Hac Lien Hoa 03

By Quyt Nho - tháng 5 22, 2025
Views

Chương 3: Được ảnh đế cứu

Sau nhiều ngày đường dài vất vả, chiếc xe địa hình cuối cùng cũng tiến vào khu vực hoang vu, và buổi ghi hình chính thức bắt đầu vào lúc sáu giờ sáng hôm đó.

Trên nóc mỗi chiếc xe đều cắm cờ xanh nhỏ in logo chương trình, khi gió thổi qua phát ra tiếng phần phật rõ ràng.

Mặc dù là mùa xuân – thời điểm vạn vật sinh sôi, nhưng khu vực này vẫn giữ nguyên cái lạnh giá khắc nghiệt. Diễn viên Diệp Thanh Trầm mặc áo khoác gió dày cộm, cùng ngồi với các khách mời khác trên bãi đất hoang vắng, lắng nghe đạo diễn công bố quy tắc.

“Chúng ta sẽ trải qua ba ngày hai đêm tại khu vực không người này, trong thời gian đó cần hoàn thành ba trò chơi, để giải cứu linh dương hoang dã. Lưu ý, kết quả mỗi vòng thi sẽ quyết định nhóm các bạn nhận được loại thực phẩm và điều kiện chỗ ở ra sao. Ngoài ra, nhóm chiến thắng mỗi vòng sẽ được nhận manh mối quan trọng cho vòng tiếp theo. Còn một điều nữa – nhóm xếp hạng cuối cùng sẽ bị phạt sau khi về Bắc Đô. Mọi người có thắc mắc gì không?”

Tất cả đồng thanh: “Không!”

“Được rồi, vậy bây giờ tiến hành bốc thăm chia nhóm.” Đạo diễn đưa tới một ống thăm.

Xét đến địa vị của Diệp Thanh Trầm, dù là người đứng gần ống thăm nhất nhưng Triệu Nguyên vẫn không đưa tay lấy, mà khiêm tốn nói: “Diệp tiền bối, chị rút trước đi ạ.”

Diệp Thanh Trầm lại có chút không quen, thuận tay rút đại một thẻ mầu đỏ.

Cô cũng chẳng để tâm ai bốc trúng giống mình. Thế nhưng vài giây sau, một giọng trong trẻo vang lên phía sau: “Chị Thanh Trầm, trùng hợp quá, chúng ta cùng nhóm rồi!”

...

Diệp Thanh Trầm khựng lại, quay đầu lại đối diện với một gương mặt trẻ trung và sáng sủa.

Cậu con trai mỉm cười với cô: “Em tên là Ô Tư Nguyên, năm nay hai mươi ba tuổi.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Diệp Thanh Trầm dường như nhìn thấy hình bóng của Diệp Nam trên người cậu ấy.

Cô nghĩ, nếu Diệp Nam không nằm viện, chắc bây giờ cũng sẽ tràn đầy sức sống như thế này.

Ô Tư Nguyên là cao thủ của các trò chơi.

Tối hôm ấy, khi được ở trong căn phòng đôi siêu sang rộng lớn, Diệp Thanh Trầm thầm nghĩ như vậy.

Khu vực hoang vu không phải hoàn toàn không có người, chỉ là dân cư thưa thớt, cả trăm cây số chưa chắc gặp được một căn nhà. Việc tổ chương trình tìm được căn nhà bỏ hoang ổn như thế này tại đây quả thật tốn không ít công sức.

Do nam nữ khác biệt, Ô Tư Nguyên đã nhường căn phòng hạng sang mà mình vất vả giành được cho Diệp Thanh Trầm và Hàn Tiểu Đồng, còn mình thì xin đạo diễn ngủ tạm ở góc ngoài của phòng chứa thiết bị. Cậu còn trẻ, lại có ngoại hình dễ nhìn, miệng lưỡi dẻo quẹo khiến đạo diễn vui như mở cờ, lập tức cho người sắp xếp chỗ ở. Thế nhưng đến đêm cậu lại nằm lăn qua lộn lại không ngủ nổi, chẳng bao lâu sau liền bật dậy vì cảm thấy cả người ngứa ngáy.

Diệp Thanh Trầm vừa rửa mặt về, thấy dáng vẻ khổ sở của cậu thì trong lòng lập tức dâng lên sự quan tâm như với em trai: “Có khi là bị dính phải thứ gì đó không sạch, chị có mang cao Bách Thảo, lát nữa đưa em bôi thử.”

May mà Hàn Tiểu Đồng chu đáo, cái gì cần mang cũng đều chuẩn bị đầy đủ.

Ô Tư Nguyên cảm động đến mức muốn rơi nước mắt: “Chị Thanh Trầm, chị đúng là chị ruột của em luôn ấy!”

Hàn Tiểu Đồng lập tức phản ứng theo bản năng: “Đừng! Nếu để lọt ra ngoài, tiêu đề bài viết sẽ thành ‘Chấn động! Bạn trai người thường của Diệp Thanh Trầm lộ diện’ mất!”

Ô Tư Nguyên sững người mấy giây, rồi bật cười lớn: “Sao thế được, em gọi là chị mà? Cùng lắm thì thành ‘Em trai người thường lộ diện’ chứ gì?”

Ánh mắt Hàn Tiểu Đồng bỗng trở nên kỳ lạ, như thể đang nhìn sinh vật ngốc nghếch: “Em thật sự không biết à? Trong thế giới fan girl, ‘chị’ = bạn gái, ‘em gái’ = bạn gái, ‘sếp’ = bạn gái, ‘chị em thân thiết’ = bạn gái, ‘bạn cùng phòng’ = bạn gái. Khi muốn bôi xấu ai đó, mọi mối quan hệ đều có thể bị gán thành bạn gái. Nam idol cũng thế. Càng bị bôi xấu càng nổi, có bao nhiêu người chỉ muốn kéo người khác xuống, em không biết có bao nhiêu cái bẫy chờ ở đó đâu.”

Ô Tư Nguyên kinh ngạc: “Đáng sợ vậy luôn à?”

Hàn Tiểu Đồng bĩu môi, chính mình nói ra còn thấy rùng mình.

Hôm sau trời quang mây tạnh, nhưng gió vẫn lớn.

Diệp Thanh Trầm trang bị kín mít, kéo khóa áo khoác gió đến tận cổ, bình dưỡng khí cất trong balo, tóc mái bị gió thổi rối bù không còn hình tượng gì. Cô cùng các khách mời khác bước vào khu vực thi đấu của vòng hai.

Những nhân viên hóa trang thành động vật hoang dã phân tán khắp khu thi đấu, các khách mời phải từ họ lấy được manh mối về linh dương, rồi mới tiếp tục đến địa điểm kế tiếp.

Ô Tư Nguyên luôn bám sát Diệp Thanh Trầm, miệng không ngừng huyên thuyên, hai người thân thiết như chị em ruột.

Dù tham gia với danh nghĩa người thường, nhưng Ô Tư Nguyên thực chất là thiếu gia nhà giàu, đến với chương trình chỉ vì thấy mới lạ, nếu không thì đã bị kéo về nhà kế nghiệp rồi.

Sau cuộc trò chuyện đêm qua, Ô Tư Nguyên đã có cái nhìn khác về Diệp Thanh Trầm. Trên mạng đầy rẫy những tin đồn tiêu cực về cô: nào là vô lễ, EQ thấp, ăn nói vụng về, mất thiện cảm,... Một vạn người có một vạn phiên bản Diệp Thanh Trầm, nhưng thật ra con người thật của ai đó chỉ khi ở chung mới biết.

Giống như đêm qua, khi tất cả đã nằm nghỉ, chỉ có Diệp Thanh Trầm là nửa đêm giữa trời dưới không độ vẫn dậy hỏi cậu có lạnh không, có cần đắp thêm chăn không. Cô nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại ấm áp lạ thường.

Khiến cậu khao khát.

Cậu chưa từng nhận được sự quan tâm như vậy.

Ô Tư Nguyên như cái đuôi nhỏ theo sau Diệp Thanh Trầm: “Chị Thanh Trầm, phim tiếp theo của chị tên gì thế? Em đến thăm đoàn phim được không? Nghe nói phim trường Hoành Điếm kiểm soát nghiêm lắm, người ngoài không vào được, có thật không?”

Diệp Thanh Trầm cực kỳ kiên nhẫn với cậu: “Nếu muốn tới, cứ gọi điện cho chị.”

Ô Tư Nguyên cười tít mắt: “Thế lát nữa mình trao đổi số điện thoại nha.”

Lúc nhận ra thì họ đã rời xa tổ đạo diễn khá xa rồi.

Nhờ chiến thắng vòng đầu và nhận được manh mối, Diệp Thanh Trầm nhanh chóng tìm được một nhân viên đóng giả gấu đen, thành công lấy được một mảnh ghép linh dương. Chỉ cần ghép đủ sáu mảnh là sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Cả hai nhanh chóng tìm được mảnh thứ hai, nhưng không may lại trùng với mảnh trước nên không dùng được.

Ô Tư Nguyên đột nhiên kéo tay áo Diệp Thanh Trầm rồi chạy về phía bên phải: “Chị Thanh Trầm, bên kia còn một người nữa! Chị chờ em, em mang manh mối về ngay!”

Diệp Thanh Trầm ngẩng đầu nhìn, lập tức biến sắc: “Tư Nguyên, quay lại!”

Ô Tư Nguyên ngoái đầu, vẫn còn cười: “Sao vậy chị Thanh Trầm?”

Khuôn mặt vốn đã trắng như tuyết của Diệp Thanh Trầm giờ không còn chút máu, giọng cô cố gắng giữ vững: “Nghe chị, đó không phải nhân viên đâu.”

Nụ cười của Ô Tư Nguyên cứng lại, chậm rãi quay đầu.

Đôi mắt gấu nâu đang khóa chặt cậu – con mồi của nó.

Phải công nhận, nhân viên cosplay thật sự rất thành công. Bộ lông đen giống hệt, tư thế giống đến tám phần, ít nhất là trong khoảnh khắc đầu tiên, Ô Tư Nguyên không thể phân biệt được thật – giả.

Cậu như bị đóng đinh tại chỗ, không dám động đậy, gần như bật khóc: “Không phải nói đã kiểm tra kỹ rồi sao, đảm bảo an toàn tuyệt đối cơ mà?”

Diệp Thanh Trầm cũng không nhúc nhích, giọng thấp và trầm: “Có lẽ là nó vô tình chạy lạc vào đây.”

Người quay phim đi theo đã sợ đến run chân, mồ hôi lạnh túa ra: “Cô Diệp…”

Gấu nâu đột nhiên tiến thêm hai bước về phía họ.

Khoảnh khắc ấy, tất cả đều nín thở.

Ô Tư Nguyên gần như muốn quỳ xuống: “Giờ em nằm xuống giả chết còn kịp không?”

Sắc mặt Diệp Thanh Trầm rất khó coi, nhưng lại thể hiện sự bình tĩnh và lý trí hiếm thấy. Cô khàn giọng nói: “Không ích gì đâu, nó đã nhắm trúng chúng ta rồi.”

Để chuẩn bị cho chương trình này, Diệp Thanh Trầm đã từng tra cứu thói quen của loài gấu nâu, nhưng kiến thức chỉ có vậy. Cô chưa từng tìm hiểu cách thoát khỏi miệng gấu. Không ai ngờ lại xui đến mức gặp phải tình huống này thật.

Gấu nâu ngày càng đến gần, Ô Tư Nguyên thở hổn hển: “Giờ làm sao đây?”

Diệp Thanh Trầm hô lớn, tiếng hét như sấm vang dội bên tai mọi người: “Chạy!”

Tất cả đồng loạt cắm đầu bỏ chạy, gió lớn táp vào mặt đau rát, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Nỗi sợ hãi tột độ cùng phản ứng độ cao bất ngờ khiến họ thậm chí không lấy nổi bình dưỡng khí ra.

Ô Tư Nguyên thật sự khóc, nước mắt như bị gió thổi bay dính vào mu bàn tay Diệp Thanh Trầm.

Một chàng trai vừa trưởng thành, ngay cả khóc cũng đầy cảm xúc, khác hẳn cô – người khi buồn chỉ lặng lẽ ngồi một mình.

Khoảnh khắc ấy, Diệp Thanh Trầm đột nhiên rất muốn được là chính mình.

Không phải cô Diệp Thanh Trầm chuyên trả lời ngốc nghếch trước truyền thông khiến dư luận dậy sóng, cũng không phải người buộc phải đẩy người ta xuống dốc dù biết có máy quay, mà là cô gái từng bước bị vùi lấp trên con đường “hot lên nhờ thị phi”.

Lúc ấy, đột nhiên Diệp Thanh Trầm cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cô nghiêng đầu hét lên với Ô Tư Nguyên: “Chạy sang phải!”

“Được!” Ô Tư Nguyên lập tức đổi hướng.

Ngay lúc đó, Diệp Thanh Trầm cởi ba lô ném mạnh về phía sau. Hành động này ngay lập tức thu hút sự chú ý của con gấu nâu, nó lao thẳng về phía cô.

Cô chạy dọc theo sườn dốc bên trái, bất chợt cảm thấy một luồng sảng khoái tràn tới.

Giống như lần trước khi bị chó rượt đến trong ngõ nhỏ, Diệp Nam không đẩy cô ra, người bị thương ở cổ họng là cô.

Nhưng ngay sau đó, cô đã hoàn hồn trở lại—cô vẫn còn một đứa em trai.

Phải làm sao đây... Trong đầu Diệp Thanh Trầm chỉ lặp đi lặp lại ba chữ đó. Cô cảm thấy cổ họng như muốn vỡ tung vì gió, cơn nghẹt thở không dứt leo thẳng lên đầu, cái lạnh của cái chết cuối cùng cũng dần dần hiện rõ.

Khi không còn cảm nhận được đôi chân đã tê mỏi, Diệp Thanh Trầm cuối cùng cũng đến gần một vùng đất ẩm. Một chân cô trượt xuống hẫng, cảm giác mất trọng lực bất ngờ khiến cô không kịp hét lên, cứ thế lăn nhào từ sườn dốc cao hàng chục mét xuống dưới.

Khoảnh khắc đó, cô vẫn giữ được bản năng nghề nghiệp—ôm chặt đầu và mặt, dùng tư thế thường dùng khi đóng phim để giảm thiểu thương tích.

Ý thức cuối cùng của cô là một chiếc máy bay không người lái bay vụt qua đỉnh đầu.

“Rồi, ba, hai, một—tạt nước!”

“Không đúng, không đúng, làm lại lần nữa!”

“Cảm giác vẫn chưa đạt được ý cảnh, tạt lại lần nữa!”

“Thôi nghỉ mười phút, chỉnh trang lại rồi bắt đầu lại.”

Giữa những âm thanh ồn ào ấy khiễn Diệp Thanh Trầm tỉnh dậy.

Có một khoảnh khắc cô hoàn toàn không cảm nhận được tay chân của mình, may mắn thay, vài giây sau cô nhận ra mình vẫn còn nguyên vẹn.

Tạ ơn trời đất.

Cô ngồi dậy định xuống giường, vừa đứng thẳng người đã va đầu vào trần xe, khiến cả người ngã chúi về phía trước.

Đúng lúc đó, cửa xe mở ra, Lục Hành Châu đang định vào lấy áo khoác thì bị cô đâm sầm vào. Anh không hề hoảng hốt, chỉ hơi ngạc nhiên rồi đỡ cô ngồi xuống: “Tỉnh rồi à? Em ngủ cả một ngày rồi, còn thấy chỗ nào không ổn không?”

So với sự bình thản của Lục Hành Châu, phản ứng của Diệp Thanh Trầm lại rất mạnh. Ban đầu cô ngơ ngác, sau đó theo phản xạ lùi lại hai bước. Trên trang Weilang người ta hay nói “đồng tử chấn động”, hôm nay cô đã thực sự hiểu cảm giác ấy là như thế nào.

—Đây là Lục Hành Châu mà! Người mà trong giới giải trí ai chạm vào cũng bị phản phệ!

Cô cố gắng kiềm chế, lắc đầu. Ngoài cảm giác mệt mỏi hơn bình thường thì dường như không còn di chứng gì nghiêm trọng. Nhưng… cô hơi cúi đầu, giọng nói trở nên kính trọng hơn hẳn: “Ảnh đế Lục, sao anh lại ở đây?”

Giọng điệu của cô vô cùng xa cách, hoàn toàn trái ngược với phong cách ngạo mạn trên mạng bị đồn đại. Xem ra là do antifan đã thổi phồng gấp chục lần rồi.

“Gọi tên là được rồi, ở đây anh không câu nệ mấy thứ đó.” Lục Hành Châu dường như không để tâm đến việc cô là người ngoài, cũng không để tâm cô là phụ nữ, hoặc cũng có thể là do cô đang ở nhờ xe anh, nên anh không tiện làm khó. Anh tiện tay đóng cửa xe lại, rồi cởi chiếc áo ướt đang bám trên người, định thay một cái y hệt khác. 

“Anh đến để làm việc.”

Diệp Thanh Trầm lập tức nhớ ra mấy ngày trước từng lên hot search—Lục Hành Châu hợp tác với Đỗ Nhược, không ngờ lại đến tận Khương Thang ư?

Chưa kịp suy nghĩ thêm, ánh mắt cô dừng lại ở bờ vai và lưng trần của Lục Hành Châu.

Vóc dáng của ảnh đế khi nhìn gần còn hoàn hảo hơn.

Trong khoảnh khắc cởi ra rồi mặc vào, phần thân trên ngăm rám nắng, cơ bắp rắn chắc hiện ra rõ ràng, vừa không thô kệch lại tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.

Cô liếc nhìn phần bụng dưới, rõ ràng là có sáu múi.

Diệp Thanh Trầm lặng lẽ rời mắt đi, vờ như không quan tâm rồi cẩn thận quan sát môi trường xung quanh.

Đây là một chiếc xe dã ngoại cao cấp, so với những gì cô từng thấy thì đẳng cấp hơn hẳn. Trên giá đựng đồ trong góc còn có một chiếc máy bay không người lái tinh xảo.

Ừm… Đúng là đẳng cấp của ảnh đế.

Đang mải suy nghĩ, cô bất chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Hành Châu.

Anh như đang nghiêm túc tự hỏi: “Anh thật sự đáng sợ đến vậy sao? Nhìn anh một lần, hai lần đều phải lảng tránh?”

Diệp Thanh Trầm nhất thời chưa kịp phản ứng, nghĩ một lúc mới nhận ra “một lần” là chỉ khoảnh khắc tại lễ trao giải, khi hai người lướt qua nhau giữa hàng ghế đông đúc và ánh mắt giao nhau trong chốc lát.

Hóa ra ánh mắt ngắn ngủi ấy, Lục Hành Châu vẫn nhớ rõ.

“Vì em rất tôn trọng tiền bối.” Cô cứng họng trả lời, chính bản thân cũng thấy câu này thật gượng ép.

Quả nhiên, Lục Hành Châu lại bật cười, lần này tiếng cười ngắn hơn, như từ cổ họng tràn ra, mang theo hơi ấm bỏng rát.

Diệp Thanh Trầm không biết rằng, khi người khác nhìn vào Lục Hành Châu thì thường sẽ nở nụ cười khiêm tốn, khẽ gật đầu chào. Chỉ có cô là khác biệt, nét mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự né tránh.

Rõ ràng không muốn đối diện với anh.

Cô không muốn gây thù chuốc oán với Lục Hành Châu, vậy mà từ lần đầu tiên gặp mặt đã để lại ấn tượng sâu sắc trong anh.

Lục Hành Châu chỉnh lại quần áo rồi ngồi xuống thảm, chăm chú quan sát Diệp Thanh Trầm trước mặt.

Cô có khuôn mặt thanh tú, không còn bị lớp trang điểm đậm đà dưới ống kính che phủ, giờ đây thêm phần thanh nhã. Dù không đến mức “ngàn năm khó gặp”, nhưng cũng là kiểu ngoại hình nổi bật.

Ngắm nhìn đủ rồi, Lục Hành Châu thẳng thắn vạch trần cô: “Miệng nói tôn trọng, trong lòng lại nghĩ ‘sao anh ta chưa đi’.”

Bị nhìn thấu tâm tư, Diệp Thanh Trầm cũng không hoảng loạn, chỉ vội cúi đầu phủ nhận, thái độ càng thêm khiêm nhường: “Không có chuyện đó đâu, em phải cảm ơn anh đã cứu em.”

Quả là đã trưởng thành, biết dùng hai bộ mặt để đối nhân xử thế rồi, Lục Hành Châu thầm nghĩ.

“Đúng là em nên cảm ơn anh.” Anh không hề khách sáo, rót hai ly nước, đưa cho cô một ly. 

“Anh tìm được em ở dưới dốc gần nơi quay phim. May là phát hiện ra, nếu không ở nơi như vậy, không có nước không có lương thực, em không sống nổi vài ngày. Anh sẽ bảo Chu Chí thả máy bay không người lái ra lại, xem có tìm được những người đi cùng em không.”

Diệp Thanh Trầm đáp: “Vâng, là em nợ anh một ân tình.”

Không hiểu sao, mỗi khi đối mặt với Lục Hành Châu, cô luôn có cảm giác bất lực.

Anh không giống người khác, không chỉ vì địa vị, mà còn do khí chất quý tộc bẩm sinh. Anh là ảnh đế trẻ tuổi nhất, từng du học, tốt nghiệp từ trường danh tiếng, phía sau là gia tộc Lục thị hùng mạnh. Từ nhỏ anh đã tiếp xúc với giới thượng lưu, học thức và xuất thân đều hoàn hảo. Điều khiến người ta nể nhất là, anh chưa từng dính scandal tình ái.

Tất cả những gì Lục Hành Châu có, chính là điều cô từng khát khao nhưng không thể đạt được.

Sự ưu việt và nghèo hèn như hai thái cực đối lập.

Trước kia, cô không hề thấy khoảng cách này. Nhưng giờ đây khi đối mặt trực tiếp với một người như anh, mọi cảm xúc bị kìm nén trong lòng đều tràn ra.

Trước mặt anh, Diệp Thanh Trầm thực sự cảm thấy có chút tự ti.

May mà thời gian trôi nhanh, cảnh tiếp theo của anh nhanh chóng bắt đầu.

Cô khẽ thở phào.

Trợ lý Chu Chí đến gọi người, vừa mở cửa xe liền chạm mặt cô đang tỉnh táo nên anh ta lập tức như gặp phải ma quỷ, vội kéo Lục Hành Châu đi.

“Cô Diệp, tôi cảnh cáo cô nhé, đừng có nghĩ đến chuyện bám lấy Lục Hành Châu để cọ nhiệt!” Ánh mắt Chu Chí sắc bén như máy quét, dán chặt vào tay cô. 

“Lúc nãy hai người ở riêng cô không lén quay phim chụp ảnh gì đấy chứ?”

Không thể trách Chu Chí phản ứng dữ dội, là vì anh ta đã bị ảnh hưởng bởi những tin tức tiêu cực về Diệp Thanh Trầm trên Weilang. Huống chi từ khi vào nghề đến nay, Lục Hành Châu vẫn giữ mình trong sạch, giờ tự nhiên lại gặp một người có lịch sử hot search dài dằng dặc như cô, không cảnh giác mới là lạ.

Cô nhìn anh ta, thành thật nói: “Anh yên tâm.”

Không phải ai cô cũng muốn dựa hơi. Mà người trước mặt chính là cái tên đứng đầu danh sách “không được bám vào”.

Nhưng Chu Chí sao mà yên tâm nổi, tim anh ta gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là mỹ nhân rắn độc nổi tiếng đấy!

Lục Hành Châu liếc nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Đừng để bụng, Chu Chí vốn vậy thôi, cậu ấy không có ác ý.”

Cô gật đầu. Thật ra cô hiểu, không cần giải thích. Phần lớn nam diễn viên đều giữ khoảng cách rõ rệt với cô, so ra thì thái độ của Chu Chí đã nhẹ nhàng lắm rồi.

Sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng trong xe, cô cố gắng liên lạc với tổ chương trình 《Theo chân chúng tôi đi thám hiểm》, nhưng không có tín hiệu. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô không kìm được nên bước xuống xe tiến về nơi chụp ảnh.

Lục Hành Châu đang đứng giữa vùng đất ẩm rộng lớn trong khu hoang dã, để nhân viên hất nước lên người giữa ánh mắt theo dõi của mọi người.

Gió thổi qua, quần áo ướt sũng dính sát vào người, khiến cô lạnh thay anh, không khỏi rùng mình. Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là ảnh đế, đến giờ mà sắc mặt vẫn không thay đổi, chuyên nghiệp chẳng kém gì người mẫu.

Gương mặt không góc chết của anh cùng khí chất vừa chính vừa tà tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt, khiến ai nấy đều trầm trồ.

Cô chỉ mới nhìn vài giây mà đã choáng ngợp, không thể rời mắt.

Thế nhưng dù đạt đến mức độ đó, Đỗ Nhược vẫn chưa hài lòng: “Tôi vẫn cảm thấy thiếu gì đó.”

Nhà nghệ thuật trẻ tuổi nổi tiếng khắt khe này vuốt tóc ra sau tai, bất chợt liếc thấy Diệp Thanh Trầm đứng bên cạnh làm nền. Ánh mắt nhàn nhạt, như thể chẳng ai có thể bước vào lòng cô, toát lên cảm giác muốn chinh phục mãnh liệt... Lập tức nảy ra ý tưởng: “À! Tôi biết rồi, thiếu một yếu tố quan trọng—sự chinh phục! Trong bối cảnh chủ đề ‘hoang dã’, phải có nét mềm mại của nữ giới thì mới trọn vẹn ý cảnh, gợi được sự cộng hưởng!”

Chu Chí nghe thấy liền thấy không ổn, lập tức dịch người che nửa thân của Diệp Thanh Trầm.

Tuy nhiên, Đỗ Nhược dường như không hề nhìn thấy anh ta, đi vòng qua rồi trực tiếp bước đến trước mặt Diệp Thanh Trầm, chủ động mời: “Xin chào cô Diệp, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi là Đỗ Nhược, không biết cô có hứng thú hợp tác với tôi không?”

Một nhà nghệ thuật nổi tiếng đích thân ngỏ lời hợp tác, đáng lẽ là chuyện đáng vui mừng, nhưng Diệp Thanh Trầm nghĩ đến đối tượng hợp tác, liền cẩn trọng lắc đầu: “Thật xin lỗi, tôi tạm thời…”

Đỗ Nhược hơi ngạc nhiên nhưng không hề thất vọng, trái lại còn mỉm cười: “Thù lao tính theo phút, một phút mười nghìn. Cô thấy thế nào?”

Diệp Thanh Trầm: “…”

Mức thù lao này thực sự rất hấp dẫn với một người đang thiếu tiền như cô. Nhưng nghĩ đến những lời chửi bới sẽ phải đối mặt sau này, còn chưa kể các tài khoản truyền thông sẽ tận dụng suốt nửa năm để khai thác đề tài... cô vẫn lắc đầu. Số tiền này không thể nhận, lỡ bị chửi đến mức không thể quay đầu thì chẳng đáng chút nào.

Hơn nữa, Ảnh đế nhìn cũng không giống người sẽ đứng ra giúp cô. Đến lúc đó bị ảnh hưởng chỉ có thể là những vai nhỏ như cô. Sống hay chết, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thế nhưng, Lục Hành Châu lại nhìn chằm chằm cô: “Diệp Thanh Trầm.”

Diệp Thanh Trầm ngẩn người.

Lục Hành Châu nói: “Nếu anh lấy ơn cứu mạng kia để mời em, em cũng sẽ từ chối sao?”

Diệp Thanh Trầm: “…”

Con người cả đời, luôn có lúc phải cúi đầu vì điều gì đó.

Cô không muốn nợ ai, nhất là không muốn nợ ân tình của Lục Hành Châu.

Nhưng khi vòng tay qua trước ngực anh, Diệp Thanh Trầm vẫn không nhịn được muốn rút lui. Cả người cô bị thân hình cao lớn của Lục Hành Châu che khuất, chỉ còn lại hai cánh tay trắng nõn ôm chặt lấy anh như một chiếc lồng giam cầm mãnh hổ bên trong.

Thật mờ ám. Cô chắc chắn sẽ bị mắng thảm. Trốn sau tấm lưng rộng của người đàn ông, Diệp Thanh Trầm thầm nghĩ không đầu không đuôi.

Rõ ràng việc bị mắng không phải ngày một ngày hai, nhưng cô gần như có thể tưởng tượng được cảnh giới giải trí chấn động sau khi poster được tung ra.

Thần tượng trong mắt fan là thần linh. Mà với địa vị gần như là thần tối cao của Lục Hành Châu trong giới giải trí…

Còn cô, chính là người dám xúc phạm thần linh đó.

Một người như vậy sẽ có kết cục tốt sao? Tất nhiên là không!

Diệp Thanh Trầm đang thất thần nên không nghe thấy tiếng Đỗ Nhược bảo nghỉ tại chỗ. Một lúc sau, chỉ nghe giọng Lục Hành Châu mang theo ý cười, nếu nghe kỹ còn có chút trêu chọc: 

“Ôm anh thích vậy sao? Vừa nãy còn không muốn, giờ lại không chịu buông tay. Phụ nữ ai cũng miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo à?”

“‘Ai cũng’?” Diệp Thanh Trầm vô thức hỏi lại theo lời anh.

Ảnh đế đúng là từng trải, nghe cách anh nói chuyện là biết.

“Ừ. Mẹ anh cũng vậy.”

“…”

“Thế nào, bắt đầu tra hỏi rồi?” Giọng Lục Hành Châu khẽ khàng, lại mang theo chút hư hỏng.

Diệp Thanh Trầm hít sâu một hơi: “Ảnh đế Lục, anh có thể đừng trêu em được không?” Cô thực sự không theo kịp lối suy nghĩ của anh.

Lục Hành Châu hiếm khi bật cười sảng khoái: “Vậy còn không buông anh ra?”

Diệp Thanh Trầm sững người, ngay lập tức nhận ra mình vẫn đang ôm anh!

Chạm phải ánh mắt trêu chọc đầy thiện ý của những người xung quanh, tai cô lập tức đỏ rực. Đây là tình huống hiếm có, vì bao năm đóng phim, chuyện ngại ngùng cô từng trải qua không ít: cảnh hôn, cảnh thân mật, cảnh tắm… So ra thì tiếp xúc lần này chẳng là gì cả. Nhưng sao lần này lại đặc biệt như vậy?

Cô phản xạ rút tay lại: “Xin lỗi, em vừa thất thần.”

Chưa kịp để Lục Hành Châu nói gì, Diệp Thanh Trầm đã cảm nhận được ánh nhìn sắc bén như dao.

Cô khẽ ngước mắt, bắt gặp ánh mắt dữ dằn như sói của Chu Chí.

Ánh mắt đó như đang gào lên: Tránh xa Lục Hành Châu ra!

Diệp Thanh Trầm: “…”

Cô giơ tay xin lỗi chân thành về phía anh ta: “Xin lỗi.”

Nếu không phải biết rõ mình là người dễ bị ghét, cô thật sự sẽ tưởng giữa Lục Hành Châu và Chu Chí có gì đó mờ ám.

Tai vẫn còn đỏ, Diệp Thanh Trầm tìm một góc ngồi xuống để điều chỉnh tâm trạng.

Hộp thuốc lá trong túi áo khoác đã bị ép biến dạng, mấy chục điếu thuốc phái nữ đều cong vẹo không còn hình dạng, khiến cô xót xa một lúc—hộp này cũng phải gần trăm tệ.

Cô cố gắng tìm một điếu chưa gãy, ngậm lên môi thì mới phát hiện bật lửa đã không cánh mà bay.

Chắc là rơi mất lúc lăn xuống dốc.

Điếu thuốc chưa đốt vẫn có mùi nho nhè nhẹ, đủ để giúp cô trấn tĩnh lại phần nào.

Đây là thói quen lâu năm của cô. Không nghiện thuốc, nhưng cũng không thể rời.

Lục Hành Châu đang ở bên cạnh xem lại ảnh chụp, xung quanh vây một vòng người. Anh dường như đang thảo luận gì đó với nhiếp ảnh gia, không lâu sau thì bước về phía Diệp Thanh Trầm, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thò tay lấy điếu thuốc khỏi miệng cô.

Diệp Thanh Trầm sững người.

Lục Hành Châu hành động như thể chẳng có chuyện gì, tự nhiên nói: “Đỗ lão sư có ý tưởng mới, bảo chúng ta qua đó.”

Cô vẫn đang chờ một lời giải thích, mãi không nghe thấy điều muốn nghe, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Thế anh lấy thuốc của em làm gì?”

“Bây giờ không gọi là ‘ảnh đế’ hay ‘tiền bối’ nữa à?” Lục Hành Châu khoác áo ngồi xuống bên cạnh cô, cũng không để ý đất bẩn vì sắp phải thay trang phục, vừa trả lời: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”

Diệp Thanh Trầm thầm nghĩ: Liên quan gì đến anh chứ?

Nhưng nghĩ lại thì cũng không nên đắc tội người này, cô đành phát ra một tiếng “ừm” nhỏ, nặn ra nụ cười gượng đến mức có thể sánh với meme "cậu bé cười giả tạo" nổi tiếng trên mạng.

Lục Hành Châu bật cười trong lòng, cảm thấy dáng vẻ khổ sở của cô đáng yêu không chịu nổi.

Trêu cô đúng là vui thật.

Ý của Đỗ Nhược là muốn hai người thể hiện thân mật hơn, tốt nhất tạo được bầu không khí ngập tràn hormone tình yêu.

Ở cảnh chụp trước, mặt Diệp Thanh Trầm không lộ ra, chỉ lộ một phần cơ thể để hoàn thành phân đoạn của mình, khi đó cô còn thầm mừng: Dù sao người xem cũng không nhận ra chỉ lộ tay chân là mình, có bị mắng cũng chẳng ai gọi đích danh.

Nhưng bây giờ phải lộ mặt…

Đỗ Nhược nhìn cô: “Có thể sẽ có tiếp xúc môi, cô thấy ổn không?”

Ánh mắt cô ấy rõ ràng truyền tải thông điệp “một phút mười nghìn”.

Diệp Thanh Trầm còn chưa kịp xiêu lòng thì Chu Chí đã nhảy dựng lên: “Cái này không được! Thật sự không được!”

Có vẻ nhận ra mình phản ứng quá đà, Chu Chí nhìn Diệp Thanh Trầm rồi ngượng ngùng giải thích: “Không phải do cô.”

Lục Hành Châu tiếp lời: “Là vì anh. Anh dị ứng với một số thành phần trong son môi, không thể tiếp xúc. Chỉ có thể dùng góc quay giả.”

Lần đầu nghe thấy lý do như vậy, Diệp Thanh Trầm liếc nhìn đôi môi mang màu hồng đất nhạt của anh.

Lục Hành Châu tùy tiện quệt môi: “Hàng đặt riêng, khi quay chụp anh sẽ tự chuẩn bị son.”

Diệp Thanh Trầm che giấu vẻ tò mò: “Ồ.”

Lục Hành Châu nghiêng đầu nhìn cô: “Anh  tưởng em ít ra cũng sẽ tò mò xem nếu chạm phải thì sẽ thế nào.”

Diệp Thanh Trầm mặt không đổi sắc, nhưng tai đã vểnh lên. Quả thật cô có chút tò mò, nhưng lại thấy việc moi móc bí mật của ảnh đế là điều không nên, đành chờ anh chủ động nói.

Nhưng Lục Hành Châu không nói như cô mong muốn, quay sang Đỗ Nhược: “Bắt đầu đi.”

Diệp Thanh Trầm có hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng bị cuốn vào buổi chụp.

Cô từng là người mẫu ảnh, dù không nổi tiếng nhưng cũng có kinh nghiệm hai năm. Khi chụp tạo dáng rất có kỹ năng, ánh mắt và động tác đều vừa vặn. Đến cả Đỗ Nhược cũng phải khen không ngớt. Hơn nữa bạn diễn lại là Lục Hành Châu, hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, trở thành điểm sáng rực rỡ nhất giữa vùng đất hoang vắng.

Vì phải lộ mặt, Diệp Thanh Trầm thay đồ nam hơi rộng cùng kiểu trang điểm mới. Trán cô được đính phụ kiện tua rua, tóc dài buông xõa, dưới ánh sáng trông vô cùng diễm lệ. Ai nấy tại hiện trường đều kinh ngạc trước nhan sắc của cô, đến Chu Chí cũng phải thầm nghĩ: Nếu cô ta không gây ác cảm trên mạng, chắc sẽ được rất nhiều người thích. Một mầm non tốt thế này, thật đáng tiếc.

“Thanh Trầm, em lại gần hơn chút nữa, tốt nhất là dán vào ngực Lục Hành Châu, để môi lướt qua mặt cậu ấy.” Đỗ Nhược quan sát hai người phía trước, liên tục điều chỉnh góc độ để khung hình hoàn hảo.

Vốn dĩ đã rất gần, lần này Diệp Thanh Trầm thậm chí có thể ngửi được mùi nước hoa trên người Lục Hành Châu. Khi hai người nhìn nhau, mũi gần như chạm vào nhau. Trong mắt anh là niềm vui, khát vọng và kiềm chế như cơn bão sắp ập đến.

Ánh mắt nóng bỏng đến mức khiến cô gần như bị bỏng, thoáng thất thần, rồi cảm nhận tay phải của Lục Hành Châu đặt lên eo cô—đúng vị trí nhạy cảm.

Dù chỉ là động tác bình thường, cô vẫn rùng mình. Eo cô rất nhạy cảm, dù chưa ai biết.

Chỉ một chút lơ đãng, Đỗ Nhược liền nói: “Thanh Trầm không đúng nhịp, chụp lại!”

Lục Hành Châu cúi đầu: “Sao vậy?”

Diệp Thanh Trầm mím môi, không muốn bị phát hiện: “Không sao.”

Lục Hành Châu lại ôm eo cô, nhắc nhở: “Môi.”

Cô cảm thấy ngứa ngáy, tâm trí không tập trung: “Cái gì?”

Lục Hành Châu: “Hôn anh.”

Diệp Thanh Trầm giật mình, suýt chút nữa vùng ra: “Rõ ràng chỉ cần lướt qua!”

Lục Hành Châu nghiêm túc như thể chẳng hiểu gì: “Không phải là cùng một nghĩa sao?”

Diệp Thanh Trầm: “…”

Anh bóp méo sự thật là giỏi nhất!

Cô nghi ngờ Lục Hành Châu cố tình, nhưng lại không có bằng chứng.

Ảnh đế rõ ràng không giống như tin đồn trên mạng.

Có vẻ như Lục Hành Châu rất thích nhìn cô bối rối, ánh mắt vui vẻ và thản nhiên. Đúng là ảnh đế, kể cả lúc chụp hình cũng như đang diễn, mà diễn xuất lại không để lộ chút sơ hở nào.

Diệp Thanh Trầm kinh nghiệm còn non, không thể không thán phục.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments