Thu Bong Chuong 812

By Quyt Nho - tháng 5 17, 2025
Views

Chương 812: Thứ Dơ Bẩn

Ba chiếc chìa khóa kia không rõ đã bị họ siết chặt trong tay bao lâu, dính đầy vết máu khô và bụi đất, có lẽ còn lẫn cả mồ hôi, cho dù Bạch Ấu Vi không trực tiếp chạm vào cũng có thể nhìn ra độ nhớp nháp, dơ bẩn ấy.

Thẩm Mặc, Leonid và Đỗ Lai – ba người đàn ông lập tức đứng chắn trước mặt Bạch Ấu Vi, ngăn không cho những kẻ chưa rõ thân phận kia tiến thêm một bước.

Người đang cầm chìa khóa rõ ràng co rúm lại, chậm rãi lùi về sau, vừa lùi vừa lí nhí nói: “Chúng tôi thật sự là con người... chúng tôi không có ác ý... chỉ cần các người đồng ý đưa chúng tôi ra ngoài, ba chiếc chìa khóa này, tất cả đều có thể đưa cho các người...”

Giọng nói hắn mang theo vẻ cẩn trọng đầy khẩn cầu, lộ rõ sự sợ hãi trước sức mạnh của nhóm Thẩm Mặc, nhưng đồng thời cũng không cam tâm bỏ lỡ tia hy vọng sinh tồn hiếm hoi này.

Thẩm Mặc soi đèn pin quanh căn phòng—trong phòng đá này, ngoài ba người đàn ông gầy gò như que củi trước mắt, không còn ai hay vật gì khác.

Anh ngờ vực, quay đầu hỏi lại: “Các người bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”

“Không... không nhớ nữa…” người đàn ông cầm chìa trả lời, “đèn pin của chúng tôi từ lâu đã hết điện, nơi này hoàn toàn không có ánh sáng, chẳng thể phán đoán thời gian…”

Thẩm Mặc nhíu mày, ánh mắt lướt qua mái tóc của họ: “Nếu trước kia các người để tóc ngắn, thì dựa vào độ dài tóc bây giờ, các người ít nhất đã bị nhốt trong này hơn ba tháng.”

Ba tháng trước, chiến dịch mê cung còn chưa bắt đầu, mê cung cũng chưa bị phong tỏa. Thời điểm đó, khả năng người thường bị mắc kẹt bên trong là có thật.

Trần Huệ không nhịn được hỏi: “Chừng ấy thời gian, các người ăn gì? Uống gì? Ở đây chẳng có gì cả, đến cả…”

Cô ngưng lại, không nói tiếp.

Thực ra cô định nói: ở đây đến cả một mảnh giấy vệ sinh cũng không có, vài tháng sinh hoạt mà lại không để lại chút dấu tích nào? Trừ khi là người máy, hoặc là NPC không cần sinh lý!

Nghĩ đến đó, ánh mắt Trần Huệ nhìn ba người kia càng thêm nghi hoặc, cô không tin có người sống thật nào có thể trụ lại trong mê cung lâu đến thế.

Đúng lúc này, một người khác khẽ động đậy, lấy từ bên hông ra một cái túi da bò, rụt rè giải thích: “Chúng tôi có vật phẩm này… có thể không ngừng lấy ra bánh mì và nước suối.”

Nói xong, liền làm mẫu ngay tại chỗ.

Mở dây buộc miệng túi, hắn lấy ra một ổ bánh mì dài, rồi lại rút ra một chai nước suối.

“Xin các người… xin các người hãy đưa chúng tôi ra ngoài…” Người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất, không rõ là vì lạnh hay vì đói mà thân thể cứ run rẩy không thôi, “Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, những ổ bánh mì này… không, cái túi da bò này xin cứ lấy đi! Chỉ cần có thể ra khỏi đây, chúng tôi cái gì cũng có thể đưa các người!...”

Mọi người liếc nhìn nhau, ai cũng cảm thấy khó tin.

Trước đây họ từng vào mê cung, nhưng chưa bao giờ gặp được người sống sót nào có thể kiên trì lâu đến vậy. Hơn nữa nơi này vừa tối đen như mực, vừa kín như bưng, cho dù có đủ đồ ăn đi nữa, muốn sống sót suốt thời gian dài trong bóng tối thế này… thật quá khó tưởng tượng.

Người đàn ông đặt túi da bò xuống đất, cúi đầu quỳ gối, đẩy túi đến trước chân họ.

Leonid cúi xuống nhặt lên, sắc mặt hơi biến đổi, rồi đưa cho Bạch Ấu Vi: “Đúng là vật phẩm.”

Bạch Ấu Vi đón lấy, ngay khi ngón tay chạm vào túi da bò, trong đầu liền hiện ra thông tin về vật phẩm:

[Túi Phép Của Thần Núi]: Túi đã được yểm phép, có thể lấy ra bánh mì và nước suối vô tận, nhưng nếu túi bị rách, ma pháp sẽ lập tức biến mất.

Vật phẩm là thật.

Lời của những người này, Bạch Ấu Vi tạm thời tin ba phần.

Cô hỏi: “Sau khi uống hết nước, các người xử lý vỏ chai thế nào?”

Người đang quỳ dưới đất đáp: “Dùng... dùng để đựng nước tiểu, khi đầy rồi... thì vứt sang phòng bên cạnh.”

Thảo nào nơi này sạch sẽ như vậy, chẳng giống gì một chỗ từng có người ở suốt ba tháng trời — thì ra những thứ dơ bẩn đều bị họ ném đi rồi.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments