Thu Bong Chuong 826

By Quyt Nho - tháng 5 24, 2025
Views

Chương 826: Biến Hóa

Cuối cùng thì Thẩm Mặc cũng ở lại.

Trong căn lều lờ mờ ánh sáng, có thể thấy ánh lửa cam ngoài kia. Một bàn tay nhỏ trắng muốt mềm mại đặt lên ngực anh. Thẩm Mặc hoàn toàn không buồn ngủ.

Thỉnh thoảng vang lên vài tiếng trò chuyện khe khẽ, phần lớn là các bạn đồng hành đang bàn chuyện mê cung, hoặc là Quái vật đầu bò, hoặc là chấy rận...

Thẩm Mặc lắng nghe, nghe mãi, ánh mắt bất tri bất giác hạ xuống, dừng lại nơi bàn tay nhỏ đang đặt trên ngực mình.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy.

Mềm đến thế...

Mịn đến thế...

Làn da trơn mượt mát lạnh, chạm vào lại ấm áp dần, như miếng đậu hũ làm từ cánh hoa hồng, thơm thơm, mềm mềm.

Không hiểu sao, anh đưa bàn tay ấy lên trước mặt, nhẹ nhàng ngửi thử.

Sau đó...

Sau đó...

Anh liếm một cái.

Làm xong chuyện ấy, anh lập tức nhận ra bản thân đã thay đổi đến mức nào.

Trái tim Thẩm Mặc như rơi xuống đáy vực!

Anh thả tay Bạch Ấu Vi ra, cố gắng làm động tác thật nhẹ, chuẩn bị rời đi...

Bạch Ấu Vi bỗng bật ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, không biết mơ thấy gì mà trở mình, quay lưng lại phía anh, gối đầu lên cánh tay anh.

Cơ thể Thẩm Mặc cứng đờ.

Anh từ từ, từ từ nằm xuống lại, định chờ Bạch Ấu Vi ngủ say rồi mới rời đi.

Đây quả thực là một sự dày vò.

Hương thơm ngọt ngào tràn ngập quanh người, khuấy động từng tế bào đang đói khát trong cơ thể anh. Anh chỉ cần nghiêng đầu là có thể ngửi thấy mùi hương tóc cô; chỉ cần vươn tay là có thể ôm lấy con mồi mềm mại ấy vào lòng; chỉ cần hé miệng...

Thẩm Mặc nghiến răng thật chặt.

Huyệt thái dương giật giật, tim cũng đập loạn nhịp.

Rõ ràng chỉ đang nằm yên, anh lại toát mồ hôi lạnh khắp người.

Thẩm Mặc sắp không chịu nổi nữa.

Anh túm lấy một lọn tóc dài, hít sâu, không nhịn được lại hôn nhẹ một cái.

Tựa như bị thứ gì đó dẫn dắt, một khi bắt đầu thì không thể dừng lại. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng áp lên lưng cô, cánh tay cô, bàn tay cô... Cố tránh dùng răng, đè nén ham muốn cắn xé, vừa tham lam tìm chút hơi ấm, vừa căm hận bản thân đến mức muốn xé xác mình ra!

Tại sao lại như thế này...

Tại sao lại thơm ngon đến thế...

Bạch Ấu Vi bật cười khúc khích trong lòng anh, uể oải xoay người, mắt vẫn nhắm:  “Ái, ngứa quá à~”

Thẩm Mặc không đáp lời.

Cảm nhận được sức ép từ phía sau càng lúc càng lớn, Bạch Ấu Vi bắt đầu không chịu nổi, cuối cùng mở mắt ra, nhắc nhở hắn: “Đau đấy...”

Lần đầu tiên, Thẩm Mặc dường như không nghe thấy, anh như mê mẩn, đầu răng thi thoảng lướt qua da thịt cô, không thực sự cắn nhưng khiến da cô đau rát.

Vì thế Bạch Ấu Vi nhắc lần hai: “Thẩm Mặc, em đau...”

Thẩm Mặc bừng tỉnh, đột ngột đẩy cô ra!

Bạch Ấu Vi kéo cổ áo lên, quay người lại, im lặng nhìn anh.

Cô không lên tiếng, Thẩm Mặc cũng không lên tiếng.

Không khí trở nên quái dị.

Một lúc sau, Bạch Ấu Vi gượng cười, nhẹ giọng nói: “Anh đói à? Mơ thấy em là đồ ăn đúng không?”

Thẩm Mặc khẽ gật đầu.

Anh quả thực đói.

Bạch Ấu Vi kéo chiếc ba lô lại, lục lọi bên trong, tìm ra vài cái bánh quy, đưa cho Thẩm Mặc.

“Ăn chút đi, còn lâu lắm, đừng để đói đến hỏng người.”

Thẩm Mặc theo bản năng muốn từ chối, vì anh hoàn toàn không muốn ăn mấy thứ đó. Giống như mãnh thú nhìn thấy cỏ non, dù cỏ có xanh non hấp dẫn thế nào, cũng không thể khơi dậy chút khẩu vị nào trong anh.

Nhưng Bạch Ấu Vi rất kiên quyết, nhét bịch bánh quy vào tay anh, từng chữ từng chữ nói: “Anh đói rồi thì nhất định phải ăn. Nếu không... sẽ không ngủ được đâu.”

Cô nói, nhất định phải ăn.

Thẩm Mặc nhìn túi bánh quy trong tay, không rõ Bạch Ấu Vi đã đoán ra bao nhiêu, anh hít sâu một hơi, mở bao bì, lấy ra một miếng, bắt ép bản thân nuốt xuống...

Vị nhạt như nhai sáp.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments