Chương 811: Gặp Người
Leonid đặt tảng đá vào giữa hai gian phòng đá.
Tảng đá lớn chặn cửa, một nửa nằm trong gian phòng đá phía trước, một nửa nằm trong gian phía sau.
Ngoài tảng đá này, Bạch Ấu Vi còn cố ý rưới một vũng nước xuống đất, để kiểm tra xem trạng thái của gian phòng có thay đổi hay không.
Mọi người lần lượt bước qua tảng đá, tiến vào gian phòng đá mới.
Tảng đá lặng lẽ nằm trên nền gạch, không hề có biến hóa gì.
Bạch Ấu Vi dùng đèn pin soi vũng nước vừa rưới, vết nước vẫn còn nguyên.
Chờ thêm bảy tám giây, vết nước trên mặt đất đột nhiên biến mất! Trong lòng Bạch Ấu Vi chấn động, lập tức nhìn về phía tảng đá!
Tảng đá chỉ còn lại một nửa!
Phần phía bên kia đã biến mất! Như thể bị cắt gọn gàng làm đôi, bây giờ chỉ còn lại nửa khối đá chặn cửa!
Asalina không khỏi hít sâu một hơi lạnh, nếu lúc đó người chặn cửa không phải tảng đá, mà là cô ấy, vậy chẳng phải...
Sắc mặt mọi người đều rất khó coi.
Nếu mỗi gian phòng đá đều có trạng thái như vậy, thì họ còn tìm chìa khóa thế nào? Làm sao tìm được lối ra?
Bạch Ấu Vi vẫn như thường ngày, bình tĩnh phân tích: “Nếu mỗi căn phòng đều có chức năng truyền tống không gian, vậy hẳn phải có điểm truyền tống cố định, hoặc tồn tại một quy luật truyền tống. Nếu không thì chẳng ai có thể ra khỏi mê cung.
Nếu không phải là truyền tống không gian, mà là trạng thái đặt lại, thì nhất định phải có cách ngăn cản việc gian phòng bị đặt lại. Bằng không mỗi phòng đều giống nhau, vậy càng không thể tìm được lối ra.”
“Ý em là… chúng ta đã bỏ sót manh mối nào đó?” Thẩm Mặc hỏi.
“Ừ, có thể đấy.” Bạch Ấu Vi đáp, “Mê cung không thể nào thiết kế ra một ván cờ chết cho người chơi được ~”
Đỗ Lai nghe vậy thì nói: “Nhưng gian phòng đá có bức bích họa ấy chúng ta đã kiểm tra rất kỹ rồi, chắc chắn không bỏ sót gì cả... Nếu có thể quay lại đó thì tốt, có khi thật sự có điểm nào đó mà ta chưa để ý.”
“Giờ có muốn quay lại cũng đã muộn rồi.” Bạch Ấu Vi thở dài, “Thảo nào mê cung này ngay từ đầu đã để lộ điểm then chốt cho chúng ta thấy, thì ra nó biết chúng ta không thể quay về. Dù có gom đủ mười hai chiếc chìa khóa, mà không thể quay về điểm khởi đầu thì cũng công cốc thôi.”
Những lời ấy khiến ai nấy không khỏi nản lòng.
Tựa như lũ ruồi không đầu cứ loay hoay trong mê cung, thật sự rất đả kích tinh thần.
“Đi tiếp thôi.” Bạch Ấu Vi nói, “Chúng ta cứ đi thẳng về phía nam, thử xem có thể đến được điểm cuối không.”
Trần Huệ thì thầm: “Nếu đây là căn phòng vô tận thì đúng là chơi khăm thật đấy…”
“Đừng lo, sẽ không vô tận đâu.” Bạch Ấu Vi quay đầu cười với cô, “Nếu các phòng là vô tận, thì Quái vật đầu bò mãi mãi không bắt được người chơi.”
Vì thế, số lượng phòng đá nhất định là có hạn.
Mọi người lại vực dậy tinh thần, mở cánh cửa phía nam một lần nữa—
Lần này, vừa mới mở cửa, bên trong đã vang lên những tiếng la hét hoảng loạn!
“Aaaa!!...”
“Cứu mạng!!!”
“Quái vật đầu bò! Quái vật đầu bò tới rồi!!!”
“Nó tới rồi! Quái vật đầu bò muốn ăn thịt người!!!”
Tiếng hét chói tai, tuyệt vọng và điên cuồng, là giọng của con người.
Thẩm Mặc dùng đèn pin rọi về phía họ, mấy người kia mới chịu im lặng, chỉ dùng ánh mắt khô khốc và hoảng sợ nhìn đám Bạch Ấu Vi đang đứng sau ánh sáng.
Bạch Ấu Vi cũng quan sát họ.
Đó là ba người đàn ông co rút ở góc tường, gầy trơ xương, tóc tai bù xù, khuôn mặt dơ bẩn, râu tóc như đã mấy tháng không cắt, quần áo dính đầy vết dơ, đen đỏ loang lổ, không biết là máu khô đã đông bao lâu.
Bộ dạng thảm hại đến mức chẳng còn hình người, giờ phút này nhìn chằm chằm ánh sáng của đèn pin, ánh mắt cũng đờ đẫn.
Trần Huệ hơi sợ, khẽ hỏi Bạch Ấu Vi: “Là NPC sao?”
“Trông không giống.” Bạch Ấu Vi cau mày đáp, “Hơn nữa trước giờ trong mê cung, chưa từng gặp NPC.”
Ba người kia cuối cùng cũng có phản ứng, một người trong đó lăn lộn bò đến trước mặt Bạch Ấu Vi, hoảng hốt giải thích: “Chúng tôi là người! Là con người thật! Không phải NPC! Chúng tôi có thể giúp các cô các anh ra ngoài!”
Vừa nói vừa giơ ba chiếc chìa khóa trong tay lên:
“Chỉ cần gom đủ mười hai chiếc chìa khóa! Chúng ta sẽ thoát ra được!”
0 comments