Chương 16: Phát hiện mới trong không gian
“Không có đâu, tớ ổn mà, chỉ là hơi buồn ngủ, muốn ngủ thêm chút thôi.”
Bạch Trà Trà vừa nói vừa nhai đồ ăn, hai má phồng lên trông cực kỳ đáng yêu.
Bạch Nhã Ý nghe cô nói vậy cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể đáp lại: “Ừ, cậu không sao là tốt rồi.”
Liêu Hiểu Vũ thấy Bạch Trà Trà trông giống như một con thỏ trắng nhỏ đang gặm cà rốt, không nhịn được bèn dùng đũa chung gắp cho cô một đũa cà rốt xào.
“Trà Trà, nhìn em gầy quá, mau ăn nhiều một chút đi.”
Động tác nhai của Bạch Trà Trà khựng lại, trong lòng thầm lườm một cái, nhưng cũng không từ chối đũa rau kia.
“Cảm ơn.”
Lễ phép vẫn là điều nên có.
Người tên Liêu Hiểu Vũ này khác xa hoàn toàn so với trong nguyên tác, trong truyện gốc, cậu ta là người thích gây sự với nguyên chủ nhất.
Cậu ta chán ghét nguyên chủ một cách rõ ràng.
Dù chưa từng làm gì tổn thương nguyên chủ một cách thực chất, nhưng thường xuyên cười nhạo, châm chọc nguyên chủ, dùng lời nói để công kích.
Luôn gọi nguyên chủ là bình hoa vô dụng.
Nguyên chủ mỗi lần đều lén lút lau nước mắt vì đau lòng.
Dù hiện tại cô không phải nguyên chủ, và Liêu Hiểu Vũ cũng không đối xử với cô như đã từng với nguyên chủ.
Nhưng khi nghĩ đến việc mình đang sử dụng cơ thể của nguyên chủ, cô không thể đối đãi chân thành với những kẻ từng làm tổn thương nguyên chủ.
Cô chỉ có thể giữ mối quan hệ xã giao nhạt như nước lã, không thể hơn được.
Khi thời cơ đến, cô nhất định phải rời khỏi nhóm này.
……
Sau bữa cơm, mọi người như thường lệ ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Bạch Trà Trà thì vào lại không gian để tiếp tục luyện tập.
Sau trận mưa đen, tốc độ tiến hóa của động thực vật biến dị cùng zombie nhanh hơn dị năng giả rất nhiều, cho nên cô không dám lơi lỏng một chút nào.
Tối hôm đó, cô lại ăn thêm một quả táo hồng, hiện tại chỉ còn lại ba quả.
Chỉ là quả táo hồng thứ ba này, dù giúp cô xua tan mệt mỏi, nhưng không còn nâng cao được dị năng hệ lực và hệ tốc độ nữa.
Xem ra ăn thêm táo hồng cũng không giúp tăng cường dị năng hệ lực và tốc độ rồi.
Chỉ còn lại ba quả, cô cũng tiếc không muốn ăn hết. Sau khi luyện tập đến khi cơ thể đạt đến giới hạn, cô liền trở lại phòng nghỉ ngơi.
Trận mưa đen đã kéo dài suốt một ngày hai đêm, thêm một ngày nữa là tròn hai ngày hai đêm rồi.
Buổi tối Bạch Trà Trà nghỉ ngơi rất tốt, nên sáng sớm đã tỉnh dậy.
Hôm nay là phiên cô , Bạch Nhã Ý và Ngô Tình Tình phụ trách nấu ăn.
Cô không nằm ỳ trên giường, tỉnh dậy liền xuống lầu luôn.
Bạch Nhã Ý đã ở trong bếp nấu cháo bí đỏ.
“Trà Trà, cậuxào thêm hai món nhỏ nữa là có thể ăn rồi nhé.”
“Giúp tớ rửa củ cải, tớ muốn muối một ít để làm dưa củ cải ăn với cơm.”
Bạch Trà Trà xắn tay áo bắt đầu rửa củ cải, cô nhận ra Bạch Nhã Ý rất thích sai khiến mình làm việc.
Nhưng nguyên chủ chỉ có một người bạn là Bạch Nhã Ý, dĩ nhiên luôn nghe lời cô ta răm rắp. Thực ra trong lòng nguyên chủ chắc cũng rất sợ mất đi người bạn duy nhất ấy.
Ngô Tình Tình lượn một vòng trong bếp, biết mình không biết nấu ăn nên cũng không làm phiền thêm.
Cô giống như Liêu Hiểu Vũ, chọn việc rửa bát.
Hứa Tử Uyên và những người khác cũng lần lượt thức dậy rửa mặt.
Sau khi ăn sáng xong, Bạch Trà Trà như thường lệ quay trở lại phòng.
Những người khác thì do Liêu Hiểu Vũ lôi kéo, lấy hai bộ bài ra chơi trong phòng khách để giết thời gian.
“Mưa này chẳng có dấu hiệu nhỏ lại chút nào cả, không biết phải mưa đến bao giờ mới dừng.”
Ngô Tình Tình vừa xếp bài vừa than thở.
Bạch Nhã Ý không chơi, ngồi cạnh xem bốn người khác chơi, cũng nói theo:
“Trong không gian rau củ dự trữ không còn nhiều, chỉ ăn được thêm hai ngày nữa, sau đó chỉ còn lại đồ khô hoặc đồ ăn liền.”
“Sau này chắc cũng khó mà tìm được rau hay thịt nữa rồi.”
Trần Văn Kha nghĩ một lúc rồi nói:
“Chắc chắn viện nghiên cứu của căn cứ sẽ có nghiên cứu và biện pháp đối phó. Chờ đến khi chúng ta đến căn cứ thành phố A, nếu có cơ hội thì gom thêm ít hàng dự trữ.”
“Chỉ có thể như vậy thôi.”
Liêu Hiểu Vũ chơi bài mà tâm trí không tập trung.
“Trà Trà sao không chơi với chúng ta nhỉ? Ngoài thời gian ăn cơm ra, cô ấy chưa từng ở chung với tụi mình quá năm phút.”
Ngô Tình Tình thì rất hài lòng với việc Bạch Trà Trà biết điều như vậy. Với ngoại hình của cô ấy, nếu cứ quẩn quanh bên cạnh anh Tử Uyên, thì cô ta sẽ tức chết mất.
Thực ra Bạch Nhã Ý cũng cảm thấy Bạch Trà Trà có gì đó kỳ lạ, vì trước đây cô ấy rất dính người, đi đâu cũng bám theo.
Giờ thì không hiểu sao tồn tại rất mờ nhạt, toàn để cô ta một mình ở dưới lầu, chẳng ai bên cạnh để làm nổi bật sự dịu dàng, chu đáo của cô ta nữa.
Dù trong lòng không hài lòng, nhưng vẫn nhẹ nhàng giải thích: “Lát nữa tôi nói chuyện với cậu ấy. Có lẽ là chưa quen thôi, từ nhỏ tính tình cậu ấy đã hướng nội cô độc rồi, chỉ tôi là cậu ấy còn chịu nghe lời đôi chút.”
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng thật ra trong lòng Bạch Nhã Ý cũng không chắc, cô ta có cảm giác Bạch Trà Trà bây giờ đã không còn nằm trong sự kiểm soát của mình nữa, không còn nghe lời như trước.
Nghĩ đến đây, cô ta cũng không còn tâm trạng ở lại xem mọi người chơi bài, ánh mắt cứ vô thức liếc nhìn lên lầu.
Ngô Tình Tình để ý thấy, ánh mắt của Hứa Tử Uyên cũng cứ vô tình hướng lên trên khiến cô ấy cảm thấy không vui.
Bạch Trà Trà rõ ràng không có ở đây, mà những người này vẫn cứ để ý đến cô là sao? Người con gái đó rốt cuộc có gì đặc biệt?
Chắc đây là kiểu tâm lý ngược đời đi, người ta càng lạnh nhạt, lại càng khiến người khác muốn tiếp cận.
Còn như cô ấy, hoạt bát dễ thương lại bị ghét bỏ.
Thực ra Ngô Tình Tình có hơi suy nghĩ nhiều, Hứa Tử Uyên chỉ là thấy Bạch Nhã Ý cứ liếc nhìn lên lầu, nên tưởng cô ta đang lo cho Bạch Trà Trà, mới nhìn theo vài lần mà thôi.
……
Những chuyện dưới lầu mọi người nghĩ gì, Bạch Trà Trà hoàn toàn không hay biết.
Vì hiện giờ cô đã bị những biến hóa trong không gian làm cho chấn động đầu óc.
Vừa bước vào không gian, cô phát hiện ra, cây táo vốn chỉ còn ba quả táo hồng, lại xuất hiện thêm ba quả nữa, thành sáu quả như cũ!
Cô quay quanh gốc cây xem kỹ, rồi chạy đi kiểm tra mấy con gà trong chuồng.
Hôm qua cô rõ ràng đã ăn một con, theo lý phải còn lại năm con, mà giờ lại biến thành sáu con.
Cô tiếp tục chạy tới chỗ hôm qua đã đào hai củ khoai tây, thì quả nhiên, đất lại trở về như ban đầu.
Không tin, cô lại đi xem nguyên liệu nấu ăn và củi lửa trong căn bếp tranh.
Dù hôm qua cô chỉ nấu một món, nhưng củi tiêu hao khá nhiều, vì món khoai tây hầm gà cô hầm tận một tiếng.
Kết quả bây giờ đừng nói nguyên liệu, đến cả củi cũng đầy đủ như cũ, như thể cô chưa từng dùng qua!
Cô kinh ngạc cực độ, lập tức chạy ra ngoài kiểm tra nồi khoai tây hầm gà còn sót hôm qua được đựng trong hũ sành.
Hũ sành vẫn còn ở nguyên chỗ, bên trong món khoai tây hầm gà vẫn còn nóng hôi hổi, y hệt hôm qua cô bỏ vào, không hề thay đổi.
Trời ạ!
Bạch Trà Trà ngồi dưới gốc cây táo hồng, ngẩn người nhìn sáu quả táo.
Chuyện này như một giấc mơ vậy.
Nếu không phải còn nồi khoai tây hầm gà chứng minh cô thật sự đã dùng đồ trong không gian hôm qua, thì cô đã tưởng mình nằm mơ rồi.
Nếu không phải mơ, thì chỉ có một khả năng .
Đó là: không gian thần kỳ này có thể tự động khôi phục!
Nếu đúng là như vậy, thì cuối cùng cô đã hiểu vì sao trong không gian này số lượng đồ vật lại giới hạn như thế.
Chương 17: Việc phải làm mỗi ngày
Trong không gian của cô có rất nhiều loại đồ ăn, gần như cái gì cũng có.
Nhưng số lượng mỗi loại lại cực kỳ hạn chế.
Thêm vào đó, không gian hoàn toàn tĩnh lặng, giống như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp. Cây cối trông như thế nào thì mãi mãi vẫn như thế, hoàn toàn không có sinh trưởng.
Vì vậy cô luôn lo sợ rằng mình sẽ ăn hết mọi thứ mà không có cách nào bổ sung lại. Dù có tìm được hạt giống rau củ đi chăng nữa thì cũng không thể trồng trong không gian này. Vì hạt giống sẽ không nảy mầm.
Nhưng bây giờ cô hoàn toàn không còn phải lo lắng nữa.
Không gian của cô sẽ tự động “reset” vào đúng 0 giờ mỗi ngày. Điều này là do cô đã cố ý thức trong không gian để quan sát và phát hiện ra.
Đó là đêm thứ ba kể từ khi cơn mưa đen bắt đầu. Ngoại trừ lúc đi ra ngoài ăn cơm, Bạch Trà Trà tự nhốt mình trong phòng để nghiên cứu không gian. Cuối cùng cũng tìm ra quy luật.
Những vật tư mà cô cất trữ trong không gian sẽ không được “reset” — sử dụng bao nhiêu sẽ mất bấy nhiêu.
Nhưng những sản vật có sẵn trong không gian sẽ được tự động khôi phục lại mỗi ngày vào 0 giờ.
Ví dụ như không gian mỗi ngày sẽ “reset” ra sáu con gà. Nếu hôm nay cô ăn một con, thì ngày mai vẫn sẽ có sáu con. Dù hôm nay cô có ăn hết sạch sáu con thì ngày mai cũng sẽ lại có sáu con mới.
Một mình cô không thể nào ăn hết sáu con gà mỗi ngày — vậy phải làm sao?
Bạch Trà Trà phát hiện ra một lỗ hổng lớn trong không gian. Chỉ cần mỗi ngày cô giết toàn bộ sáu con gà và trữ vào không gian, thì cũng coi như “đã dùng rồi” — ngày hôm sau vẫn sẽ có sáu con gà mới.
Những loại rau củ, trái cây, gia cầm khác cũng hoạt động theo cách tương tự.
Từ đó về sau, Bạch Trà Trà có thêm một công việc phải làm mỗi ngày.
Cô phải hái hết những quả có sẵn trên mỗi cây ăn trái, bỏ vào giỏ trúc và cất trữ trong không gian.
Toàn bộ rau củ, ngũ cốc các loại — mỗi loại chỉ có một mét vuông diện tích — đều phải cắt bỏ rễ và trữ lại.
Gà, vịt, ngỗng, thỏ, heo, bò, dê — tất cả đều phải giết, cắt tiết, lột da, làm sạch ruột!
Trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng mỗi ngày chỉ có sáu quả — có thể đập ra trữ sống, hoặc luộc chín, hoặc chiên thành trứng ốp la, hoặc nấu thành trứng trà, hoặc làm thành trứng bách thảo.
Cá, tôm, cua, ốc trong sông — mỗi ngày đều phải bắt lên giết sạch.
Dù sao thì trong không gian mọi thứ đều bất động, không bị hỏng, cũng không mất độ tươi.
Bạch Trà Trà thậm chí còn vô đạo đức đến mức giết luôn cả mấy con chim trên núi — cô cũng muốn nếm thử thịt chim.
Măng trong rừng trúc cũng bị cô đào sạch.
Nấm tai mèo, nấm hương… mọc trong rừng cây cũng bị cô hái sạch.
Những loài động vật khác trong núi thì cô tam thời chưa đụng đến, để dành sau này cần mới bắt. Dù sao cô cũng chưa đến mức phải ăn thú rừng.
Với từng ấy loại rau củ, trái cây và đủ thứ thịt, vấn đề ăn uống của cô đã được giải quyết triệt để.
Sân cỏ sau nhà tranh đã hoàn toàn biến thành kho trữ hàng riêng của cô .
May mà bãi cỏ này rất lớn, kéo dài đến tận chân hai ngọn núi hai bên, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Tại nơi nối liền hai ngọn núi ở góc đông bắc thung lũng có một bãi cát.
Phía sau bãi cát là biển cả mênh mông vô tận.
Biển kéo dài vòng ra phía sau núi, trên mặt biển xa xa mờ mịt sương mù, giống như đỉnh núi quanh thung lũng — hoàn toàn không nhìn rõ được.
Trước kia Bạch Trà Trà chỉ nhìn thấy biển từ xa chứ chưa từng đến gần.
Bây giờ vì muốn tích trữ hải sản, rốt cuộc cô vẫn đến.
Biển cả quá bí ẩn, cô cũng không dám đi xa.
Tuy tinh thần lực của cô có thể bao phủ toàn bộ thung lũng, nhưng những nơi bị sương mù bao trùm thì vẫn là vùng cấm không thể bước vào.
Cô cũng không tham lam hay tò mò.
Ngoài sương mù có gì, cô không quan tâm.
Chỉ cần thung lũng này thôi đã quá đủ cho cô sinh tồn trong mạt thế rồi.
Cô đứng ngay bờ biển, bên bãi cát, giải phóng dị năng để bắt vài loại hải sản khác nhau rồi rút lui.
Vấn đề ăn uống đã xong, giờ chỉ thiếu đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
……
Cơn mưa đen kéo dài suốt ba ngày ba đêm, đến tối ngày thứ ba cuối cùng cũng ngừng.
Sáu người ngồi lại ăn tối cùng nhau.
“Cuối cùng mưa đen cũng dứt rồi, nếu mai trời không mưa nữa thì chúng ta phải rời khỏi đây. Đã bị kẹt lại đây ba ngày, không biết tình hình bên phía người nhà ra sao rồi.”
“Hôm đó mọi người đều đi đến căn cứ thành phố A để tìm nơi trú ẩn, nếu có căn cứ bảo vệ thì chắc cũng không có gì nghiêm trọng.”
“Vả lại người nhà chúng ta đều là những nhân vật có tiếng tăm, bên cạnh còn có vệ sĩ, hơn nữa một số trưởng bối bản thân cũng là dị năng giả, không cần quá lo lắng.”
“Ừ, mai lên đường.”
Hứa Tử Uyên quyết định dứt khoát.
Trước khi ngủ.
Bạch Nhã Ý gõ cửa phòng Bạch Trà Trà.
Trong phòng chỉ có hai người, Bạch Trà Trà ngồi bên giường, không nói một lời.
Bạch Nhã Ý ngồi xuống ghế gần tường, nhìn chằm chằm Bạch Trà Trà một hồi.
Quả nhiên đã khác trước rồi.
Ánh mắt không còn u ám như trước nữa, trở nên trong sáng và rực rỡ hơn rất nhiều.
Lưng thẳng, dù chỉ ngồi đó không nói gì cũng tỏa ra khí thế của người ở vị trí cao.
Đây là khí chất mà Bạch Trà Trà trước kia chưa từng có.
Tính cách vẫn hơi hướng nội, ít nói, nhưng ánh mắt kiên định hơn trước.
Rõ ràng vẫn là một người kín đáo, nhưng không còn nhạt nhòa nữa — sự hiện diện của cô ngày càng mạnh mẽ.
Không còn nghe lời cô ta như trước, cảm giác xa cách hơn nhiều.
Bạch Nhã Ý thậm chí bắt đầu hoài nghi người trước mặt không phải là Bạch Trà Trà.
Nhưng hai người vẫn luôn như hình với bóng, chắc chắn là cô ấy.
Bạch Nhã Ý nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể quy kết là do tận thế xảy ra, cô không thức tỉnh được dị năng , cuộc sống khó khăn hơn, nên mới thay đổi.
Thấy Bạch Nhã Ý cứ nhìn cô chằm chằm không nói gì, Bạch Trà Trà có chút mất kiên nhẫn: “Tớ muốn ngủ rồi.”
Một Bạch Trà Trà khó chịu thế này lại khiến người ta cảm thấy quen thuộc như xưa.
Bạch Nhã Ý cũng không giận, vẫn giữ dáng vẻ muốn trò chuyện tâm tình.
“Chúng ta cũng lâu rồi chưa ngồi tâm sự với nhau, Trà Trà, gần đây có tâm sự gì không? Có thể nói với tớ.”
Bạch Trà Trà nhướng mày, mắt đảo quanh một vòng, đột nhiên cảm xúc trùng xuống:“Đúng là có tâm sự.”
Bạch Nhã Ý nghe vậy rất vui — điều đó chứng tỏ Bạch Trà Trà vẫn xem cô ta là bạn.
Cô ta bèn quan tâm hỏi: “Tâm sự gì vậy? Có thể nói với tớ mà? Chúng ta là bạn thân lớn lên cùng nhau, trước đây có chuyện gì cậu cũng kể với tớ đầu tiên.”
Bạch Trà Trà thở dài, giọng hơi u buồn:
“Đúng vậy, cậu cũng biết mà, Nhã Ý, chúng ta đều là trẻ mồ côi lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ đã không biết cha mẹ ruột là ai. Tớ từng luôn mơ rằng, một ngày nào đó cha mẹ thật sự sẽ đến tìm ta, sẽ ôm tớ mà khóc xin lỗi, nói rằng họ không cố ý bỏ rơi tớ, rằng tớ bị kẻ buôn người bắt đi, họ luôn đi tìm tớ.”
“Chúng ta sẽ có cha mẹ, có người thân, không còn là những đứa trẻ không nơi nương tựa.”
“Nhưng rồi tận thế đến, thế giới rối loạn, giấc mơ đó cũng chỉ là mơ mà thôi. Tớ vốn cũng đã từ bỏ rồi, dù sao tớ còn có cậu, cô nhi viện là nhà của chúng ta.”
“Nhưng mấy ngày nay, tớ cứ gặp ác mộng, Nhã Ý à.”
Bạch Nhã Ý tò mò: “Cậu mơ thấy gì? Mơ chỉ là giả thôi, Trà Trà.”
Giọng của Bạch Trà Trà run run, mũi cũng nghẹn ngào — nhìn như sắp khóc đến nơi...
Chương 18: Ác Mộng
"Tớ mơ thấy cha mẹ ruột của tớ, bọn họ đã biến thành zombie và bị người ta giết chết rồi."
"Sau khi chết, họ hiện về trong mộng trách tớ không bảo vệ được chiếc vòng cổ bằng ngọc, nói rằng chiếc vòng đó là bảo vật gia truyền của nhà tớ. Nếu có nó, người nhà tớ hoàn toàn có thể sống tốt trong tận thế."
"Chỉ vì tớ tặng vòng cổ ngọc đó cho người khác nên tổ tiên nổi giận, không bảo hộ cho nhà tớ nữa, thế nên họ mới biến thành zombie rồi bị giết chết."
"Họ còn nói, sớm muộn gì tớ cũng sẽ biến thành zombie và bị giết, trừ khi tớ có thể tìm lại chiếc vòng cổ ngọc gia truyền thì mới giữ được mạng sống."
"Họ trong mơ vẫn là bộ dạng zombie, mỗi ngày đều chảy máu mắt nhìn tớ, khiến tớ không lúc nào yên ổn. Tớ thật sự rất sợ, sợ rằng mình cũng sẽ chết."
Bạch Trà Trà đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Bạch Nhã Ý, vừa khóc vừa nói:
"Nhã Ý, cậu sẽ giúp tớ đúng không? Cậu tốt bụng như vậy, chắc chắn không nỡ nhìn tớ biến thành zombie rồi bị người ta giết đâu phải không? Cậu trả lại cho tớ chiếc vòng cổ ngọc gia truyền của nhà tớ được không?"
Bạch Nhã Ý có chút chột dạ. Cha mẹ cô ấy nói đúng, trong chiếc vòng cổ ngọc đó có không gian trữ vật.
Có đồ ăn, nước uống, vật dụng... thì đương nhiên có thể sống rất tốt trong tận thế.
Nhưng cô ta vẫn an ủi Bạch Trà Trà:
"Trà Trà, giấc mơ chỉ là giả thôi, cậu đừng sợ. Cậu nhất định sẽ không biến thành zombie đâu."
Thế nhưng Bạch Trà Trà lại không cho là vậy, cô phản bác:
"Nhã Ý, thà tin là có còn hơn là không. Cậu trả lại vòng cổ ngọc cho tớ đi, để tớ yên tâm hơn một chút!"
Cô thấy ánh mắt Bạch Nhã Ý lấp lửng, do dự, thì hừ lạnh trong lòng.
Không nỡ trả lại rồi!
Năng lực không gian trữ vật sớm đã bị cô ta nhỏ máu chiếm giữ, giờ viên ngọc đó chỉ còn là một viên đá bình thường thôi, thế mà Bạch Nhã Ý vẫn không nỡ trả lại cho chủ cũ!
"Chiếc vòng cổ ngọc đó là bảo vật gia truyền nhà tớ, vốn dĩ là của tớ!"
"Nhưng mà Trà Trà, chẳng phải cậu đã tặng cho tớ rồi sao?"
Trong lòng Bạch Trà Trà thầm trợn mắt.
Tất cả là tại nguyên chủ! Nếu không phải nguyên chủ đích thân tặng đi, thì cô đâu cần vòng vo nhờ vả Bạch Nhã Ý, đã sớm giành lại rồi!
Hai ngày nay cũng chẳng thấy Bạch Nhã Ý đeo trên người, đoán là cô ta đã cất vào không gian rồi.
"Nhã Ý, trong lòng cậu, mạng sống của tớ chẳng lẽ còn không bằng một viên đá sao? Chúng ta chẳng phải là bạn thân nhất sao?"
Thực ra Bạch Nhã Ý biết viên ngọc đã vô dụng rồi, nhưng dù sao đó cũng không phải là bảo vật gia truyền nhà cô ta. Lỡ như Bạch Trà Trà lấy lại, rồi nhỏ máu lại một lần nữa, năng lực không gian trữ vật quay lại với cô ấy thì sao?
Cô ta không dám mạo hiểm!
Nhưng nếu không trả lại thì cũng chẳng đúng.
Ánh mắt Bạch Nhã Ý lóe lên, rồi đột nhiên đổi giọng:
"Tất nhiên chúng ta là bạn thân nhất rồi, không gì quan trọng bằng cậu cả. Được rồi Trà Trà, cậu đợi một lát, tớ đi tìm thử trong vali, hình như tớ để ở trong đó."
Nói xong, cô ta không để Bạch Trà Trà có cơ hội nói thêm gì, liền xoay người rời khỏi phòng.
Bạch Nhã Ý đồng ý quá đột ngột, khiến Bạch Trà Trà có chút bất ngờ. Cô vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu phải đoạn tuyệt quan hệ bạn bè để đòi lại vòng cổ ngọc.
Dù sao lúc trước nguyên chủ tặng chiếc vòng ấy cho Bạch Nhã Ý, còn nói đó là vật chứng cho tình bạn của hai người.
Nếu tình bạn tan vỡ, thì cô thu hồi tín vật cũng là chuyện hợp lý.
Chỉ là hiện tại cô còn quá yếu, một mình lang bạt trong tận thế nguy hiểm vô cùng, nên cô chưa muốn sớm trở mặt với nam nữ chính.
Nếu Bạch Nhã Ý cam tâm tình nguyện trả lại vòng cổ ngọc thì càng tốt.
……
Bạch Nhã Ý trở về phòng mình, mở vali ra tìm kiếm, rồi lợi dụng lúc che khuất tầm nhìn, lấy chiếc vòng cổ ngọc ra khỏi không gian.
Cô ta không lập tức đem trả lại cho Bạch Trà Trà, mà ngồi xuống mép giường, lặng lẽ ngắm chiếc vòng cổ ngọc.
Ngô Tình Tình vốn đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Thấy Bạch Nhã Ý vẫn chưa chịu ngủ, thì tiện miệng hỏi: "Cô làm gì thế? Sao còn chưa ngủ?"
Bạch Nhã Ý vuốt ve viên ngọc trong tay, cảm thán: "Viên ngọc này đã ở bên tôi mấy năm rồi, giờ phải trả lại cho Trà Trà, tôi có chút không nỡ."
Ngô Tình Tình khó hiểu: "Không nỡ thì đừng trả, sao phải trả cho cô ấy?"
Bạch Nhã Ý cười nhẹ: "Vốn dĩ đây là đồ của Trà Trà, chỉ là cô ấy từng tặng cho tôi. Giờ cô ấy đòi lại, thì tôi phải trả thôi."
Ngô Tình Tình gật đầu. Nếu vốn là đồ của người khác, thì đúng là nên trả lại.
Cô hơi tò mò đó là món đồ như thế nào, bèn ngồi dậy, đưa tay ra: "Là viên ngọc kiểu gì vậy? Đưa tôi xem chút."
Bạch Nhã Ý nhìn Ngô Tình Tình một cái, rồi đưa viên ngọc cho cô.
"Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng."
Ngô Tình Tình không để tâm lắm, cầm lấy viên ngọc, xoay qua xoay lại xem xét.
Là một miếng bạch ngọc dương chi hạng nhất, được chạm khắc tinh xảo thành một khối phương bài.
Phương bài trơn nhẵn, nhìn kỹ thì bên trong viên ngọc như có chất lỏng đủ màu đang chuyển động, trông rất thần bí.
Ngô Tình Tình là tiểu thư con nhà giàu, tất nhiên là biết nhìn hàng. Viên ngọc này đúng là độc nhất vô nhị, có tiền chưa chắc đã mua được.
Dù bạch ngọc dương chi không hiếm, nhưng viên ngọc kỳ lạ như vậy thì đúng là chưa từng thấy.
Xem xong, cô ấy cũng hết hứng thú, giữ viên ngọc trong tay rồi đưa lại cho Bạch Nhã Ý.
Cánh tay vừa mới vươn ra giữa không trung.
“Á!”
Bạch Nhã Ý đột nhiên chỉ về phía sau lưng Ngô Tình Tình, hét toáng lên một tiếng.
Dọa Ngô Tình Tình giật mình toàn thân, viên ngọc tuột khỏi tay, “choang” một tiếng giòn tan rơi xuống đất.
Ngô Tình Tình lập tức nhảy dựng lên từ giường, quay đầu lại, nhưng chẳng thấy gì cả.
Tức giận hét lên với Bạch Nhã Ý: “Cô bị điên à! Hét cái quỷ gì vậy!”
Tiếng hét của Bạch Nhã Ý không chỉ khiến Ngô Tình Tình giật mình, mà còn đánh thức mọi người khác trong nhà.
Mọi người hốt hoảng ùa vào phòng.
Trần Văn Kha là dị năng giả hệ phong, đến nhanh nhất.
Anh nhìn lướt qua Bạch Nhã Ý đang ngơ ngác, lại quét mắt về phía Ngô Tình Tình đang nổi giận.
Lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Ngô Tình Tình cực kỳ bực bội, cáu gắt nói: “Anh hỏi cô ta ấy, chẳng có chuyện gì cả, ai mà biết cô ta hét to làm gì! Dọa tôi muốn rớt tim!”
Hứa Tử Uyên và Liêu Hiểu Vũ cũng lập tức đến nơi, thấy không có chuyện lớn gì, mới thở phào.
Bạch Trà Trà khoanh tay, từ tốn bước đến cửa, ánh mắt dừng lại trên viên ngọc đã nứt vỡ dưới đất, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
“Bạch Nhã Ý, nếu cô không muốn trả, thì cứ nói thẳng ra là được, cần gì phải diễn trò như vậy?”
Bạch Nhã Ý run lên, mắt đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương.
Cô ta cúi xuống nhặt viên ngọc đã nứt lên, nâng bằng hai tay đưa đến trước mặt Bạch Trà Trà.
Nước mắt đã rơi xuống.
“Xin lỗi Trà Trà, cậu muốn trách thì cứ trách tớ. Là tớ đưa ngọc cho Tình Tình xem, tớ cũng không ngờ Tình Tình không cầm chắc, rơi xuống đất vỡ mất rồi.”
“Thật ra vẫn là tại tớ không…”
Bạch Nhã Ý chưa nói xong thì đã bị Ngô Tình Tình cắt ngang.
“Là tôi làm rơi ngọc, tôi nhận sai, không cần cô phải giả vờ tốt bụng. Bạch Trà Trà, tôi sẽ nghĩ cách đền cho cô cái khác, hoặc cô muốn gì cứ nói, coi như tôi nợ cô.”
“Nhưng! Nếu không phải Bạch Nhã Ý đột nhiên chỉ tay vào tôi hét to một tiếng, dọa tôi giật mình, thì tôi cũng không làm rơi viên ngọc! Cô ta cũng có trách nhiệm!”
Sắc mặt Bạch Nhã Ý trắng bệch, vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không cố ý! Tôi thấy có con chuột ở góc tường nên mới hét lên! Ánh sáng từ cây nến quá mờ, chắc là tôi nhìn nhầm!”
Ngô Tình Tình tức muốn chết, sớm biết vậy đã chẳng tò mò làm gì, giờ lại rước họa vào thân.
Nhưng cô ấy dám làm dám chịu, không như Bạch Nhã Ý — những lời cô ta nói nghe đã thấy ngứa tai! Cái gì mà “không cầm chắc”… Nghe mà phát bực!
Cho dù thấy chuột thì sao chứ? Kêu cái gì mà kêu! Vừa ngu vừa nhát gan, phiền chết được!
Cô ấy cũng chẳng biết cụ thể là không đúng ở đâu, nhưng nói chuyện với Bạch Nhã Ý là thấy bực bội vô cùng!
0 comments