Mat The Bach Tra Tra 9

By Quyt Nho - tháng 5 23, 2025
Views

Chương 25: Giết zombie cấp ba

Hành động đột ngột của Bạch Trà Trà khiến Hứa Tử Uyên và những người khác giật mình. Vừa nhìn khí thế của cô, bọn họ đã biết cô không hề nói đùa.

Dù có thắc mắc vì sao cô lại chắc chắn rằng sẽ có một con zombie cấp ba đến gần trong khi bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra, nhưng lúc này rõ ràng không phải là thời điểm để truy hỏi.

Bạch Nhã Ý tăng tốc thu thập vật tư.

Những người còn lại đều siết chặt vũ khí trong tay, dị năng cũng sẵn sàng khai hỏa!

Dù gì thì... đó cũng là zombie cấp ba!

Trước giờ, bọn họ thậm chí còn chưa từng gặp zombie cấp hai!

Rất nhanh, một con zombie nam xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Nó mặc chiếc tạp dề rách nát, bụng bị khoét một lỗ lớn, ruột lòi cả ra ngoài, cứ như sắp rơi xuống đến nơi.

Con zombie này thấp người, thân hình gầy yếu, nửa bên mặt bị cào rách đến mức máu thịt be bét, hoàn toàn không thể nhận ra diện mạo ban đầu.

Một bên mắt trống rỗng, chẳng còn gì cả. Bên còn lại thì ánh lên sắc cam, nhãn cầu lồi hẳn ra ngoài.

Nó còn đang cầm trong tay một miếng thịt thối không rõ nguồn gốc, vừa há miệng nhai ngấu nghiến vừa khom lưng lao về phía bọn họ.

Khi chỉ còn cách bọn họ chừng mười mét, nó ném thẳng miếng thịt thối vào miệng, vài lần đã nuốt trọn.

Vừa chạy, miệng nó vừa chảy dịch thể không rõ là gì, lại vừa ném đồ về phía họ.

Thứ bị ném... lại là đất!

Do không kịp phòng bị, Bạch Nhã Ý bị cục đất ném trúng, ngã lăn xuống đất.

Đầu gối va mạnh vào sàn phát ra tiếng “bốp” đầy đau đớn.

Người đứng gần cô ta nhất là Ngô Tình Tình, trong lúc nguy cấp vội giơ tay phóng ra một cột nước, dội ướt cả đám người.

Bạch Trà Trà im lặng, lạnh giọng: “Ngô Tình Tình, cô mở mắt ra nhìn cho rõ, nhắm đúng vào zombie rồi hãy phun có được không!”

Nói rồi, Bạch Trà Trà xông lên đầu tiên.

Ngô Tình Tình mở hé một bên mắt, lúng túng đứng nép vào góc tường, không quên đỡ Bạch Nhã Ý dậy, bảo cô ta đứng tránh ra một chút rồi tiếp tục thu vật tư vào không gian.

Hứa Tử Uyên cùng Trần Văn Kha, Liêu Hiểu Vũ và Bạch Trà Trà bao vây con zombie cấp ba. Cầu sấm, lưỡi gió, cọc đất cùng với lực tinh thần vô hình như mưa rào nã thẳng vào con zombie.

Dao quân dụng trong tay Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha, dao găm trong tay Liêu Hiểu Vũ và Bạch Trà Trà, tất cả đều nhắm vào khớp xương mà đâm!

Cứ như thể muốn chém zombie cấp ba này ra thành mười tám mảnh!

Con zombie cấp ba vận dụng dị năng hệ thổ, dựng một bức tường đất quanh mình để ngăn chặn các đợt tấn công từ bốn phía.

Dưới sự che chắn của tường đất, nó đột phá vòng vây và lao thẳng về phía Bạch Trà Trà, móng tay dài màu tím đen sắc như dao găm đâm về phía cổ cô!

“Trà Trà!”

Ba người Hứa Tử Uyên hoảng hốt, lập tức tăng tốc muốn tiến đến hỗ trợ.

Đúng lúc nguy cấp, móng vuốt của zombie như đâm trúng một bức tường vô hình, thân thể nó cũng khựng lại vài giây.

Bạch Trà Trà nhân cơ hội đó không lùi mà tiến, dao găm trong tay đâm thẳng vào cổ con zombie cấp ba.

“Phụt!”

Dao găm đâm sâu vào cổ, zombie phát ra tiếng gầm giận dữ “hừ hừ!”

Máu đen tuôn trào ra khắp nơi từ vết thương.

Trần Văn Kha nhân lúc đó, dùng lưỡi gió dài bổ thẳng vào vết thương do dao găm để lại, mạnh tay rạch xuống!

Quả cầu sét cực lớn của Hứa Tử Uyên gần như đồng thời đánh trúng, nổ tung trong cổ họng của con zombie, khiến phần còn lại của cổ cũng bị chặt đứt hoàn toàn.

Cái đầu cháy đen rơi xuống, vừa vặn đáp lên ụ đất mà Liêu Hiểu Vũ tạo ra.

Cậu bước lên, thành thạo moi lấy tinh hạch trong đầu zombie.

Liêu Hiểu Vũ nhíu mày: “Sao tinh hạch cấp ba này lại có màu cam nhỉ?”

Hỏi xong, cậu theo phản xạ quay đầu nhìn Bạch Trà Trà.

Bạch Trà Trà đáp: “… Có lẽ là do cấp bậc khác nhau nên màu của tinh hạch cũng khác. Dựa vào màu sắc tinh hạch có thể xác định chính xác cấp độ của zombie.”

Cô suy nghĩ rồi nói thêm: “Không biết các anh có chú ý không, tròng mắt của con zombie này có sắc cam, trùng với màu tinh hạch.”

Cô không tiện nói thẳng rằng có thể căn cứ vào mắt zombie để nhận biết cấp độ.

Tác giả nguyên tác xây dựng hệ thống cấp bậc zombie rất đơn giản, cực dễ phân biệt.

Từ cấp một đến cấp chín, tương ứng với màu: trắng, đỏ, cam, vàng, lục, lam, lam đậm, tím, đen.

Cấp mười là Vương giả trong zombie – Vua của zombie, tinh hạch là tinh thể trong suốt. Nhưng trong nguyên tác cho đến kết cục vẫn chưa từng xuất hiện Vua zombie.

Khi dị năng giả giết ngày càng nhiều zombie, họ sẽ tự nhiên phát hiện ra quy luật phân biệt cấp bậc.

Liêu Hiểu Vũ lại lật zombie lên, tập trung nhìn vào con mắt còn lại – đúng là tròng mắt cũng ánh cam.

Cậu giao tinh hạch cấp ba cho Ngô Tình Tình rửa sạch và cất giữ.

Cả sáu người tiếp tục thu dọn vật tư.

Khu thịt tươi và hải sản bừa bộn tan hoang, có thể thấy rõ thịt ở đây đều bị zombie ăn sạch.

Khắp nơi là thịt vụn, vừa bẩn vừa thối!

Sau khi Bạch Nhã Ý thu xong gạo, bột, dầu, thực phẩm khô và ngũ cốc,... thấy không gian vẫn còn trống, cô quay lại quét thêm một lượt các kệ chứa snack và nước giải khát.

Cuối cùng, cả nhóm mới di chuyển xuống khu nồi niêu xoong chảo và đồ điện ở tầng một.

Tầng một có hơn chục con zombie cấp một, đều bị xử lý rất nhanh.

Bạch Nhã Ý thu được vài cái nồi và chén, còn đồ điện thì không lấy.

Tầng hai là khu quần áo: nam nữ, trẻ em, túi xách, giày dép, chăn ga gối đệm – cái gì cũng có.

Mỗi người chọn vài bộ quần áo và giày dép.

Bạch Nhã Ý còn thu thêm hơn chục bộ chăn gối.

Cả siêu thị gần như bị dọn sạch, cả nhóm mới rời đi.

Sau khi đi được khoảng hơn ba trăm mét, Bạch Trà Trà chợt nói: “Túi của tôi để quên trong siêu thị lúc nãy, để tôi quay lại lấy, mọi người cứ đi trước, tôi theo sau ngay.”

Hứa Tử Uyên lo cô quay lại một mình, liền nói: “Để anh cùng em quay lại lấy.”

Bạch Trà Trà vội lắc đầu: “Không cần không cần, một mình tôi là đủ rồi. Yên tâm, gặp zombie cấp một tôi có thể đối phó, gặp loại mạnh thì tôi chạy. Dù sao vừa rồi chúng ta mới diệt xong con cấp ba, chắc không còn con mạnh hơn quanh đây đâu.”

Ngô Tình Tình bĩu môi: “Một cái túi rách mà cũng quay lại lấy làm gì. Tôi vừa rồi ở tầng ba siêu thị còn tìm được hai cái túi đẹp, chia cô một cái là được rồi.”

Bạch Trà Trà nhìn cô một cái: “Trong túi có tinh hạch được chia, tôi phải quay lại lấy. Mọi người đi trước, tôi theo sau ngay.”

Ngô Tình Tình không nói gì nữa. Đây là lần đầu tiên Bạch Trà Trà nói chuyện với cô ấy kiên nhẫn như vậy.

Bạch Trà Trà sợ bọn họ còn khuyên nữa, liền xoay người chạy đi.

Trên đường cô vừa đi vừa dùng lực tinh thần dò xét bản đồ năng lượng trong đầu, hễ gặp zombie là né tránh.

Cô cố ý để quên túi lại, bởi vì muốn tránh mặt bọn họ để quay lại gom thêm đợt vật tư bị Bạch Nhã Ý bỏ sót.

Rất nhanh, cô trở lại siêu thị.

Bạch Trà Trà đi thẳng xuống tầng hầm.

Ngay cả những kệ trống cô cũng không bỏ qua – chúng sẽ tiện để xếp đồ.

Một hàng bàn chải đánh răng, kem đánh răng.

Một hàng dép nam nữ.

Một hàng khăn mặt, khăn tắm đủ loại.

...

Thu hết số vật tư bày ra bên ngoài, cô đi thẳng đến khu thủy sản vừa bẩn vừa thối.

Vừa rồi không ai để ý rằng, ở ranh giới giữa khu thủy sản và khu thịt tươi, có một cánh cửa nhỏ chỉ đủ một người đi qua.

Bạch Trà Trà nghi ngờ bên trong là kho hàng của siêu thị.

Cánh cửa được sơn trắng đồng màu với tường, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.

Bạch Trà Trà đá mạnh mở cửa ra.

Lập tức, hai con zombie cấp một từ trong nhà kho lao ra.

Cô lập tức dùng tinh thần lực định trụ hai con, rồi dễ dàng giết chúng và lấy tinh hạch.

Quả nhiên bên trong là kho hàng!

Mì gói, bún ốc, bún gạo, lẩu tự sôi, cơm tự làm nóng, xúc xích, thịt hộp, giấy vệ sinh, sữa bột, đủ loại nước giải khát, bia, rượu vang, rượu trắng,... mỗi loại có đến mấy chục thùng.

Đường đỏ, đường phèn, đường trắng, kẹo sữa – mỗi loại cũng có vài thùng.

Thậm chí trong kho còn có một tủ đông siêu lớn vẫn đang hoạt động!

Bên trong chất đầy thực phẩm đông lạnh!

Đùi gà, cánh gà, cánh vịt, thịt bò, thịt heo,... đủ loại thịt, đủ loại viên lẩu, cuộn bò – cừu, há cảo đông lạnh, bánh trôi, kem...

Bạch Trà Trà thu luôn cả tủ đông vào không gian!

Sau đó cô tìm thêm một lúc, tìm ra được một máy phát điện cỡ lớn đang hoạt động!

Bảo sao mất điện lâu như vậy mà tủ đông vẫn còn điện.

Thì ra là nhờ máy phát chạy dầu này.

Thu ngay lập tức!

Chương 26: Gặp Gỡ Người Sống Sót

Sau khi thu dọn xong tầng hầm, Bạch Trà Trà không dám chậm trễ, lập tức chạy lên tầng một và thu gom toàn bộ các loại thiết bị gia dụng ở đó.

Dù sau này có dùng được hay không, cứ thu lại trước đã. Về sau có muốn thu cũng không còn kịp nữa.

Quần áo ở tầng hai dĩ nhiên cũng không thể bỏ qua, bất kể là đồ nam, đồ nữ, đồ hè, đồ đông, hay đồ trẻ em, cô đều thu sạch!

Chăn ga gối đệm cũng không chừa, đến cả chiếc giường trưng bày cũng bị cô thu luôn!

Ra ngoài xong, Bạch Trà Trà không lập tức đi theo đuổi theo nhóm Hứa Tử Uyên, mà vòng lại một đoạn — ở đó có một tiệm văn phòng phẩm.

Mấy thứ này có thể không dùng được trong tận thế, nhưng cô vẫn thu sạch.

Sau khi thu xong, cô lập tức chạy đuổi theo mọi người.

Hứa Tử Uyên thấy Bạch Trà Trà trở về bình an thì thở phào nhẹ nhõm.

Trên một con phố thương mại, siêu thị mini không chỉ có một. Bất tri bất giác, không gian của Bạch Nhã Ý đã gần như đầy kín.

Mọi người đang chuẩn bị tiếp tục thì bất ngờ nghe thấy tiếng gầm rú của xe mô tô vang lên từ con đường phía trước.

Phía sau còn kéo theo một đám zombie tru tréo gào rống.

Thính giác và khứu giác của zombie đều có giới hạn, vì thế khi mọi người thu thập vật tư vẫn luôn cẩn thận giết zombie, không gây thêm sự chú ý.

Kết quả chỉ vì chiếc mô tô kia, mấy trăm con zombie hợp lực kéo tới hướng của bọn họ.

Rất nhanh, zombie đã phát hiện ra sáu người bọn họ, ngày càng nhiều zombie bỏ qua chiếc mô tô và lao về phía họ.

Hứa Tử Uyên lập tức ra quyết định: “Mọi người lên xe, đi mau!”

Không ai dám chậm trễ, hai chiếc xe địa hình nhanh chóng nghiền qua đám zombie, phá vòng vây thoát ra ngoài.

Người chạy mô tô phía trước cũng phát hiện ra bọn họ, lập tức tăng tốc.

Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha cũng không chịu thua, đạp ga tăng tốc, dốc toàn lực chạy thoát khỏi sự truy đuổi của đám zombie.

Càng đến gần trung tâm thành phố, đường xá càng trở nên khó đi.

Trên đường đầy những xe chạy trốn khỏi thành phố, tai nạn va chạm dây chuyền khiến tuyến đường vốn đã hẹp lại càng bị ùn tắc nghiêm trọng hơn.

Xe mô tô còn đỡ, có thể len lỏi giữa các khe hẹp giữa xe với xe.

Nhưng xe địa hình của họ thì không làm vậy được.

Rất nhanh đã bị kẹt cứng giữa đường.

Chiếc mô tô nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

May mắn là bọn họ cũng đã cắt đuôi được đám zombie phía sau.

Mọi người đành phải xuống xe để dọn dẹp zombie và chướng ngại vật trên đường.

Chỉ khi dọn ra được một lối đi, họ mới có thể tiếp tục di chuyển.

Dựa vào thuộc tính dị năng của từng người, Trần Văn Kha, Liêu Hiểu Vũ và Bạch Trà Trà xuống xe khai thông tuyến đường, còn Hứa Tử Uyên và Bạch Nhã Ý điều khiển hai chiếc xe theo sau.

Sau khi thăng cấp lên dị năng cấp hai, dị năng hệ phong và hệ thổ của Trần Văn Kha và Liêu Hiểu Vũ mạnh lên không ít.

Sức mạnh của Bạch Trà Trà còn vượt xa tưởng tượng của mọi người — những chiếc xe chắn đường bị cô nhấc bổng sang một bên một cách dễ dàng.

Trần Văn Kha và Liêu Hiểu Vũ chỉ cần phụ trách diệt zombie bảo vệ cô là đủ.

Dù tốc độ dọn dẹp khá nhanh, nhưng cũng mất khá nhiều thời gian.

Mặt trời đã lặn, khi trời tối hẳn thì không thể tiếp tục lên đường.

Khi mọi người đang bàn xem đêm nay nghỉ lại ở đâu, thì từ ngã rẽ bên đường có một chiếc xe tải chạy đến.

Thấy họ, xe tải dừng lại và có người bước xuống chào hỏi.

“Anh em, mấy người là người sống sót từ đâu đến vậy? Cần giúp đỡ không?”

Trần Văn Kha nhìn Hứa Tử Uyên một cái, rồi đáp: “Không cần, cảm ơn.”

Người lái xe tải không biết nghĩ tới gì, đột nhiên bước xuống đi đến trước mặt Trần Văn Kha.

“Các cậu chắc là từ nơi khác đến đúng không? Nhìn hướng đi thế này là định đến thành phố A? Trời sắp tối rồi, quanh đây toàn zombie, ban đêm càng nguy hiểm hơn.”

“Nếu các cậu không chê, có thể đến chỗ chúng tôi nghỉ tạm một đêm.”

Thấy sáu người trẻ tuổi không ai lên tiếng, người đàn ông trung niên thở dài nói: “Haiz, đừng lo, tôi không phải người xấu, các cậu còn trẻ mà đã cảnh giác như vậy là đúng!”

“Nhưng các cậu không biết, quanh đây có hai con zombie rất nguy hiểm, ban đêm cực kỳ năng nổ hoạt động. Các cậu đến chỗ tôi, có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Bạch Nhã Ý thắc mắc: “Chú ơi, sao chú biết bọn cháu đi thành phố A?”

Người đàn ông trung niên cười: “Con đường này là đường chính đi đến thành phố A. Nói thật với mấy cháu, bọn chú cũng đang định đến đó. Giờ ở đây đang tranh thủ thu thập thêm chút vật tư mang theo trên đường.”

Từ ghế phụ trên xe tải bước xuống một chàng trai trẻ, nhìn về phía bọn họ rồi cũng bước lại: “Bố, nói xong chưa? Đi thôi, chúng ta chậm trễ lâu rồi.”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Ừ, đi ngay đây.”

Quay lại nhìn nhóm Hứa Tử Uyên, ông nói: “Đều là người sống sót cả, nên đoàn kết chống lại zombie. Đây không phải chỗ nói chuyện, tôi lái xe dẫn đầu, các cậu đi theo là được.”

Nói xong, ông và chàng trai trẻ cùng lên xe, khởi động và đi trước.

Liêu Hiểu Vũ gãi đầu hỏi: “Anh Tử Uyên, anh Văn Kha, có nên theo họ không?”

Hứa Tử Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi theo xem sao.”

Ở khu trung tâm này nhiều vật tư thật, nhưng zombie cũng nhiều. Ông chú kia nói gần đây có hai con zombie rất lợi hại, có lẽ là thật.

Hơn nữa, bọn họ đều là dị năng giả cấp hai, không có gì phải sợ.

Trần Văn Kha cũng nghĩ tương tự, trên người họ không có nhiều vật tư, cũng chẳng có gì đáng để người khác mưu tính.

Ngược lại, trong xe tải của đối phương dường như có rất nhiều vật tư.

Nếu bên kia có ý đồ xấu, vậy thì cứ giết sạch là xong, cuối cùng ai thiệt còn chưa chắc.

Họ bám theo chiếc xe tải rời khỏi trung tâm thành phố, rẽ vào một con ngõ vắng vẻ.

Dừng lại trước cổng của một khách sạn đóng kín cửa.

Khách sạn là một tòa nhà hai tầng do tư nhân xây dựng.

Người trên lầu nghe thấy động tĩnh thì vội vàng xuống mở cửa.

Người mở cửa là một cô gái trẻ, nhìn thấy xe tải liền phấn khích nhìn về phía thùng xe: “Chú Minh, chú lấy được vật tư rồi à!”

Người đàn ông trung niên, chính là Chú Minh, gật đầu: “Lấy được rồi! Gọi mọi người xuống khuân đồ đi.”

“Vâng ạ!”

Cô gái lấy ra một dải vải đỏ từ túi, vẫy lên không trung vài cái, lập tức có hơn chục người từ trên lầu đi xuống.

Có cả nam lẫn nữ, già có trẻ có.

Mọi người hành động rất nhanh nhẹn, chỉ một lát sau đã khuân hết vật tư lên lầu.

Chú Minh nhìn một lúc, tỏ ra hài lòng rồi quay sang nhóm Hứa Tử Uyên gọi: “Đi thôi, cùng vào nhà đi.”

Trên xe tải ngoài Chú Minh còn có ba người đàn ông khác, một là chàng trai trẻ gọi Chú Minh là ba – tên là Lý Hưởng, hai người còn lại là đàn ông trung niên trạc tuổi Chú Minh.

Bạch Trà Trà mở bản đồ năng lượng nhỏ ra xem.

Trong hơn chục người kia, chỉ có cô gái mở cửa là dị năng giả, còn lại đều là người thường.

Còn bốn người thu thập vật tư đều là dị năng giả. Trong đó, Chú Minh giống như bọn họ – là dị năng cấp hai, ba người còn lại đều là cấp một.

Nhóm hơn chục người đó thấy nhóm sáu người của họ cũng không tỏ ra kinh ngạc hay phản đối, hiển nhiên đều nghe theo sự sắp xếp của Chú Minh.

Tầng một là quầy bar và khu vực nghỉ ngơi.

Cô gái kia đã dẫn mọi người khác lên lầu.

Chú Minh và ba người kia cùng nhóm Hứa Tử Uyên sáu người ngồi xuống khu nghỉ ngơi.

Hai bên bắt đầu giới thiệu sơ qua về bản thân.

Nhóm sáu người cũng có được cái nhìn sơ bộ về nhóm của Chú Minh.

Chương 27: Có muốn đi cùng không?

Nơi này là thành phố B, nằm ngay cạnh thành phố A. Từ đây lên đường cao tốc là có thể đi thẳng đến thành phố A.

Những người này cũng không phải dân bản địa, họ đến từ thành phố C, giống như nhóm của bọn họ, muốn đến căn cứ ở thành phố A để tìm chỗ trú ẩn.

Không ngờ khi đi đến đây thì trời đột nhiên đổ mưa đen, khiến họ bị kẹt lại.

Sau cơn mưa đen, họ phát hiện lũ zombie bên ngoài mạnh lên rất nhiều.

Trong lúc ra ngoài thu thập vật tư, họ còn đụng phải hai con zombie rất mạnh. Để bảo vệ cho cả nhóm rút lui, đã hy sinh mất hai người trẻ.

Hôm nay vận khí tốt, không gặp lại hai con zombie đó mà còn lấy được vật tư.

Chú Minh nói thẳng: “Chúng tôi định ngày mai sẽ ra ngoài thu thập vật tư thêm một lần nữa, rồi lên cao tốc rời khỏi nơi này, tiếp tục lên đường đến căn cứ ở thành phố A.

Tôi đoán các cậu cũng định đến thành phố A, nên mới nghĩ gọi các cậu đi cùng. Người càng đông càng tốt, trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Một ông chú trung niên khác cũng nói: “Tôi đoán các cậu không đơn giản, chắc cũng là dị năng giả đúng không?”

“Ừm.” – Hứa Tử Uyên gật đầu. Việc này cũng không có gì cần giấu, thực lực mạnh mới khiến người khác không dám có ý đồ.

“Các cậu có muốn đi cùng chúng tôi đến căn cứ thành phố A không?”

Hứa Tử Uyên nhìn các đồng đội một lượt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi muốn bàn bạc với đồng đội của mình một chút đã.”

Chú Minh gật đầu, tỏ vẻ thông cảm: “Được thôi, tôi bảo con trai tôi là Lý Hưởng đưa các cậu lên tầng trên nghỉ ngơi.

Nếu các cậu đồng ý, sáng mai chúng ta sẽ tập hợp ở đây, cùng nhau ra ngoài thu thập chút vật tư rồi lên đường.

Tuy nơi này nguy hiểm, nhưng vật tư lại rất phong phú. Vật tư ở thành phố A có lẽ đã bị căn cứ càn quét gần hết rồi, đến đó chưa chắc đã tìm được nguồn tiếp tế dồi dào như ở đây đâu.”

“Được, cảm ơn nhiều.”

Trên tầng hai có nhiều phòng, Lý Hưởng sắp xếp cho họ sáu phòng liền kề nhau, mỗi người một phòng riêng.

Có giường để ngủ, lại được ở phòng đơn, tâm trạng của mọi người đều rất tốt.

Sáu người tụ họp lại trong phòng của Hứa Tử Uyên.

Vì ở trên địa bàn người khác nên không tiện nấu nướng, Bạch Nhã Ý lấy ra bánh mì, sữa, xúc xích, thịt vịt hun khói đóng gói sẵn – toàn là những thứ không cần nấu.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.

Liêu Hiểu Vũ vừa gặm đùi vịt vừa hỏi: “Tử Uyên, chúng ta có nên đi cùng họ không?”

Trần Văn Kha chậm rãi cắm ống hút vào hộp sữa: “Tôi thấy đi cùng cũng không sao. Họ nói đúng một điều: vật tư ở thành phố A chắc chắn đã bị căn cứ vét sạch đầu tiên. Ngày mai chúng ta cũng cần ở lại thu thập thêm chút vật tư.

Đã có mục tiêu chung, hợp tác cùng có lợi.”

Ngô Tình Tình vốn không hay suy nghĩ nhiều, cảm thấy phiền nên thản nhiên nói: “Tôi nghe theo mọi người.”

Hứa Tử Uyên nhìn sang Bạch Nhã Ý, muốn nghe ý kiến của cô ta.

Bạch Nhã Ý mỉm cười: “Tôi cũng nghe mọi người thôi.”

Hứa Tử Uyên lại quay sang nhìn Bạch Trà Trà đang ăn bánh mì và uống sữa rất ngon lành: “Trà Trà, còn em thì sao?”

Bạch Trà Trà nhàn nhạt đáp: “Tùy.”

Hỏi xong một lượt, Hứa Tử Uyên cuối cùng quyết định sẽ hợp tác với nhóm người kia.

Hợp tác này không có nghĩa là nhập thành một đội, chỉ đơn thuần là vì cùng chung mục tiêu mà đi chung đường.

Trong khả năng thì giúp đỡ, nhưng vẫn phải lấy an toàn và lợi ích của đội mình làm đầu.

Tuy đã quyết định hợp tác, nhưng Hứa Tử Uyên vẫn không hoàn toàn tin tưởng đối phương, nên sắp xếp hai người thay phiên nhau canh đêm – anh và Trần Văn Kha, mỗi người một nửa đêm.

Sau bữa tối, Bạch Nhã Ý lấy ra toàn bộ tinh hạch thu được trong chiều nay đưa cho Hứa Tử Uyên.

Đa phần là tinh hạch cấp một, có thể chia đều cho mọi người.

Chỉ có duy nhất một viên tinh hạch cấp ba.

Cầm viên tinh hạch đó trong tay, Hứa Tử Uyên tỏ vẻ khó xử.

Bạch Nhã Ý thấu hiểu, lên tiếng: “Anh Tử Uyên, anh là đội trưởng của chúng ta. Viên tinh hạch cấp ba đầu tiên này anh hãy dùng để thăng cấp đi. Anh thuộc hệ lôi, sức công phá mạnh, nếu lên cấp ba thì càng có thể bảo vệ mọi người tốt hơn. Em tin mọi người đều nghĩ vậy.”

Ngô Tình Tình và Liêu Hiểu Vũ cũng phụ họa: “Nhã Ý nói đúng, Anh Tử Uyên, anh dùng đi. Sau này chúng ta sẽ còn tìm được nhiều tinh hạch cấp ba, thậm chí cấp cao hơn nữa.”

Trần Văn Kha cũng không có ý kiến. Anh và Tử Uyên là huynh đệ vào sinh ra tử, người mạnh lên cũng như mình mạnh lên.

Cuối cùng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bạch Trà Trà.

Bạch Trà Trà: (=_=)

Nếu cô nói cô muốn viên tinh hạch cấp ba đó, mấy người này thật sự sẽ đồng ý không?

Nhưng mọi chuyện đã quyết, cô cũng chẳng muốn làm người gây rối.

Bạch Trà Trà mỉm cười: “Đưa cho đội trưởng đi.”

Hứa Tử Uyên vô cùng cảm động: “Cảm ơn mọi người đã tin tưởng.”

Sau bữa tối, mọi người quay về phòng nghỉ ngơi.

Bạch Trà Trà khóa trái cửa, kiểm tra kỹ cửa sổ rồi lập tức vào không gian.

Cô sắp xếp lại toàn bộ vật tư thu được trong ngày, rồi theo kế hoạch thường ngày, định ăn một quả táo hồng rồi bắt đầu luyện tập.

Không ngờ khi hái táo hồng, cô sững sờ.

Quả táo hồng đã biến thành táo đỏ!

Cây táo kỳ lạ kia không ngờ lại lớn nhanh và xum xuê đến thế!

Bạch Trà Trà đặt một cái bàn nhỏ và một chiếc ghế nằm dưới gốc cây, hái sáu quả táo đỏ xuống đặt lên bàn, tỉ mỉ quan sát nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.

Cuối cùng cô cầm một quả táo đỏ lên ăn.

Cảm giác toàn thân nóng ran lại xuất hiện.

Lần cuối cùng cô có cảm giác này là khi lần đầu ăn táo hồng và thức tỉnh được cô lực và tốc độ!

Dù về sau không còn cảm giác ấy, nhưng mỗi lần ăn táo hồng, sức mạnh và tốc độ của cô đều âm thầm tăng lên!

Lần này, chẳng lẽ lại thức tỉnh dị năng mới?

Mang theo tâm trạng vô cùng hưng phấn và mong đợi, Bạch Trà Trà ăn hết quả táo đỏ.

Chờ đến khi cảm giác nóng trong người tan đi, cô thử phát động dị năng.

Rõ ràng cảm nhận được sức mạnh và tốc độ của bản thân đã đạt đến một tầng cao mới!

Gần như tương đương cấp bốn!

Tuy tiếc là không có dị năng mới, nhưng chỉ cần có thể khiến sức mạnh và tốc độ trở nên mạnh hơn, Bạch Trà Trà đã thấy vô cùng mãn nguyện!

Học tinh thông một hai điểm mạnh, còn hơn biết mọi thứ mà chẳng giỏi cái gì.

Không nghĩ ngợi thêm, cô đặt mười mấy viên tinh hạch cấp một được chia trong ngày lên bàn, rồi nhanh chóng đi thu hoạch rau củ, trái cây, gia cầm và hoàn thành bài tập luyện hàng ngày.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments