếu nhất định phải có người bị hy sinh, ai cũng không muốn là mình.
Quỷ Lão cũng đang do dự nên đẩy ai ra làm vật hy sinh.
May mắn là Ngu Chiêu không để bà ta do dự quá lâu, bởi vì nàng trực tiếp chỉ mặt mấy người: “Để bọn họ ở lại.”
Những người không bị gọi tên thở phào nhẹ nhõm.
Những người bị chỉ điểm thì mặt mũi xám ngoét, như thể cha mẹ vừa mất.
Sắc mặt của Quỷ Lão còn khó coi hơn cả bọn họ.
“Không được! Đổi người khác!”
Những người vừa mừng vì mình thoát nạn lập tức nổi giận.
“Quỷ Lão, ý của bà là gì hả!”
0 comments