Chương 815: Đèn Pin
Trần Huệ nghe Bạch Ấu Vi nói xong mà cả người nổi da gà.
Bạch Ấu Vi lại nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà bọn mình chưa từng bị kẹt lâu như vậy, không thể khách quan mà đoán được tâm lý của họ. Có lẽ thần trí họ đã không còn tỉnh táo nữa, đối với họ, chỉ cần nắm được cơ hội thoát ra ngoài, thì lương thực, đạo cụ... đều là phù du thôi~”
Trần Huệ vẫn thấy rờn rợn, khẽ nói: “Vậy... chúng ta nên chú ý đến họ nhiều hơn một chút đi.”
“Ừ, chắc chắn phải để ý rồi.” Bạch Ấu Vi gật đầu.
Thẩm Mặc bước lại gần, đưa cho Bạch Ấu Vi ba chiếc chìa khóa: “Là mấy người kia đưa.”
Lúc nãy họ đã nói muốn đưa, nhưng Bạch Ấu Vi thấy ghê nên không nhận. Giờ lại tự đem đến tận nơi, có vẻ rất lo sợ Bạch Ấu Vi và những người khác sẽ bỏ rơi họ.
Bạch Ấu Vi nhìn chùm chìa khóa trong tay Thẩm Mặc, khẽ thở dài: “Bảo họ đưa thêm mấy chai nước nữa, rửa đi đã...”
Thẩm Mặc gật đầu, quay người định đi, lại bị Bạch Ấu Vi gọi lại: “Còn tay của anh, nhớ rửa luôn đó.”
Thẩm Mặc: “…”
Bất lực liếc nhìn cô một cái.
…
Thẩm Mặc đến chỗ mấy người kia lấy hai chai nước suối, một chai để rửa chìa khóa, một chai rửa tay.
Chìa khóa rửa sạch xong vẫn mang cảm giác cũ kỹ, hình dáng cũng không có gì đặc biệt, dài khoảng 10cm, màu sắc khác nhau: một chiếc màu vỏ rùa, một chiếc màu tím nho, một chiếc màu vàng củ gừng già.
Bạch Ấu Vi cầm lên xem, sờ thử, gõ thử, nhìn kỹ, vẫn không phát hiện được điều gì đặc biệt, bèn giao cho Thẩm Mặc giữ tạm.
Chìa khóa thì cũng chỉ là chìa khóa thôi, chưa tìm được ổ khóa tương ứng thì giá trị của ba chiếc này cũng không khác gì con số không.
Ánh sáng bên cạnh chập chờn hai cái.
Là đèn pin của Leonid tắt.
Leonid vội vàng nói: “Tôi dùng pin cũ, sắp hết điện rồi. Nhưng không sao, trong túi còn pin dự phòng.”
Hắn thành thạo mở nắp sau đèn pin, lấy pin cũ ra, đang chuẩn bị lắp pin mới thì Bạch Ấu Vi nói: “Mấy đèn pin khác cũng tắt đi, để lại một luồng sáng là đủ rồi. Còn chưa biết phải ở đây bao lâu, tiết kiệm một chút thì hơn.”
Mọi người nghe xong liền lần lượt tắt đèn pin của mình, chỉ giữ lại một cây đặt ở giữa phòng đá để chiếu sáng.
Ánh sáng từ một chiếc đèn pin đương nhiên không thể chiếu sáng toàn bộ căn phòng đá. Ngoài luồng sáng mạnh ở chính giữa, những nơi xung quanh vẫn chìm trong bóng tối lờ mờ.
Nhưng hiện tại bọn họ không cần thăm dò môi trường, cũng không cần chiến đấu, nên ánh sáng mờ cũng không sao cả.
Thẩm Mặc lấy một tấm chăn từ trong hành lý, đắp lên người Bạch Ấu Vi.
Nơi này không có gió lạnh buốt như bên ngoài, mà là một loại lạnh âm ỉ, ở lâu sẽ khiến tay chân trở nên lạnh ngắt mà không nhận ra.
Bạch Ấu Vi quấn lấy chăn, luồn tay vào trong áo Thẩm Mặc sưởi ấm, nói với anh: “Lát nữa dựng lều lên nhé?”
Thẩm Mặc liếc nhìn những người khác trong phòng đá, thấp giọng “Ừ” một tiếng, nắm lấy tay cô, xoay mặt tay cô lại, sưởi ấm mu bàn tay.
Bạch Ấu Vi cười nói: “Anh tưởng đang nướng bánh à?”
Thẩm Mặc nghe vậy cũng bật cười, buông tay ra, nhéo mũi cô một cái, rồi quay người đi dựng lều.
Chiếc lều này vốn là để cắm trại ngoài trời.
Theo lý mà nói, trong không gian kín như thế này hoàn toàn không cần phải dựng lều, chỉ cần lấy tấm lót chống ẩm và túi ngủ ra là có thể nghỉ ngơi được.
Nhưng Bạch Ấu Vi muốn Thẩm Mặc dựng lều là bởi cô cần một không gian kín đáo, ít nhất khi ra vào Ngôi Nhà Búp Bê sẽ không bị mấy người có thân phận mơ hồ kia phát hiện.
Cô quấn chăn chui vào lều, bật một chiếc đèn nhỏ bên trong, rồi lấy giấy bút quen thuộc ra viết viết vẽ vẽ, tìm kiếm manh mối.
Một lát sau, Thẩm Mặc cũng bước vào.
Bạch Ấu Vi hỏi hắn: “Mọi người đang làm gì?”
“Không làm gì, đang nghỉ ngơi.” Thẩm Mặc dừng một chút, nói tiếp: “Ba người kia đang ngủ.”
0 comments