Thu Bong Chuong 818

By Quyt Nho - tháng 5 20, 2025
Views

Chương 818: Chiêm chiếp

Bạch Ấu Vi nói xong thì nhíu mày, lại do dự lẩm bẩm: “…Hình như cũng không đúng, nếu bọn họ đủ bình tĩnh để phân tích mục tiêu, thì lẽ ra phải biết bản thân căn bản không có cơ hội ra tay. Đã biết chắc sẽ bị phát hiện, vậy tại sao còn muốn làm như thế?”

Thẩm Mặc đáp: “Nếu em thấy không yên tâm với mấy người này, chi bằng chúng ta đi riêng, không cần mang họ theo.”

“Không được, nhất định phải mang theo.” Bạch Ấu Vi lắc đầu, “Bọn họ ở trong mê cung đã vài tháng, hiểu rõ tình hình hơn chúng ta. Hơn nữa, nếu mặc kệ họ ở lại đây, chúng ta sẽ không thể kiểm soát được hành tung của họ. Lỡ như chúng ta hành động mà họ cũng hành động cùng lúc, vậy chẳng phải tương đương với việc tặng cho Quái vật đầu bò thêm một lượt di chuyển sao?”

Thẩm Mặc nhíu mày suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy đau đầu, bèn hỏi cô: “Ngày mai dự định đi như thế nào?”

“Ngày mai à…” Bạch Ấu Vi bĩu môi thở dài một tiếng, “Thử xem có thể tìm được một phòng nằm ở mép ngoài không đã.”

Nửa đêm sau đó, không còn chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau, mọi người tỉnh dậy trong một không gian u tối mờ mịt. Bạch Ấu Vi thông báo sẽ khởi hành sau nửa giờ, thế là ai nấy vừa ăn uống vừa thu dọn hành lý.

Ba người trong góc cũng đã thức dậy. Họ lấy từ túi phép thuật ra một khối bánh mì, bẻ làm ba phần nhỏ, mỗi người một miếng, chậm rãi ăn.

Đỗ Lai đút tay vào túi áo hoodie, chậm rãi bước tới trước mặt họ, tò mò quan sát.

“Tại sao không lấy thêm vài cái bánh mì nữa?” Đỗ Lai hỏi, “Chút này có đủ ăn không?”

“Đủ ăn rồi…” Mark đáp nhỏ, “Ở trong này không làm gì cả, khẩu vị sẽ dần dần mất đi.”

Vừa nói, hắn vừa nhét bánh mì vào miệng, giống như hai người kia, cắm cúi ăn bánh.

Bánh mì mềm xốp với họ dường như rất khó nuốt, phải uống mấy ngụm nước mới trôi được xuống họng.

Ăn xong, thấy Đỗ Lai vẫn đang nhìn mình, Mark giải thích: “Ăn liên tục vài tháng rồi, thật sự thấy phát ngán.”

“Vậy à.” Đỗ Lai cười cười, thuận miệng nói: “Ăn liên tục mấy tháng, đúng là dễ ngán thật.”

Hắn lấy ra một gói bánh quy từ trong túi, đưa cho họ: “Muốn đổi vị không?”

“Không cần không cần, ngài giữ lại ăn đi!” Mark vội nói, “Chúng tôi ăn no rồi, bây giờ bao tử nhỏ lại, ăn chút là đủ…”

Đỗ Lai mỉm cười, cất bánh quy lại: “Đã ăn no rồi thì thôi vậy.”

Mark cười ngượng nghịu.

Dylan cũng ngẩng đầu, gương mặt dính đầy vụn bánh, cười với Đỗ Lai.

Chỉ có Slade vẫn trong trạng thái mơ màng, tay cầm bánh mì mà không nuốt nổi, ánh mắt lại dán chặt vào Trần Huệ phía xa, nước dãi chảy ròng ròng.

Leonid trông thấy, tức đến muốn nổ tung, nhưng lại không tiện phát tác. Dù sao cũng chẳng hay ho gì khi đi tính toán với một kẻ thần kinh có vấn đề.

Trần Huệ khó chịu liếc tên đó một cái, rồi quay người đi đến trước lều của Bạch Ấu Vi, hỏi: “Chị Vi Vi, chúng ta chuẩn bị xong cả rồi, có đi trước không?”

Trong lều của Bạch Ấu Vi, vang lên tiếng líu lo nhỏ nhẹ.

Trần Huệ nghi hoặc, lại gọi: “…Chị Vi Vi?”

“Ừ, tới đây.” Bạch Ấu Vi đáp lại.

Chốc lát sau, nàng xách một cái giỏ tre bước ra khỏi lều, trong giỏ có hơn chục con gà con lông vàng nhung mềm mại chen chúc nhau.

Trần Huệ kinh ngạc vô cùng: “Chị Vi Vi, mấy con gà này từ đâu ra vậy?”

Bạch Ấu Vi đáp: “Nở từ trứng.”

Trần Huệ: “Trứng từ đâu ra?”

Bạch Ấu Vi: “Gà đẻ ra.”

Trần Huệ: “……”

Đỗ Lai cũng đi tới, thò tay vào giỏ tre sờ một cái, khóe miệng cong lên: “Lâu lắm rồi mới thấy mấy thứ sống thế này. Sao vậy, cô định dùng mấy con gà này để thăm dò đường à?”

Chưa đợi Bạch Ấu Vi trả lời, Mark đã đứng lên nói: “Không được đâu! Chỉ cần cô không ở cùng một phòng đá với mấy con gà này, chúng sẽ bị xác định là ‘vô chủ’, rồi biến mất!”

Bạch Ấu Vi nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười hỏi: “Anh từng thử rồi à?”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments