Vo Tinh Dao Chuong 278

By Quyt Nho - tháng 5 17, 2025
Views

Chương 278: Muội cố ý tới tìm ta sao

Hoạt động kết thúc sớm, Ngu Chiêu cũng chuẩn bị dẫn theo đám tiểu hồ ly trở về Thanh Khâu Sơn.

Trước đó, nàng còn nhận được lời mời từ các tộc khác, nhưng đều lần lượt từ chối, đến lúc chính thức lên đường thì đã qua một canh giờ.

Đi chưa được bao lâu, phía sau bọn họ bỗng dưng xuất hiện thêm một đội ngũ.

Dẫn đầu là một con báo hoa to lớn, vừa đi vừa lắc lư cái đầu.

Không đợi Ngu Chiêu lên tiếng, đám tiểu hồ ly đã ríu rít kêu ầm lên.

"Tránh ra! Đừng có theo bọn ta!"

"Lại là Hoa Đồ! Đáng ghét, mau, chúng ta cùng nhau đuổi hắn đi!"

"Nhưng lần này hắn cũng có giúp chúng ta mà."

"Thì sao chứ? Trước đây hắn còn từng bắt nạt chúng ta nữa kia!"

"......"

Ngu Chiêu giơ hai ngón tay, kẹp lấy gương mặt phồng phồng giận dữ của Tiểu Vưu, xoay đầu nó về phía trước.

"Tam Mục Hoa Báo là hàng xóm của các ngươi, đường về trùng nhau cũng là chuyện bình thường, không cần để ý, cũng đừng ngăn cản."

"Nhưng mà..." Tiểu Vưu rụt rè định nói, cuối cùng lại bị ánh mắt bình tĩnh của Ngu Chiêu khiến cho nghẹn lời: "Được rồi, chỉ cần hắn không bắt nạt chúng ta, chúng ta cũng sẽ không gây chuyện với hắn."

"Có ta ở đây, hắn không dám gây phiền phức đâu."

"Ừm! Ta tin ngươi!"

Sau sự kiện bị bắt cóc, thiện cảm và lòng tin của đám Tiểu Vưu đối với Ngu Chiêu tăng vọt, lời nàng nói, bọn nhỏ đều cực kỳ tin phục.

Vì vậy Tiểu Vưu hô một tiếng, những tiểu hồ ly còn lại cũng im bặt, không thèm để ý tới đội ngũ Tam Mục Hoa Báo phía sau nữa, tiếp tục lặn lội đi theo Ngu Chiêu, thỉnh thoảng còn lôi ra một que cá khô từ trong túi để gặm giết thời gian.

"Kỳ lạ thật, đám tiểu hồ ly đó sao không chửi ầm lên nữa vậy?" Một đồng bạn của Hoa Đồ nghi hoặc hỏi.

"Chắc chắn là bị Ngu Chiêu ngăn lại rồi, bây giờ bọn nhỏ rất nghe lời Ngu Chiêu."

"Nói mới nhớ, sao Ngu Chiêu lại đi chung với đám Cửu Vĩ Hồ thế nhỉ?"

"Chậc, ai biết được chứ."

Hoa Đồ im lặng không tham gia bàn luận, một mình đi phía trước đội ngũ.

Thực ra hắn cũng đang nghĩ, tại sao Ngu Chiêu lại thân thiết với đám hồ ly Cửu Vĩ như vậy, cảm thấy đằng sau chuyện này hẳn là có bí mật to lớn.

Hắn có nên tự mình đến Thanh Khâu Sơn một chuyến, hỏi cho rõ ràng không?

Không đúng, nếu hắn mò tới, e rằng chưa lên tới núi đã bị đám Cửu Vĩ Hồ bảo vệ con cái đánh bay xuống, cho nên vẫn phải để Tộc trưởng tự mình ra mặt mới được.

Tộc trưởng ra ngoài, bên cạnh tất nhiên phải có đồng tộc tháp tùng.

Mà hắn thì đương nhiên sẽ xung phong đi theo.

...

Thanh Khâu Sơn.

Quyền Dã mở mắt, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhất thời không rõ mình đang mơ hay đã tỉnh.

Hắn còn sống?

Hắn thử giơ tay lên.

Cánh tay rắn chắc khỏe mạnh.

Không bị toác da chảy máu.

Thậm chí chẳng có lấy một vết thương nào.

Đây thật sự là tay hắn sao?

"Ha, haha, hahaha... hu hu... hu hu..."

Quyền Dã vừa cười vừa khóc nức nở.

Hắn thật sự đã nghĩ mình sẽ chết ở nơi này.

Bởi vì quá đau đớn.

Đau đớn đến cực hạn.

Hình phạt sét đánh trên Tư Quá Nhai còn không bằng một phần vạn so với những gì hắn đã chịu đựng.

Có đôi lúc, hắn thậm chí hy vọng mình cứ thế mà chết đi, khỏi phải lặp đi lặp lại nỗi dày vò ấy nữa.

May thay, tất cả đã qua rồi.

Hắn còn sống!

Quyền Dã nằm trên tấm ván gỗ, phải thích nghi một lúc mới bò dậy rửa ráy, thay một chiếc trường bào sạch sẽ chỉnh tề.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa phòng, vô số thông tin hỗn tạp như bão tố tràn vào đầu hắn.

Mùi hương của đám hồ ly sau khi nô đùa.

Dấu vết của côn trùng, yêu thú qua lại.

Tiếng vỗ cánh của bươm bướm.

Trong phạm vi trăm dặm, mọi động tĩnh của yêu thú đều không lọt qua đôi mắt hắn.

Lúc này Quyền Dã mới hoàn toàn tin lời Tô Minh nói.

Hắn là nhân yêu.

Một nửa huyết mạch trong cơ thể hắn thuộc về yêu tộc.

Hơn nữa, huyết mạch của hắn cao quý không thể tả.

Sau khi hấp thu huyết mạch, hắn đã tái sinh.

Quyền Dã chỉ thất vọng trong chốc lát, rồi rất nhanh bị dã tâm bành trướng thay thế.

Nếu huyết mạch của hắn hiếm có như vậy, chẳng phải cũng có nghĩa tương lai hắn sẽ không có giới hạn, những yêu thú chưa khai hóa kia, khi gặp hắn cũng sẽ cung kính cúi đầu, tôn hắn làm chủ?

Nghĩ tới việc từng bị Cửu Vĩ Hồ trói lên cây sỉ nhục, Quyền Dã nóng lòng muốn đi xác minh suy đoán của mình, phát tiết cơn giận dữ.

Chỉ là, hắn còn chưa kịp hành động thì đã cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đang tiến lại gần.

"Muội ấy cũng tới rồi!?"

Quyền Dã không còn tâm trí nghĩ tới chuyện báo thù nữa, hắn sải bước chạy xuống núi, trong đầu chỉ toàn bóng dáng người đó.

"Ngu Chiêu! Muội cố ý tới tìm ta phải không! Ta ở đây!"

Ngu Chiêu nghe tiếng nhìn lại, liền thấy Quyền Dã như con trâu điên lao ầm ầm xuống núi.

Chỉ cần nhìn trạng thái của Quyền Dã cũng biết, hắn đã vượt qua đại kiếp nạn lớn nhất đời mình, thành công hấp thu huyết mạch Thanh Long.

Chỉ là Ngu Chiêu cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Quyền Dã lại cho rằng nàng tới tìm hắn?

Chẳng lẽ lần bị đánh tơi bời trên núi tuyết Phù Không Đảo vẫn chưa khiến đầu hắn tỉnh táo ra?

"Ngươi không được lại gần!"

"Đồ đàn ông thúi, tránh xa Ngu Chiêu ra!"

"Ngu Chiêu! Ngu Chiêu cứu mạng!"

Đám tiểu hồ ly vốn chẳng ưa Quyền Dã, vừa thấy hắn lao tới, phản ứng đầu tiên là xua đuổi.

Có mấy con hồ ly tính tình nóng nảy còn lao lên định ngăn cản Quyền Dã.

"Hừ."

Quyền Dã hừ lạnh một tiếng, uy thế trong cơ thể âm thầm lan tỏa.

Đám tiểu hồ ly như gặp phải thiên địch, chân mềm nhũn, rầm rầm ngã lăn ra đất, run lẩy bẩy.

Quyền Dã thấy vậy thì đắc ý vô cùng.

Huyết mạch của hắn quả nhiên khiến bách thú khuất phục.

Chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ chân chính trở thành chủ nhân của muôn thú, đến lúc đó ngay cả Ngu Chiêu cũng phải quỳ phục dưới chân hắn!

Ngu Chiêu nhíu mày.

Nếu Quyền Dã thích dùng thế uy áp người, vậy nàng sẽ cho hắn nếm thử mùi vị bị áp chế là thế nào.

Uy áp của tu sĩ Nguyên Anh như ngọn núi lớn ầm ầm giáng xuống người Quyền Dã.

Cơ thể Quyền Dã phản ứng còn nhanh hơn cả ý thức, khi uy áp giáng xuống, cơ bắp hắn nở căng, thân hình loạng choạng vài cái, vậy mà lại gượng ép chống đỡ được.

Hắn trừng mắt nhìn Ngu Chiêu, vẻ mặt không thể tin nổi: "Muội kết anh rồi?"

Ngu Chiêu không trả lời, chỉ vận chuyển linh lực, lần lượt kéo đám tiểu hồ ly dưới đất lên.

Đám tiểu hồ ly lập tức ôm chặt lấy chân Ngu Chiêu, vừa khóc nức nở vừa bày ra vẻ mặt như chịu ủy khuất to lớn.

Quyền Dã nghiến răng ken két.

Một đám hồ ly lông tạp cũng xứng chạm vào Ngu Chiêu sao!

Đáng chết!

Ngu Chiêu lắc đầu.

Xem ra đầu óc Quyền Dã không những chưa tỉnh, ngược lại còn hồ đồ hơn.

"Đi thôi, ta đưa các ngươi về gặp tộc trưởng."

Ngu Chiêu nói với đám tiểu hồ ly.

Tộc trưởng...

Quyền Dã lập tức nhớ tới mụ đàn bà đã lột sạch quần áo hắn, còn dùng gậy gỗ đánh cho hắn một trận thê thảm kia.

Hắn bỗng cảm thấy sợ hãi.

Ngu Chiêu có biết những chuyện hắn đã trải qua không?

Tộc trưởng Cửu Vĩ Hồ tộc có nói cho nàng biết không?

Nếu nàng biết rồi thì sẽ nghĩ sao về hắn?

Có phải sẽ xa lánh, khinh thường, thậm chí là chán ghét hắn hay không...

Không được, Ngu Chiêu tuyệt đối không thể gặp mụ đàn bà thúi đó!

"Ngu Chiêu! Muội không được đi! Ta là sư huynh của muội! Muội buông ta ra trước đã! Ngu Chiêu! Ngu Chiêu muội quay lại! Ngu Chiêu! Nếu muội không quay lại ta sẽ không nhận muội nữa!"

Quyền Dã lớn tiếng gào thét, nhưng bóng dáng Ngu Chiêu lại càng lúc càng xa.

Dã tâm của Quyền Dã còn chưa kịp thực hiện, đã bị Ngu Chiêu giáng một đòn rơi thẳng xuống đất, vỡ nát tan tành.

Hắn có thể nghe rõ mọi động tĩnh trong vòng trăm dặm, nhưng duy chỉ có đỉnh núi Thanh Khâu Sơn là không thể tiếp cận.

Đó là nơi tộc trưởng Cửu Vĩ Hồ tộc cư ngụ.

Cũng là cấm địa mà hắn không thể rình mò.

"A a a! Ngu Chiêu! Muội quay lại đi!"


  • Share:

You Might Also Like

0 comments