Thu Bong Chuong 801

By Quyt Nho - tháng 5 12, 2025
Views

Chương 801: Kẹo bạc hà

Khi Thẩm Mặc trở về, Bạch Ấu Vi đang ngủ trưa.

Anh vô thức bước nhẹ chân, cởi áo khoác, rồi chậm rãi nằm xuống bên cạnh cô.

Một bên giường lõm xuống, Bạch Ấu Vi có vẻ cảm nhận được, khẽ dịch người lại gần, sau đó nhíu mày lẩm bẩm: “Hút thuốc rồi?”

Thẩm Mặc bật cười: “Anh cố ý đứng bên ngoài lâu hơn một chút, vậy mà em vẫn ngửi ra được?”

“Đợi đã.”

Bạch Ấu Vi ngồi dậy, khoác lên người một chiếc chăn, rồi lục tung tủ trong phòng.

Thẩm Mặc hỏi: “Tìm gì thế?”

“Em tìm lá bạc hà phơi khô trước đây…”

Cô lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc lọ thủy tinh, bên trong chỉ còn lại hai, ba chiếc lá bạc hà đã khô quắt, vẻ mặt đầy tiếc nuối: “A… Chỉ còn lại chút này thôi sao.”

Thẩm Mặc bước đến, đặt chiếc lọ xuống: “Bên ngoài lạnh, đừng để bị cảm.”

Anh kéo cô về lại chăn ấm, rồi nhét vào tay cô một thứ gì đó.

Bạch Ấu Vi sờ thử, cầm lên nhìn—là một viên kẹo bạc hà.

Cô không nhịn được cười, đôi mắt cong cong, hỏi anh: “Lấy ở đâu ra thế?”

“Hút thuốc xong gặp Nghiêm Thanh Văn, anh ấy cho anh.”

Thẩm Mặc lấy viên kẹo từ tay cô, xé lớp vỏ ngoài.

Bạch Ấu Vi ngửa đầu, chu môi ra: “Chia cho em một nửa đi~”

“Không ngủ nữa?”

Thẩm Mặc bẻ đôi viên kẹo, đưa cô một nửa.

Cô cắn lấy, híp mắt cười: “Thứ này ăn vào thì tỉnh lắm.”

“Nếu thật sự buồn ngủ thì dù sét đánh cũng không tỉnh, kẹo bạc hà thì có là gì~”

Bạch Ấu Vi ngậm viên kẹo, nhai rôm rốp, cười nói: “Nghiêm Thanh Văn có thói quen mang kẹo bên người à? Em thấy chắc chắn là Chu Chu cho anh ấy. Chu Chu thích mấy thứ này lắm, trà đen, cà phê, kẹo bạc hà… À đúng rồi, hai người nói chuyện gì thế?”

“Nói về chuyện trong trò chơi.”

Thẩm Mặc ngả người tựa lên đầu giường, vừa vỗ lưng cô vừa nói:

“… Ở trận chiến tiếp theo, số lượng thần dân của Nghiêm Thanh Văn không đủ, có lẽ anh ấy sẽ đầu hàng.”

“Đầu hàng?”

Bạch Ấu Vi ngẩn ra: “Nhưng nếu quốc vương đầu hàng, anh ấy sẽ trở thành thần dân, mà thần dân của anh ấy trước đây cũng sẽ chuyển sang bên kia.”

“Anh đoán trước khi điều đó xảy ra, anh ấy sẽ giáng Tô Mạn và những người còn lại xuống làm thường dân.”

Thẩm Mặc thuận tay véo má cô: “Anh ấy nói không muốn để đồng đội chịu thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa.”

“Em không phải cũng thế sao? Lần này chọn Chiến dịch 1, không muốn mọi người đi theo, đúng không?”

Bạch Ấu Vi bĩu môi, giọng mềm mại: “Em sợ mấy người kéo chân em thì có! Một đám người què chân, gãy tay, chẳng biết bao giờ mới khỏi được!”

“Thế còn anh?”

Thẩm Mặc ôm cô lên cao hơn một chút, cười hỏi:

“Quốc vương bệ hạ, anh không bị thương, có thể cùng em ra trận không?”

Đôi mắt Bạch Ấu Vi đảo một vòng, giả vờ nghiêm túc: “Anh nói không bị thương là không bị thương à?~ Bản vương phải đích thân kiểm tra!”

“Kiểm tra thế nào?”

Thẩm Mặc cười hỏi.

Bạch Ấu Vi đưa tay xuống, chọc chọc vào cơ bụng của ai đó, ánh mắt ẩn ý.

Thẩm Mặc xoa đầu cô, nói: “Xem ra em đúng là không muốn ngủ nữa rồi.”

Hôm sau, Sở Hoài Cẩm tổ chức một cuộc họp, yêu cầu tất cả các quốc vương và thần dân quan trọng phải tham dự.

Khi Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc đến phòng họp, mới phát hiện hóa ra lại là Phó Diệu Tuyết đứng sau giở trò.

Cô ta muốn chia sẻ thông tin về mê cung, nhưng lại không muốn nợ ai ân tình, vì vậy đã kéo Sở Hoài Cẩm ra làm lá chắn.

Chỉ cần là chuyện có lợi cho quốc vương tham chiến, Sở Hoài Cẩm sẽ không từ chối.

Mọi người đều sống trong trụ sở, ăn của người, dùng của người, nên chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của bản thân thì đương nhiên cũng sẵn lòng hợp tác.

Hiện tại, cả ba quốc vương trong căn cứ đều đã có mặt.

Phó Diệu Tuyết có ba thần dân: Đỗ Lai, Trần Huệ, Leonid.

Nghiêm Thanh Văn mang theo ba người: Chu Chu, Tô Mạn, Lư Vũ Văn.

Bên cạnh Bạch Ấu Vi chỉ có hai người: Thẩm Mặc và Phan Tiểu Tân.

Tính cả Sở Hoài Cẩm, có tổng cộng 12 người trong phòng họp.

Sở Hoài Cẩm nói:

“Nếu xét về lâu dài, việc chia sẻ thông tin mê cung là điều cần thiết, có lợi ích nhất định đối với mọi người. Vì thế, hôm nay tập hợp tất cả lại đây để cùng bàn bạc nghiêm túc. Tôi sẽ làm chứng cho cuộc thảo luận này, mong rằng mọi người… có thể thẳng thắn chia sẻ quan điểm của mình.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments