Mat The Bach Tra Tra 5

By Quyt Nho - tháng 5 19, 2025
Views

Chương 13: Thực vật tăng trưởng nhanh

Bạch Trà Trà bỗng cảm thấy toàn thân nóng rực.

Chỉ chốc lát sau, cảm giác nóng rực ấy liền biến mất.

Thân thể mệt mỏi đến kiệt quệ ban nãy bỗng nhiên tràn đầy sức mạnh.

Cô vận động tay chân một chút, quả thực không còn chút cảm giác mệt mỏi nào.

Không kịp hái thêm táo màu hồng, cô lập tức chạy nhanh đến bên một gốc đại thụ ở xa, vung nắm đấm đập mạnh vào thân cây.

"Rắc" —

Thân cây bất ngờ nứt ra một khe hở.

Bạch Trà Trà ngây người. Sức lực của cô … lại mạnh đến thế sao?!

Chỉ cần suy nghĩ một chút, cô đã hiểu nguyên nhân.

Chắc chắn là do quả táo màu hồng kia! Loại táo kỳ lạ này không chỉ nhanh chóng hồi phục thể lực mà còn tăng cường thể chất!

Quá nghịch thiên rồi!

Sau này nếu đang giết zombie mà kiệt sức hay tinh lực tiêu hao quá độ, cô hoàn toàn có thể ăn một quả táo hồng để hồi máu đầy cây!

Tiếc là cây chỉ kết được sáu quả, giờ cô đã ăn mất một, còn lại năm quả thôi.

Lăn lộn bao lâu như vậy, cô cũng thấy hơi mệt, liền rời khỏi không gian để nghỉ ngơi.

Khóe mắt vô tình liếc qua chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.

Đã ba giờ sáng.

Bạch Trà Trà vốn đang chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên mở bừng mắt.

Cô nhớ rất rõ, khi lăn qua lộn lại mãi không ngủ được rồi quyết định vào không gian tu luyện, cũng liếc qua đồng hồ—lúc đó cũng là ba giờ sáng!

Tại sao cô đã luyện tập trong không gian lâu như vậy rồi mà khi trở ra, thời gian vẫn không thay đổi?

Chẳng lẽ đồng hồ bị hỏng?

Cô cầm đồng hồ lên nhìn kỹ—kim giờ, kim phút, kim giây đều đang chuyển động bình thường.

Không phải do đồng hồ hỏng.

Vậy thì vấn đề nằm ở thời gian trong không gian.

Nếu cô đoán không sai, thì dù ở trong không gian bao lâu đi nữa, thời gian khi ra ngoài vẫn sẽ là thời điểm lúc cô bước vào.

Thời gian trong không gian… là tĩnh chỉ?!

Vậy điều đó có nghĩa là toàn bộ động thực vật trong không gian cũng sẽ bị dừng lại, hoàn toàn không sinh trưởng?

Là chỉ có sản vật gốc trong không gian không thay đổi, hay là cả những thứ cô đưa vào—bất kể là vật chết hay sinh vật sống—đều sẽ ngưng trệ?

Nếu thật là như vậy, chẳng phải cô sẽ có một không gian rộng lớn mà lại không thể trồng trọt, chỉ có thể ngồi ăn núi lở?

Dù sau này cô có kiếm được hạt giống rau củ, gieo xuống đất, hạt giống cũng chẳng thể nảy mầm, chỉ nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt rồi.

Hôm nay, những điều bất ngờ mà không gian mang lại—dù là niềm vui hay sự kinh hoàng—quá nhiều khiến đầu cô đau nhức.

Thôi, không nghĩ nữa.

Ngủ trước đã, mai rồi nghiên cứu tiếp.

Bạch Trà Trà bị tiếng la lớn của Liêu Hiểu Vũ đánh thức.

Cô vốn là dị năng giả hệ tinh thần, năng lực cảm giác nhạy bén hơn các dị năng giả khác rất nhiều.

Thế nên tiếng la lối của Liêu Hiểu Vũ vào sáng sớm cô nghe không sót một chữ.

Tối qua ngủ muộn, giờ lại bị đánh thức, tinh thần của Bạch Trà Trà không được tốt lắm.

Cô bung tinh thần lực ra dò xét, thấy không có chuyện lớn gì liền thu lại.

Nghĩ một lúc, cô liếc đồng hồ.

Mới sáu giờ sáng thôi!

Cô lập tức biến mất khỏi giường, chui vào không gian.

Dưới lầu.

Ngoại trừ Bạch Trà Trà, tất cả mọi người đã dậy cả.

Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha là hai người dậy sớm nhất.

Cũng là hai người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường.

Mưa lớn bên ngoài đã rơi suốt đêm, đến giờ vẫn không ngớt, thậm chí không có dấu hiệu nhỏ đi.

Đêm qua trời tối đen, mọi người không để ý mưa ngoài trời có gì lạ.

Sáng nay, trời vừa hửng sáng, hai người vô tình liếc ra ngoài cửa sổ thì lập tức sững sờ.

Trên trời… đang mưa đen?!

Chẳng bao lâu, Bạch Nhã Ý cũng thức dậy.

Nhìn thấy cơn mưa đen bên ngoài, cô ta cũng ngẩn người.

Tiếp theo là Liêu Hiểu Vũ và Ngô Tình Tình.

“Má nó, chuyện gì vậy? Mưa gì mà màu đen thế này?!”

Ngay cả tiểu thư tính khí kiêu kỳ như Ngô Tình Tình cũng lộ ra vẻ hoang mang.

Năm người ngồi quanh phòng khách, nhìn mưa đen ngoài trời, sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng.

“Không biết cơn mưa đen này bao giờ mới ngừng. Vừa rồi tôi xem kỹ, dường như mưa còn có tính ăn mòn nữa.”

Hứa Tử Uyên nhíu mày, cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng.

“Sợ là tình hình ngày càng phức tạp, không còn đơn giản chỉ là virus zombie nữa.”

Trần Văn Kha cũng có dự cảm xấu y hệt Hứa Tử Uyên.

“Không biết có phải do ảo giác của tôi không…”

Bạch Nhã Ý định nói lại thôi.

Ngô Tình Tình tính nóng nảy, không kiên nhẫn nổi:

“Giờ phút này rồi còn úp úp mở mở gì nữa, có gì nói nhanh đi!”

Mọi ánh mắt đều dồn về phía Bạch Nhã Ý, cô ta cũng không giận câu nói của Ngô Tình Tình, chỉ do dự đáp:

“Tôi luôn có cảm giác, cây cối bên ngoài… như đang lớn nhanh hơn bình thường.”

Liêu Hiểu Vũ là dị năng giả hệ thổ, tuy không cảm nhận được rõ ràng sự biến đổi của thực vật, nhưng đúng là đã cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong đất.

Cậu gật đầu: “Đất đúng là có thay đổi, tuy không chắc có phải do thực vật sinh trưởng nhanh hay không, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này.”

Ngô Tình Tình tuy có tính tiểu thư nhưng cũng không hề ngu ngốc.

“Nếu thực vật đều tăng trưởng nhanh… thì động vật thì sao? Zombie thì sao? Có phải cũng đang tiến hóa, đột biến không?”

“Hoàn toàn có khả năng .”

“Nếu vậy thì con người chúng ta càng thêm nguy hiểm rồi…”

Căn phòng lặng ngắt như tờ.

Hứa Tử Uyên: “Ban đầu chúng ta tính hôm nay sẽ lên đường, nhưng xem ra phải hoãn lại rồi. Mọi người cứ ở tạm đây, đợi đến khi mưa đen ngừng rồi hãy đi.”

Bạch Nhã Ý: “Trong không gian của tôi còn rất nhiều lương thực và nước, đủ cho chúng ta dùng.”

Trần Văn Kha gật đầu: “Chúng tôi cũng để khá nhiều đồ ăn nước uống trên xe, chỉ là không tiện ra ngoài lấy. Nhìn mưa đen thế kia thì tốt nhất mọi người đừng ra ngoài, đừng để dính mưa.”

“Hy vọng mưa sớm dừng lại.”

“Sau này tìm thức ăn càng ngày càng khó, chúng ta phải tranh thủ tích trữ nhiều lương thực và nước hơn nữa.”

“May mà Tình Tình có dị năng hệ thủy, lúc nguy cấp còn có thể cứu nguy.”

Mọi người tiếp tục bàn bạc kế hoạch sau khi mưa dừng.

Liêu Hiểu Vũ bỗng lên tiếng: “Ơ, Trà Trà đâu rồi?”

Lúc này mọi người mới nhận ra—Bạch Trà Trà không có mặt.

Bạch Nhã Ý mím môi: “Chắc vẫn còn đang ngủ. Để cô ấy ngủ thêm chút nữa đi, chờ chúng ta nấu xong bữa sáng rồi tôi sẽ gọi cô ấy .”

Ngô Tình Tình lẩm bẩm nhỏ:

“Cô ta là heo à, ngủ mãi thế.”

“Hôm qua cô ấy giết không ít zombie, chắc mệt lắm rồi. Dù gì cô ấy cũng chỉ là người bình thường, không có dị năng mà.”

Bạch Nhã Ý không ngờ Hứa Tử Uyên lại lên tiếng bênh vực Trà Trà, nên không nói gì thêm.

Liêu Hiểu Vũ cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu.

Trần Văn Kha thì chẳng để tâm, chỉ cần đừng kéo chân sau là được.

Hứa Tử Uyên đứng dậy: “Hôm nay tôi, Văn Kha, và Tiểu Vũ sẽ nấu ăn.”

“Tôi rửa bát. Tôi mà nấu thì mọi người ăn xong chắc ngộ độc luôn. Tử Uyên và Văn Kha nấu ăn ngon hơn.”

Liêu Hiểu Vũ rất có tự giác.

Bạch Nhã Ý vốn định đi nấu ăn, nhưng nghĩ lại thì cũng không cố chấp nữa.

Mọi người tản ra, ai làm việc nấy.

Người thì nấu ăn, người thì rửa mặt.

Bạch Nhã Ý thấy thời gian gần đến, bữa sáng cũng sắp xong, liền đi gõ cửa phòng Bạch Trà Trà.

Chương 14: Tới nhà xin thuốc

Sau khi tỉnh giấc từ trong không gian, Bạch Trà Trà vừa ra ngoài.

Phản ứng đầu tiên của cô là nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.

Sáu giờ sáng.

Quả nhiên, vào lúc nào thì ra lúc đó.

Cô nằm trên giường một lúc, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên dưới lầu.

Mỗi một câu mà mọi người nói, cô đều nghe rõ mồn một.

Cho đến khi bữa sáng bên phía phòng bếp đã gần xong.

Lúc này cô mới uể oải ngồi dậy.

Vừa mở cửa ra, đúng lúc chạm mặt Bạch Nhã Ý đang giơ tay chuẩn bị gõ cửa.

Thấy cô đã dậy, Bạch Nhã Ý liền buông tay xuống.

Cô ta vẫn dịu dàng như mọi khi: “Mau đi rửa mặt đi Trà Trà, bữa sáng sắp xong rồi. Mọi người dậy hết cả rồi, chỉ chờ cậu thôi.”

“Ừm.”

Bạch Trà Trà nhàn nhạt liếc cô ta một cái, rồi đi xuống lầu rửa mặt.

Căn nhà hai tầng này chỉ có một nhà vệ sinh nằm ở tầng một. Ai muốn dùng đều phải xếp hàng.

Thực ra Bạch Trà Trà đã rửa mặt trong không gian rồi, nhưng vẫn phải làm cho có.

Bữa sáng nhanh chóng được dọn ra, có bánh bao và cháo kê.

Bánh bao là do Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha cùng nhau làm, khiến Bạch Trà Trà khá bất ngờ.

Hai người này nhìn qua cứ như công tử nhà giàu, không ngờ lại biết làm bánh bao – một việc cô còn không làm được.

Giỏi thật đấy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Bánh bao nhân trứng gà cà rốt, ăn cũng khá ngon.

Mọi người đang ăn rất ngon lành.

Thì cánh cổng lớn bất chợt bị người ta đập mạnh, vừa đập vừa la to: “Có ai không? Cứu với! Mở cửa đi!”

Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha liếc nhau, Trần Văn Kha đặt đũa xuống rồi đứng dậy ra mở cửa.

Người ngoài kia vẫn đang không ngừng kêu la: “Tôi biết trong nhà có người mà! Cầu xin các người, mở cửa giúp với!”

Cửa được kéo mở từ bên trong, Trần Văn Kha lùi về sau hai bước để tránh bị nước mưa bắn vào người.

Người đàn ông ngoài cửa suýt thì ngã sấp vào nhà.

Phải vội nắm lấy khung cửa mới đứng vững được.

Người đàn ông trung niên mặc áo mưa, nước mưa đen sì từ trên người hắn nhỏ giọt xuống, nhanh chóng tạo thành một vũng nước trên mặt đất.

Hắn chẳng màng tới việc bản thân bị mưa đen thấm ướt, hấp tấp nói:

“Vợ tôi bị sốt rồi, xin hỏi các anh có thuốc hạ sốt không? Có thể cho tôi xin ít được không? Cầu xin các anh!”

“Tôi sống ngay bên cạnh các anh, là hàng xóm sát vách đấy.”

Trần Văn Kha nhíu mày: “Bắt đầu sốt từ khi nào?”

Trong mắt người đàn ông lóe lên tia hy vọng, đối phương chịu hỏi nghĩa là có cơ hội!

Hắn vội vàng đáp thật: “Từ tối qua đã bắt đầu sốt rồi, sốt suốt cả đêm. Nếu không hạ sốt thì đầu sẽ loạn mất!”

Trần Văn Kha nhìn mưa đen như trút nước ngoài trời, rồi lại quét mắt đánh giá người đàn ông trung niên trước mặt.

Quay người hỏi: “Có ai có thuốc hạ sốt không? Có người tới xin thuốc.”

Mọi người đang ăn cơm cũng đã nghe thấy tiếng đối thoại ngoài cửa, Bạch Nhã Ý đưa tay ra, trong tay cô ta đột nhiên xuất hiện một hộp thuốc hạ sốt.

Cô ta không trực tiếp mang thuốc ra ngoài, mà nhìn về phía Hứa Tử Uyên.

Thấy Hứa Tử Uyên gật đầu đồng ý, cô ta mới đứng dậy mang hộp thuốc ra cửa, đưa cho Trần Văn Kha.

Trần Văn Kha nhận lấy, xác nhận đúng là thuốc hạ sốt rồi mới đưa cho người đàn ông ngoài cửa.

Người đàn ông run rẩy đón lấy, không ngừng cảm ơn.

Cẩn thận nhét hộp thuốc vào trong ngực giữ gìn, sau đó mới quay người rời đi.

Thấy hắn rời khỏi, Trần Văn Kha liền đóng cửa lại rồi quay về bàn ăn.

“Vợ hắn sốt từ tối hôm qua, thời điểm này có hơi lạ, hy vọng là tôi suy nghĩ nhiều.”

Bạch Trà Trà ngước mắt nhìn Trần Văn Kha một cái.

Không ngờ người này lại khá nhạy bén.

……

Vì không thể ra ngoài, lại chẳng có việc gì làm, Bạch Nhã Ý gọi mọi người cùng nhau gói sủi cảo.

Nhân lúc rảnh rỗi làm thêm để dự trữ, sau này có đi đường cũng tiện.

Trong không gian còn một ít thịt heo cuối cùng, cô ta lấy ra băm nhuyễn làm nhân. Chia làm hai phần bằng nhau. Một phần trộn với cải thảo. Phần còn lại trộn với nấm hương.

Hứa Tử Uyên nhồi bột. Bạch Trà Trà cán vỏ bánh. Những người còn lại phụ trách gói bánh.

Vỏ bánh do Bạch Trà Trà cán ra vừa nhanh vừa tròn, năm người gói mới theo kịp tốc độ của cô .

Bánh gói đủ hình dạng, may mà nhìn chung đều gói chặt, không bị lộ nhân.

Gói xong, tất cả được Bạch Nhã Ý cất vào không gian để bảo quản.

Bạch Trà Trà nghĩ, cô cũng nên gói ít sủi cảo để trong không gian dự trữ.

Nhồi hơi nhiều bột, phần còn dư được cô cán thành mì. Dự định trưa làm món mì chan nước sốt rau củ.

Mì đã làm xong, cô cũng không còn việc gì nữa.

Vừa định lên lầu.

“Á a a a a!”

Đột nhiên, một tiếng thét hoảng hốt vang lên giữa màn mưa đêm.

Mọi người nhìn ra ngoài.

Là người đàn ông lúc nãy đến xin thuốc. Hắn vừa hét thảm thiết vừa chạy loạn khắp nơi.

Phía sau là một nữ zombie trung niên trông vô cùng kinh dị.

“Vợ ơi, vợ ơi, là anh đây mà!”

“Vợ, tỉnh lại đi!”

“Rốt cuộc là vì sao? Tại sao em lại thành ra thế này?!”

Nữ zombie trung niên dường như vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, động tác chạy khựng lại, miệng mấp máy như muốn nói gì đó.

Nhưng rất nhanh lại “hừ hừ” lao đến cắn người đàn ông.

Trong lòng người đàn ông vừa đau khổ vừa tuyệt vọng, lại thêm thể lực cạn kiệt, chẳng mấy chốc không còn sức chạy nữa.

Hắn ngửa mặt gào lên một tiếng, rồi bất ngờ xoay người lao tới ôm chặt lấy nữ zombie.

“Vợ ơi, anh cũng không muốn sống nữa, em ăn anh đi!”

Tay của nữ zombie bị hắn ghì chặt, nhưng miệng vẫn có thể cử động.

Khoé miệng há ra, chảy thứ dịch thể không rõ là gì, mùi thịt lan ra, đôi mắt trắng dã cụp xuống, hàm răng nhọn hoắt không do dự cắn phập vào vai hắn.

Xé rách một mảng thịt lớn, nhai ngấu nghiến.

Người đàn ông hét thảm, máu tươi đỏ lòm hòa lẫn với mưa đen chảy xuống, nhanh chóng đọng thành một vũng đỏ đen dưới chân.

Dù vậy, hắn vẫn không buông tay.

Nữ zombie nhanh chóng cúi đầu cắn thêm một miếng to nữa, nuốt cả máu thịt lẫn mưa đen.

Biểu cảm của người đàn ông càng lúc càng đau đớn, mắt bắt đầu đục dần, da mặt chuyển xanh.

Tay đang ôm chặt lấy nữ zombie mọc ra móng tay đen tím dài ngoằng.

Chẳng bao lâu, hắn cũng cúi đầu cắn lại nữ zombie trong lòng mình.

Cảnh tượng diễn ra quá nhanh, quá chấn động.

Hứa Tử Uyên và những người khác đều sững sờ.

Ngô Tình Tình thậm chí đã chạy vào nhà vệ sinh để nôn.

Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà thì khá ổn, sức chịu đựng đã được rèn luyện kha khá.

Một người còn sống sờ sờ mà chớp mắt đã biến thành zombie.

Có điều...

Bước chân đang định lên lầu của Bạch Trà Trà dừng lại, cô bất ngờ lên tiếng: “Phải nhanh chóng giết chúng đi, nếu không chúng sẽ tiến hoá thành loại zombie mạnh hơn.”

Nói xong, cô quay người lên lầu.

Hứa Tử Uyên hoàn hồn.

Ra hiệu cho Liêu Hiểu Vũ mở cửa, rồi từ xa phóng ra hai quả cầu sét đánh trúng hai zombie kia.

Hai zombie vốn lẽ ra có thể bị đánh chết ngay, lại chỉ khựng lại chốc lát khi bị cầu sét đánh trúng.

Không những không chết, mà còn lao tới cắn Hứa Tử Uyên.

Tốc độ cực nhanh.

Hứa Tử Uyên giật mình.

Quả nhiên zombie đã tiến hóa rồi, còn mạnh hơn trước khi mưa đen xuất hiện!

Anh nhanh chóng phóng thêm hai quả cầu sét lớn hơn.

Hai lưỡi gió của Trần Văn Kha cũng lập tức chém tới cổ zombie.

Hai người phối hợp, cuối cùng mới chặt được đầu hai con zombie kia.

Không ai vui mừng cả, ngược lại gương mặt ai nấy đều thêm phần nặng nề.

Chương 15: Zombie tiến hóa

Chỉ sau một ngày một đêm mưa đen, zombie đã bắt đầu tiến hóa.

Không chỉ tốc độ trở nên nhanh hơn rất nhiều, mà thân thể chúng cũng cứng cáp hơn hẳn.

Trước đây, rõ ràng chỉ cần một quả cầu sét nhỏ là có thể dễ dàng giết chết zombie.

Giờ thì phải dùng đến quả cầu sét lớn, thêm cả phong nhận của Trần Văn Kha mới có thể chém được đầu chúng.

Đáng sợ hơn là, hai con zombie này chỉ mới vừa biến dị, là loại zombie sơ cấp.

Có thể tưởng tượng được, vậy những con zombie đã biến dị từ lâu, sau lần mưa đen tẩy lễ này, sẽ còn biến thành hình dạng gì?

Còn Bạch Trà Trà nữa.

Tại sao cô lại biết rằng nếu không sớm tiêu diệt, zombie sẽ càng tiến hóa mạnh hơn?

Có thể là cô đoán.

Chứ đến cả bọn họ còn không dám chắc, thì một cô gái chưa thức tỉnh dị năng như cô sao có thể biết?

Tóm lại, trong lòng ai nấy đều bắt đầu thấy lo lắng. Dù họ là dị năng giả, nhưng dị năng cũng có giới hạn.

Nếu có cách nào giúp dị năng thăng cấp thì tốt biết bao.

Họ không biết rằng, trên bản đồ năng lượng nhỏ trong đầu Bạch Trà Trà, hai chấm đỏ đang ngày càng sáng lên.

Tự nhiên cô biết được, chúng đang không ngừng tiến hóa trở nên mạnh hơn.

Hơn nữa—

Lúc nữ zombie kia đang đuổi theo gã đàn ông, bỗng nhiên khựng lại, là do Bạch Trà Trà đã thử dùng dị năng tinh thần để khống chế nó.

Quả nhiên vẫn chưa đủ sức, chỉ có thể khống chế trong thoáng chốc.

Cô vẫn còn quá yếu.

Chờ mưa đen dứt, nhất định phải nghĩ cách kiếm được tinh hạch zombie để thăng cấp dị năng .

Dị năng hệ tinh thần ở giai đoạn đầu khá vô dụng, nhưng lên được cấp ba thì sẽ rất mạnh.

Cô không vội, cứ từ từ. May là thể chất hiện giờ của cô cũng không còn như trước nữa.

Quả táo màu hồng giống như ban cho cô dị năng mới — dị năng hệ sức mạnh và hệ tốc độ.

Vừa rồi cô có thể cảm nhận rõ ràng, chỉ cần dùng sức lực thuần túy, cô hoàn toàn có thể đè bẹp hai con zombie đó.

Nhưng mà, hai con này mới chỉ là zombie sơ biến, uy hiếp không lớn. Sau này những zombie gặp phải sẽ càng mạnh hơn, phải sớm tính toán.

Tập luyện không được lơi là!

Cô phải tận dụng không gian thật tốt, phân thời gian thành tám mảnh mà dùng, tranh thủ từng phút từng giây để nâng cao sức mạnh bản thân.

Khóa cửa cẩn thận.

Vào trong không gian, lại tiếp tục một trận huấn luyện như hổ đói, mệt đến mức bò không nổi.

Bạch Trà Trà lại hái một quả táo màu hồng ăn vào.

Quả nhiên lập tức hồi phục đầy máu, sức mạnh và tốc độ lại càng mạnh hơn!

Lần này vỗ một chưởng lên thân cây, lập tức chặt đứt cả thân cây.

Sờ thử cánh tay và bắp chân nhỏ nhắn trắng trẻo của mình, vậy mà vẫn không thấy cơ bắp cuồn cuộn, sờ vào vẫn mềm mại, chỉ là đường nét rõ ràng và gọn gàng hơn.

Quả nhiên khác với dị năng giả hệ sức mạnh và hệ tốc độ thật sự.

Dị năng giả hệ sức mạnh thực thụ thường là nam nữ cơ bắp cuồn cuộn, người đầy bắp thịt, nhìn là thấy dữ dằn.

Dị năng thật sự của cô là hệ tinh thần, cần dùng tinh hạch mới thăng cấp được.

Còn sức mạnh và tốc độ thì chỉ có thể dựa vào quả táo màu hồng.

Bây giờ chỉ còn lại bốn quả táo màu hồng, cô không nỡ ăn nữa.

Sau khi tập luyện xong, cô lại nghỉ ngơi một chút rồi mới rời khỏi không gian.

Dưới lầu, năm người vẫn đang ngồi ngẩn ngơ trên sofa.

Xem đồng hồ, vẫn chưa đến giờ ăn trưa, nhưng cô đã đói rồi.

Có lẽ vì tiêu hao quá nhiều nên nhanh đói, nhưng cô lại ngại nói với người khác.

Không còn cách nào, cô đành quay lại phòng, vào không gian lần nữa.

Nhìn sáu con gà đang sống tung tăng trong không gian, cô cắn răng đau lòng giết một con.

Phải tiết kiệm mà ăn, hôm nay ăn một con thì còn lại năm con, lần sau muốn ăn gà cũng không biết là khi nào.

Cắt cổ gà lấy máu, đun nước nóng để vặt lông, moi bụng mổ ruột.

Nói thật, đây là lần đầu tiên trong đời cô giết gà.

Cô tự thấy làm cũng khá tốt, cảm thấy có chút thành tựu.

Rửa sạch sẽ, chặt cả con gà thành từng miếng nhỏ.

Bếp củi giống hồi nhỏ ở quê, nhóm lửa, đun nóng nồi, đổ dầu vào, khi dầu nóng thì đổ cả rổ gà vào xào.

Xào cho đến khi đổi màu thì cho ớt khô, hoa tiêu, gừng, tỏi, đại hồi... vào tiếp tục đảo đều.

Rưới nước tương cho lên màu.

Rồi lại thêm vài loại gia vị lặt vặt khác — phải nói, các hũ gia vị trong nhà bếp tranh này thực sự rất đầy đủ.

Đổ nước ngập gà, đậy nắp lại om.

Nhân lúc đó, cô đi gọt hai củ khoai tây, rửa sạch, gọt vỏ, rồi cắt thành từng miếng.

Om đúng một tiếng, gà đã mềm rục, khoai tây cũng đã chín.

Nồi khoai tây om gà coi như đã hoàn thành.

Múc riêng một bát, Bạch Trà Trà bắt đầu ăn.

Không ngờ, dù cô nấu lung tung chẳng theo quy tắc nào, món ăn lại ngon đến bất ngờ.

Món ăn nấu bằng củi trên nồi gang đúng là thơm thật.

Vừa ăn thịt gà trong bát, Bạch Trà Trà vừa nghĩ xem khi nào thì nấu món "vịt om nồi gang".

Chắc chắn sẽ rất đậm đà.

Cơ mà nhiều quá, cô ăn không hết.

Phần còn lại đựng vào hũ sứ, để dành lúc nào thèm lại lấy ra ăn.

Cũng không lo bị nguội.

Vì cô lại có một phát hiện mới.

Vừa rồi cô múc một bát nhỏ, bưng ra dưới gốc cây táo màu hồng ăn.

Kết quả phát hiện không gian quả nhiên là tĩnh chỉ, thức ăn khi múc ra nóng thế nào thì lúc ăn vẫn nóng thế đó.

Cô không dám bưng ra ngoài để nguội, sợ mùi thơm lan ra ngoài khiến người khác nghi ngờ.

Dù nóng đến mức phồng miệng, cô vẫn phải thổi phù phù, xé thịt gà và khoai tây thành miếng nhỏ rồi mới ăn.

Nhưng khi cô quay lại múc bát thứ hai thì phát hiện món ăn trong nồi đã nguội.

Cô nghi ngờ căn nhà tranh này là nơi duy nhất trong không gian mà thời gian không bị tĩnh chỉ.

Vì vậy bây giờ cô ngồi trong nhà bếp ăn, quả nhiên thức ăn càng ăn càng nguội.

Vậy nên, chỉ cần cô múc thức ăn ra để bên ngoài nhà tranh, lúc mang ra có nhiệt độ và độ tươi thế nào thì lúc ăn vẫn giữ nguyên như vậy.

Cô còn lo lúc nấu ăn trong nhà tranh, thời gian trôi có bị đồng bộ với bên ngoài hay không.

Thế là cố tình ở lại nhà tranh làm thí nghiệm.

Phát hiện là không, thời gian vẫn là cô vào lúc nào thì ra đúng lúc đó.

Không hiểu tại sao không gian lại có cơ chế như vậy, nhưng cô thấy khá nhân văn, ít nhất khi ăn không phải lo đồ ăn quá nóng không thể nuốt.

Sau khi thêm bữa trong không gian, dĩ nhiên việc huấn luyện cũng phải tăng cường.

Không nghiêm khắc với bản thân, thì không thể đứng vững giữa tận thế!

Buổi trưa xuống lầu ăn mì xào, rồi Bạch Trà Trà lại quay về phòng vào không gian tiếp tục luyện tập.

Một ngày ngoài thế giới trôi qua, trong không gian cô đã hoàn thành khối lượng luyện tập bằng người khác luyện cả tuần.

Cứ luyện đi luyện lại không ngừng nghỉ!

Bạch Nhã Ý là người hiểu rõ Bạch Trà Trà nhất. Lúc ăn tối, Bạch Nhã Ý cảm thấy Bạch Trà Trà lại khác rồi.

Cụ thể khác chỗ nào thì cô ta không nói ra được, nhưng cảm giác rõ ràng là khác.

Có thể là ánh mắt, cũng có thể là khí chất, hoặc thần thái.

Trực giác của cô ta luôn rất chuẩn, nhưng lần này lại không nói rõ được.

Điều đó khiến Bạch Nhã Ý hơi bực bội.

Càng khiến cô ta thấy kỳ lạ hơn là cô ta cảm giác Bạch Trà Trà buổi tối và buổi sáng như hai người khác nhau!

Rõ ràng suốt ngày cô ấy chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chẳng làm gì cả.

Nhưng cô ta vẫn không nhịn được hỏi: “Trà Trà, mấy hôm trước thân thể cậu không khỏe, bây giờ vẫn chưa hồi phục hẳn sao? Tớ thấy cậu cứ ăn xong là về phòng nghỉ, tớ hơi lo.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments