Vo Tinh Dao Chuong 273

By Quyt Nho - tháng 5 12, 2025
Views

Chương 273: Các ngươi hồ đồ rồi!

Một luồng sức mạnh hủy diệt bùng phát trong nháy mắt, quét sạch trời đất.

Hoa Đồ còn chưa kịp đến gần đã bị cơn cuồng phong dữ dội cuốn bay ra xa.

Những người ở gần tâm vụ nổ hơn như Vô Anh Tử, Đầu Đà cùng bốn kẻ khác, căn bản không có cơ hội chạy trốn, trong khoảnh khắc đã hóa thành tro bụi.

Quỷ Lão và những người còn lại cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, pháp khí phòng ngự bị phá hủy, thân thể đều bị thương.

Có một tên Nguyên Anh lão quái xui xẻo nhất, vì chống lại dư sóng của vụ nổ, bị chém mất nửa cánh tay, vết thương to bằng nắm đấm máu chảy không ngừng.

Sắc mặt Quỷ Lão u ám đến cực điểm.

Bà ta tuyệt đối không ngờ, người mình mang theo không chết dưới móng vuốt yêu thú, mà lại chết vì nội chiến.

Rõ ràng chỉ còn một bước nữa là rời khỏi Long Đàm sơn mạch, vậy mà lại xảy ra sơ suất vào lúc cuối cùng.

Điều này khiến trong lòng bà ta dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Vụ tự bạo gây ra động tĩnh quá lớn, giờ đây tất cả yêu thú trong núi Long Đàm đều đang kéo đến.

Nếu còn không rời đi, chắc chắn sẽ bị yêu thú bao vây.

Bà ta khàn giọng thúc giục: “Đừng ngây ra đó, mau rút lui!”

Lời vừa dứt, thân hình Quỷ Lão lập tức biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện lại ở nơi cách đó mấy trăm dặm.

Sau lưng còng rạp lộ ra vài phần hoảng loạn.

Các Nguyên Anh lão quái còn lại cũng nhớ ra tình cảnh của bản thân, chẳng kịp nguyền rủa, vội vàng đuổi theo.

Vừa lúc bọn họ rời đi, thân ảnh Ngu Chiêu xuất hiện ngay trung tâm vụ nổ.

Tay trái nàng cầm kính Phù Sinh, ngón trỏ và giữa tay phải khẽ chụm, rồi điểm vào mặt dương của kính.

Mặt kính không màu chấn động như làn nước gợn sóng.

Ngay sau đó, vô số điểm sáng nhỏ từ mặt kính bắn ra.

Dưới sự dẫn dắt của lực lượng nào đó, những điểm sáng tụ lại thành một bóng người mơ hồ.

Áo đạo bào màu tím, gương mặt tà dị, lưỡi liềm bán nguyệt khổng lồ.

Một “Lão Tà” dần dần hiện hình.

Ngu Chiêu nhìn một chút, sau đó lấy một giọt máu ở đầu ngón tay điểm vào giữa trán “Lão Tà”.

Ngũ quan cứng đờ của “Lão Tà” lập tức trở nên sinh động.

Ngu Chiêu hài lòng gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Đi đi.”

“Lão Tà” rú lên quái dị, vung lưỡi liềm bán nguyệt, lao về phía trước với tư thế kỳ lạ.

Trong lúc chạy, động tác của hắn càng lúc càng linh hoạt, tốc độ không ngừng gia tăng.

Khóe mắt Ngu Chiêu hơi cong lên.

Hy vọng bọn chúng sẽ thích món quà bất ngờ mà nàng đã dày công chuẩn bị.

Lúc Lão Tà tự bạo, Hoa Đồ ở xa nhất, thân thể lại có năng lực phòng ngự mạnh mẽ nên sau khi va đập gãy vài thân cây lớn, hắn cũng đứng vững lại mà không bị tổn thương gì.

Chỉ là khi hồi tưởng lại cảnh vừa rồi, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Nghĩ đến việc nữ hồ yêu muốn hắn chặn đường phía trước, hắn bất giác muốn rút lui.

Thế nhưng, những cảm xúc tiêu cực ấy rất nhanh đã bị cơn phẫn nộ lấn át.

Dãy núi Long Đàm là lãnh địa của tộc yêu bọn họ.

Vậy mà bọn tu sĩ này không chỉ tự tiện xâm nhập, còn dám bắt cóc hậu duệ của chúng, rõ ràng là không coi yêu tộc ra gì.

Hôm nay nếu dễ dàng để bọn chúng rời đi, ngày mai cả tộc yêu sẽ trở thành trò cười.

Mà hắn cũng sẽ là nỗi nhục của yêu tộc.

Hắn – Hoa Đồ – là con báo ba mắt sẽ trở thành Vương của yêu thú trong tương lai, tuyệt đối không thể dung thứ tu sĩ ngang ngược giẫm đạp lên tôn nghiêm của yêu tộc.

Phải bắt chúng ở lại!

Hoa Đồ đạp mạnh bốn chân xuống đất, lao như tên bắn về phía nhóm Quỷ Lão.

Trong lúc chạy, một luồng ánh sáng vàng kim chảy khắp toàn thân hắn, cuối cùng tụ lại nơi trán.

Sợi vân dựng đứng giữa trán bắt đầu ngọ nguậy không một tiếng động, toát ra khí tức nguy hiểm.

Giữa lúc đang thi triển thuật dịch chuyển, Quỷ Lão dường như cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, lập tức vươn tay từ trong hư không kéo ra một chiếc đầu lâu cao bằng ba người đặt trước người.

Đúng lúc ấy, thân ảnh của Hoa Đồ xuất hiện phía trên đám người Quỷ Lão.

Hắn gầm lên một tiếng, sợi vân ở trán từ từ mở ra, để lộ một con ngươi đen ngòm.

“Gào!!!”

Con mắt thứ ba của Hoa Đồ phóng ra một luồng ánh sáng màu đen, trực tiếp đánh trúng chiếc đầu lâu trước mặt Quỷ Lão.

"Ầm" một tiếng nổ rung trời, đầu lâu lập tức nổ tung thành vô số mảnh vụn, rơi vãi khắp nơi.

Hoa Đồ còn chưa kịp vui mừng thì tại chỗ đầu lâu vừa bị phá hủy, bỗng nhiên xuất hiện vô số oan hồn.

Những hồn ma này xuyên qua đám mảnh vụn, vẻ mặt hung tợn, nhào tới hắn.

Hắn giật mình kinh hãi, con mắt giữa trán lại một lần nữa phóng ra một luồng ánh sáng đen.

Chạm vào ánh sáng ấy, lũ hồn ma lập tức gào thét thảm thiết rồi tan biến trong hư không.

Thế nhưng, càng lúc càng có nhiều hồn ma xông đến.

Thấy tình hình không ổn, Hoa Đồ lập tức rút lui.

Lũ hồn ma đuổi sát không buông.

Quỷ Lão chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, tiếp tục phi hành về phía ngoài Long Đàm sơn mạch.

Những tu sĩ Nguyên Anh đi theo bà ta cũng đồng loạt lựa chọn giống vậy, cả đám xé gió lao đi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Hoa Đồ chạy một đoạn, phát hiện không có ai đuổi theo, nhất thời không biết phải làm gì.

Vậy là hắn coi như hoàn thành nhiệm vụ hay là chưa?

Trong số những lão quái Nguyên Anh, có một người đạo hiệu Huyết Ma, mới kết Anh chưa lâu, lại còn bị thương không nặng không nhẹ trong vụ tự bạo vừa rồi, nên bị rớt lại phía sau.

Lúc này, hắn đang hối hận không thôi, sớm biết thế đã không nghe lời xúi giục của Quỷ Lão mà nhúng tay vào vũng nước đục này.

Hắn nào cần yêu thú non để tu luyện đâu, rốt cuộc chỉ chuốc thêm rắc rối vào thân.

Mà cuối cùng có được gì, còn chẳng bằng làm khách khanh cho tiểu tông môn.

Đang phiền muộn, hắn chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát, như có một luồng khí lạ đang nhanh chóng áp sát.

Thần thức của Huyết Ma đảo về phía sau, đồng tử lập tức co rút, há hốc mồm, không dám tin hét lên:

“L-l-lão Tà?!”

“Ngươi gọi hắn làm gì?” — phía trước, một tu sĩ khác không kiên nhẫn nói.

Người đó cũng từng là nạn nhân trong vụ tự bạo, vô cùng chán ghét Lão Tà.

Giọng nói cà lăm của Huyết Ma lại vang lên: “Lão Tà... Lão Tà... H-h-hắn... hắn đuổi tới rồi!”

“Ta còn tưởng chuyện gì... đuổi thì đuổi... Ngươi nói cái gì?! Hắn đuổi tới?!”

Sắc mặt người nọ từ thản nhiên chuyển thành chấn kinh.

Lão Tà chẳng phải đã chết rồi sao?

Sao có thể đuổi theo bọn họ?

“Ngươi tự nhìn đi!”

Huyết Ma vừa nói vừa liều mạng tăng tốc, vượt qua đồng bọn phía trước.

Vừa rồi hắn dùng thần thức quét thấy Lão Tà thì suýt nữa bị dọa vỡ mật.

Dù Lão Tà kia là thứ gì, hắn tuyệt đối không thể tụt lại sau cùng!

Những lão quái Nguyên Anh khác cũng nghe được đối thoại của bọn họ, phản ứng đầu tiên là Huyết Ma nhìn nhầm.

Bọn họ tận mắt chứng kiến Lão Tà tự bạo ngay trước mắt, không thể nào sống sót.

Thế nhưng, khi thân ảnh kia càng lúc càng gần, tất cả đều lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra đầy mình.

“C-c-có thật là Lão Tà không?”

Cả đám bị lây tật nói lắp của Huyết Ma.

Một người run rẩy nói: “Có lẽ không phải?”

Người lên tiếng lần này là Quỷ Lão.

Tất cả như được ăn một viên định tâm hoàn.

Dù sao Quỷ Lão cũng là người tu vi cao nhất trong đội ngũ, lại là người dẫn đầu hành động lần này, lời bà ta đáng tin hơn.

Tuy vậy, vẫn có người nửa tin nửa ngờ: “Quỷ Lão, nếu hắn không phải Lão Tà thì là ai? Khí tức kia rõ ràng giống hệt, thần thức cũng không thể phát hiện ra sơ hở, rõ ràng chính là Lão Tà mà!”

Quỷ Lão cau mày, vừa định lên tiếng, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi của Lão Tà:

“Quỷ Lão, đợi ta với!”

“Huyết Ma, Thiên Ti Tử, các ngươi chậm một chút!”

Thanh âm quen thuộc ấy khiến những người ban đầu không tin Lão Tà còn sống đều bắt đầu dao động.

Không còn cách nào.

Lão Tà phía sau kia thật sự quá giống, hoàn toàn không thể nhận ra điểm nào bất thường.

“Các ngươi hồ đồ rồi, dưới uy lực của tự bạo, không ai có thể sống sót! Kể cả ta!”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments