Chương 825: Gội Đầu
Sau khi Trần Huệ cắt tóc cho Leonid, cô dùng rượu mà Bạch Ấu Vi chuẩn bị để tỉ mỉ gội bộ râu rậm của hắn.
Có lẽ do rượu cồn quá kích thích, mấy con côn trùng nhỏ đều chui ra, chỉ cần dùng lược và khăn nhẹ nhàng chải là sạch sẽ hết.
Phương pháp này rất hiệu quả.
Đỗ Lai thấy vậy, liền hỏi Bạch Ấu Vi: "Vẫn còn rượu chứ? Tôi cũng muốn gội."
"Vẫn còn." Bạch Ấu Vi đáp, "Nhưng nếu dùng trực tiếp để gội đầu sẽ hơi lạnh đấy, gội xong nhớ giữ ấm nhé."
Đỗ Lai: "Ừ, tôi biết rồi."
Bạch Ấu Vi vào lều, mở Ngôi Nhà Búp Bê gọi thầy Thừa đi lấy rượu.
Cô có rất nhiều rượu, từ rượu Tây, rượu trắng, bia, loại nào cũng có, dùng để tắm rửa cũng vẫn đủ.
Asalina và Thẩm Mặc cũng mỗi người lấy một chai rượu mạnh.
Tóc họ không dài, chỉ cần dùng rượu gội sạch rồi dội nước lạnh tráng qua, sau đó ngồi sưởi bên đống lửa là được, cũng không quá lạnh.
Khi Thẩm Mặc đang hong tóc bên lửa, Bạch Ấu Vi ngồi bên cạnh, nhắm mắt lại, yên lặng tựa vào người anh.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mọi người ngồi quanh đống lửa, bầu không khí có phần trầm mặc.
Đỗ Lai quét mắt một vòng, dừng lại trên người Trần Huệ, hỏi cô: "Cô có phát hiện ra con rận nào không?"
Trần Huệ khựng lại một chút.
"Không có." Leonid lười nhác chen lời, "Tôi và Asalina đã giúp cô ấy kiểm tra rồi, rất sạch sẽ, từ tóc đến quần áo không có một con nào cả."
"Asalina thì sao?" Đỗ Lai hỏi.
"Có một ít... chắc khoảng hơn mười con." Asalina gãi gãi mái tóc còn ẩm, "Có vấn đề gì sao?"
Đỗ Lai nói: "Không có gì, tôi nghi là chỉ những người từng tấn công Quái vật đầu bò mới xuất hiện rận trên người, dường như không lây lan mạnh, nếu không lúc đầu chúng ta đã bị lây từ mấy người kia rồi."
"Nghe cũng có lý." Leonid nhìn sang Bạch Ấu Vi, "Cô ấy trên người cũng không có mấy con, chỉ hai ba con thôi? Là vì dùng thỏ tấn công gián tiếp đúng không?"
Bạch Ấu Vi vẫn nhắm mắt, không nói lời nào.
Thẩm Mặc cúi đầu nhìn cô, khẽ nói: "Cô ấy ngủ rồi."
Mọi người đều ngẩn ra.
Leonid vươn vai, nói: "Giỏi thật đấy, ngủ được trong tình huống này, chứng tỏ trong lòng không hoảng loạn. Mà lòng không hoảng, thì chứng tỏ cô ấy đã có tính toán cách rời khỏi nơi này rồi... Hừ, tôi cũng đi ngủ đây."
Đỗ Lai cũng đứng dậy theo: "Tôi cũng đi nghỉ."
Asalina nhìn Leonid, rồi lại nhìn sang Đỗ Lai, chần chừ hỏi: "Không ai trực đêm à?"
"Không có gì đáng canh cả." Đỗ Lai nói, "Chúng ta không động đậy thì Quái vật đầu bò cũng không động. Hai tên kia cũng bị trói chân rồi, an toàn."
Thẩm Mặc cúi người bế Bạch Ấu Vi lên, bình thản nói:
"Tôi đưa cô ấy về lều nghỉ."
Bạch Ấu Vi hơi tỉnh lại, phát hiện mình đang trong vòng tay Thẩm Mặc, liền an tâm ngủ tiếp.
Thẩm Mặc đặt cô vào lều, rồi nửa quỳ, chậm rãi lui ra ngoài.
Bạch Ấu Vi dường như cảm nhận được, xoay người, dùng chân quàng lấy tay anh đang rút ra ngoài, giọng ngái ngủ hỏi: "Anh đi đâu vậy..."
"Anh ra ngoài ngủ." Thẩm Mặc đáp.
Bạch Ấu Vi lập tức tỉnh táo, bật dậy nhìn anh: "Tại sao?"
Thẩm Mặc khẽ mím môi: "Trên người anh có rận."
"Em có ghét đâu!" Bạch Ấu Vi bò lại, ôm chặt lấy tay Thẩm Mặc, "Vả lại, Đỗ Lai mới nói rồi, cái này không lây mà!"
Thẩm Mặc im lặng nhìn cô, không nói gì.
Bạch Ấu Vi chăm chú quan sát vẻ mặt anh, cảm thấy anh có vẻ không ổn, cô càng ôm chặt tay anh hơn, sợ anh bỏ đi.
"Với lại ngoài kia đâu còn đệm hay túi ngủ, anh định ngủ ở đâu?"Cô nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng nói: "Em muốn anh ở lại với em."
0 comments