Mat The Bach Tra Tra 8

By Quyt Nho - tháng 5 22, 2025
Views

Chương 22: Tinh hạch

"Tôi nghi ngờ đây là tinh hạch có thể giúp dị năng giả thăng cấp."

Bạch Trà Trà không hề giấu giếm, nói thẳng ra.

Cho dù Hứa Tử Uyên không hỏi, cô cũng sẽ chủ động nói, bởi sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết.

Biết sớm thì có thể tăng thực lực sớm, cô ở cùng bọn họ mới có thể an toàn hơn.

Lộ tuyến chiếc xe đi có chút lệch khỏi kiểm soát, nhưng rất nhanh đã được điều chỉnh lại.

Trên mặt Hứa Tử Uyên vẫn còn vẻ khó tin, anh nhìn ra được — Bạch Trà Trà đang nói thật.

Cô không hề nói đùa với anh.

Tin tức này quá chấn động. Nếu thật sự có vật gì đó giúp nâng cao cấp độ dị năng , vậy thì bọn họ có thể trở nên mạnh mẽ hơn nữa!

Tuy Hứa Tử Uyên nhanh chóng điều khiển lại xe, nhưng vẫn bị Trần Văn Kha phía sau phát hiện.

Bộ đàm vang lên giọng nói của Trần Văn Kha: "Không sao chứ, Tử Uyên?"

Hứa Tử Uyên lắc đầu, chợt nhớ bên kia không thể nhìn thấy, bèn mở miệng nói: "Không sao."

Ngừng lại một chút, anh lại đổi lời: "Thật ra có chút việc."

Giọng Trần Văn Kha trở nên nghiêm trọng: "Xảy ra chuyện gì?"

Nhận ra Trần Văn Kha có thể đã nghĩ quá nhiều, Hứa Tử Uyên vội vàng nói: "Mọi người chắc đều đói rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi."

"Được."

Trần Văn Kha hiểu ra Hứa Tử Uyên có điều muốn nói riêng, nhưng quả thực mọi người cũng đều đang đói bụng.

Chiến đấu với chó biến dị kéo dài hơn ba canh giờ, giờ đã là chiều rồi.

Do luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, bọn họ thậm chí quên mất cảm giác đói.

Giờ đây nguy hiểm tạm thời được giải trừ, cảm giác đói cũng ùa về.

Giọng Hứa Tử Uyên lần nữa vang lên: "Chúng ta tìm một chỗ thích hợp để qua đêm, hôm nay không đi tiếp nữa, mọi người cũng cần hồi phục dị năng ."

Không ai phản đối.

Đi tiếp nữa sẽ vào thị trấn tiếp theo, mà sau đó sẽ là trung tâm thành phố — nơi đó sẽ càng nhiều zombie.

Nên bọn họ không thể mạo hiểm tiến lên.

Hứa Tử Uyên dừng xe trước một căn nhà nông thôn hẻo lánh.

Đẩy cửa sân vào, đập vào mắt là bức tường chắn ngay cửa.

Trong sân được quét dọn rất sạch sẽ.

Phía sau bức tường chắn là nhà vệ sinh nam nữ nằm ở góc sân.

Bên tay phải cửa lớn, sát tường phía đông là một nhà bếp và một phòng tắm được xây riêng biệt.

Cửa nhà khóa chặt, Hứa Tử Uyên trực tiếp dùng dị năng chém vỡ khóa.

Mở cửa ra.

Là ba căn phòng liền nhau, bên trong không có đồ đạc gì cả.

Hóa ra là một căn nhà trống.

Vừa vào cửa là phòng khách, diện tích khá rộng.

Hai bên trái phải là hai phòng ngủ.

Tổng cộng có bốn phòng, nhìn là thấy hết.

Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, Hứa Tử Uyên gọi mọi người vào, khóa trái cửa lớn lại.

Anh trước tiên nhìn về phía Liêu Hiểu Vũ, quan tâm hỏi: "Tiểu Vũ, cậu cảm thấy sao rồi?"

Sắc mặt Liêu Hiểu Vũ đã khá hơn nhiều, vết thương cũng lành lại. Cậu vận động một chút rồi nói:

"Nhã Ý đã dùng dị năng trị liệu giúp ta, giờ tôi không sao nữa. Dị năng trị liệu thật thần kỳ, cảm ơn em, Nhã Ý!"

Bạch Nhã Ý xấu hổ cười, "Chúng ta là một đội mà, đây là việc em nên làm. Anh cảm ơn em suốt dọc đường rồi, đừng khách sáo nữa, như vậy sẽ thấy xa lạ lắm."

"Lúc chiến đấu với chó biến dị, em cũng không giúp được gì, ít ra có thể trị thương cho mọi người, trong lòng em mới thấy yên tâm, nếu không sẽ thấy mình vô dụng."

Nói xong, cô ta quay sang Bạch Trà Trà đang đứng dựa vào tường, quan tâm hỏi: "Trà Trà, tớ* nghe nói lúc đánh với chó biến dị cậu giúp đỡ rất nhiều, cậu có bị thương không? Có cần tớ trị liệu không?"

Bạch Trà Trà không thèm ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp: "Không cần."

Bạch Nhã Ý lại nhìn sang Hứa Tử Uyên: "Anh Tử Uyên, anh có bị thương không, cần trị liệu không?"

Hứa Tử Uyên lắc đầu: "Anh cũng không cần, cảm ơn."

Sau đó lại hỏi: "Trong không gian của em có bàn ghế giường gì không?"

Bạch Nhã Ý hơi ngượng ngùng: "Không có, em nghĩ mấy thứ đó chiếm chỗ nên không thu vào."

Cô ta thu vào chủ yếu là đồ ăn và vật dụng cần thiết.

"Có ga trải giường không?"

"Có."

"Tốt, trải ra đất ngồi tạm vậy."

……

Sáu người ngồi thành vòng tròn, Hứa Tử Uyên ngồi ngay bên cạnh Bạch Trà Trà.

Bên kia của cô là Liêu Hiểu Vũ.

Đối diện lần lượt là Trần Văn Kha, Bạch Nhã Ý và Ngô Tình Tình.

Liêu Hiểu Vũ là người không nhịn được trước tiên, trong lòng cậu đã sớm như mèo cào, tò mò đến phát điên mà vẫn chưa có cơ hội hỏi Bạch Trà Trà.

Giờ cuối cùng cũng có thể hỏi rồi.

"Trà Trà, em đã thức tỉnh dị năng hệ sức mạnh phải không?"

Bạch Trà Trà ngẩn ra, rồi gật đầu: "Chắc là vậy."

Để bọn họ nghĩ cô thức tỉnh dị năng hệ sức mạnh cũng không sao.

Sắc mặt Bạch Trà Trà vẫn nhàn nhạt không biểu cảm, còn Liêu Hiểu Vũ thì vui mừng hơn cả cô .

"Anh nói mà, sức lực của em mạnh lên bất thường, chắc chắn là dị năng sức mạnh! Tốt quá rồi Trà Trà, em cũng là dị năng giả rồi!"

Hứa Tử Uyên cũng thay Bạch Trà Trà vui mừng, thực lực cả đội lại tăng thêm một bậc.

Mỗi người trong đội đều là dị năng giả, hơn nữa dị năng còn khác nhau, vô cùng quý giá.

Anh nhớ lại lần trước dẫn cô và Bạch Nhã Ý ra ngoài giết zombie, lúc đó cô còn chưa có dị năng , liền hỏi:

"Em thức tỉnh khi nào?"

Bạch Trà Trà thành thật đáp: "Lúc mưa đen."

Liêu Hiểu Vũ vỡ lẽ: "Bảo sao mấy ngày đó em cứ ở trong phòng nghỉ."

Bạch Trà Trà: "…Ừ."

Cô không nói tiếp về dị năng , mà mở ba lô, đổ ra mười hai viên tinh hạch.

Liêu Hiểu Vũ cầm một viên lên xem xét, chẳng nhìn ra gì, hiếu kỳ hỏi:

"Cái này là gì vậy?"

Hứa Tử Uyên cũng cầm lên một viên, nói: "Đây là thứ em nói có thể nâng cao dị năng sao?"

Bạch Trà Trà gật đầu, Trần Văn Kha và những người khác không thể giữ bình tĩnh.

Họ vừa nghe thấy gì?

Tinh hạch có thể nâng cấp dị năng ?

Trần Văn Kha lộ vẻ sốt ruột, ánh mắt nhìn Bạch Trà Trà cũng thay đổi, kinh ngạc hỏi: "Thật sao? Thật sự có thể nâng cấp dị năng ? Sao cô biết được?"

Anh ta biết mấy thứ này là do Bạch Trà Trà đào ra từ đầu chó biến dị.

Khi ấy anh ta còn nghĩ cô lãng phí thời gian, nhưng nhớ đến chuyện cô giết chó biến dị cứu bọn họ, nên cũng không can thiệp.

Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ, những thứ đó lại có thể nâng cao dị năng !

Nếu là thật, sau này thu thập nhiều hơn, chẳng phải họ sẽ mạnh lên rất nhanh?

Ngay cả Bạch Nhã Ý và Ngô Tình Tình cũng không ngồi yên nổi sau khi nghe tin này.

Bạch Trà Trà chẳng ngạc nhiên gì trước phản ứng của bọn họ.

Ai lại không muốn trở nên mạnh hơn chứ?

Chỉ có mạnh lên mới có thể sống sót lâu hơn trong tận thế.

Cách này rồi cũng sẽ sớm lan truyền trong giới dị năng giả, cô không phải người duy nhất phát hiện ra.

Cô chỉ là nhờ từng đọc tiểu thuyết nên biết trước, muốn cho người trong đội sớm biết mà thôi.

Cũng chẳng phải bí mật gì không thể nói, cô không ngại bán cho Hứa Tử Uyên một cái nhân tình.

Còn về câu hỏi của Trần Văn Kha, cô lạnh nhạt đáp:

"Tôi đoán thôi, tin hay không thì tùy."

Trần Văn Kha nghẹn họng, anh ta không phải không tin, chỉ là thói quen thận trọng hơn mà thôi.

Chính anh ta ban đầu thái độ không tốt, Bạch Trà Trà lạnh nhạt với anh ta cũng hợp lý, chỉ là anh ta không hạ mặt xuống xin lỗi được.

Chỉ ấm ức hỏi: "Dùng thế nào?"

Bạch Trà Trà nhìn Hứa Tử Uyên: "Anh đặt tinh hạch lên lòng bàn tay, thử dùng dị năng của mình để hấp thu năng lượng trong đó."

Hứa Tử Uyên làm theo, đặt một viên tinh hạch trong lòng bàn tay, vận dụng dị năng cảm nhận và hấp thu năng lượng, quả nhiên chỉ một lúc đã cảm thấy dị năng cạn kiệt của mình bắt đầu hồi phục, thậm chí còn hơn trước!

Tinh hạch màu trắng sữa dần dần trong suốt, cho đến khi hóa thành bụi phấn biến mất.

Anh có dự cảm, nếu hấp thu thêm một viên nữa, có lẽ anh sẽ thăng cấp thành dị năng giả lôi hệ cấp hai!

Hứa Tử Uyên mừng rỡ!

Kích động nói: "Thật đấy Trà Trà! Anh cảm nhận được dị năng lôi hệ của anh đã mạnh lên nhiều, nếu hấp thu thêm một viên nữa, chắc sẽ lên cấp!"

Những người còn lại cũng phấn khích, ai cũng muốn thử một lần!

Chương 23: Dị năng cấp hai

Mặc dù ai cũng rất muốn lập tức hấp thu một viên tinh hạch để cảm nhận cảm giác thăng cấp, nhưng cuối cùng mọi người vẫn kiềm chế lại được.

Ngay cả Liêu Hiểu Vũ cũng buông viên tinh hạch đang cầm trong tay xuống.

Dù sao thì những viên tinh hạch này đều do Bạch Trà Trà đào được, cách thăng cấp cũng là cô nói cho họ biết.

Những viên tinh hạch này vốn nên thuộc về Bạch Trà Trà, bọn họ cũng không tiện mặt dày mà tham lam chiếm đoạt những thứ cô liều mạng giết chó biến dị mới đổi lấy được.

Tuy ba người họ cũng góp sức trong việc giết chó biến dị, nhưng nếu không có Bạch Trà Trà, e rằng bọn họ cũng đã bị tiêu hao đến chết.

Ngô Tình Tình và Bạch Nhã Ý tuy cũng rất muốn có tinh hạch, nhưng họ biết rõ mình chẳng giúp được gì, nên cũng ngại mở miệng xin xỏ.

Bầu không khí bỗng trở nên có chút trầm mặc.

Bạch Trà Trà thu hết biểu cảm của năm người kia vào mắt, sau khi quét mắt nhìn quanh một vòng mới bình thản mở miệng:

“Dù sao chúng ta cũng là một đội, đồ tốt thì tất nhiên phải chia sẻ với nhau.

Sau này chúng ta sẽ còn gặp phải dị thú hay zombie mạnh hơn, nếu không có thực lực, có khi chưa đến được thành phố A đã bỏ mạng rồi.

Nên ý kiến của tôi là: trước tiên nâng cao cấp dị năng của những người trong đội thuộc hệ công kích. Khi thực lực mạnh hơn, chúng ta có thể săn thêm tinh hạch để dần nâng cao sức mạnh tổng thể cả đội.

Lần này tôi góp công lớn nhất, ai cũng thấy rõ, nên tôi sẽ nhận phần nhiều hơn.

Ngô Tình Tình và Bạch Nhã Ý mỗi người một viên tinh hạch, ba người các anh mỗi người hai viên, bốn viên còn lại để tôi, mọi người có ý kiến gì không?”

Không ai có ý kiến cả, mọi người đều rất bất ngờ vì Bạch Trà Trà lại chia như vậy.

Cho dù cô ấy có muốn giữ hết những viên tinh hạch này, bọn họ cũng không có gì để nói.

Cô ấy phân chia rất hợp lý, ai cũng tâm phục khẩu phục. Ngay cả Ngô Tình Tình và Bạch Nhã Ý cũng không ngờ rằng mình lại được chia một viên.

Trần Văn Kha nhìn Bạch Trà Trà sâu sắc, đột nhiên đứng dậy, nói với cô:

“Xin lỗi Trà Trà, sáng nay tôi đã nói những lời khó nghe, mong cô tha thứ. Còn nữa, cảm ơn cô đã cứu chúng tôi hôm nay.”

Bạch Trà Trà nhướng mày nhìn anh ta, không ngờ anh lại xin lỗi cô.

Cô cũng không phải là người hay ghi thù, có thêm một người bạn vẫn hơn có thêm một kẻ thù.

Cô phẩy tay tỏ vẻ không để ý: “Không sao, tôi quên rồi.”

Trong lòng lại thầm nghĩ: Nếu anh chịu xin lỗi sớm hơn, tôi đâu phải đợi xem diễn nửa ngày rồi mới ra tay giết chó biến dị...

Nhưng mà, thái độ của đám người này đối với cô bây giờ đã hoàn toàn khác xa nguyên tác, không thể dùng tình tiết truyện gốc để đo lường thế giới này nữa rồi.

Trần Văn Kha không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy Bạch Trà Trà thật sự không để bụng, liền cúi đầu nhìn hai viên tinh hạch trong tay, nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Liêu Hiểu Vũ nâng niu hai viên tinh hạch được chia, yêu thích không buông tay.

Cậu đang định hấp thu thử một viên thì bị Hứa Tử Uyên ngăn lại.

Anh cười nói: “Đợi chút nữa rồi hấp thu, ăn cơm trước đã!”

Bạch Nhã Ý lúc này mới sực tỉnh, vội vàng nói: “Mọi người nghỉ ngơi đi, để em nấu, nhanh thôi mà.”

Nói xong, cô ta đi đến căn bếp bên cạnh, lấy từ không gian ra bình gas và bếp gas, còn có cả nồi niêu bát đũa.

Cô ta chuẩn bị hầm một nồi cải thảo và nấu một nồi mì.

Còn lấy thêm một thùng nước đặt trong phòng tắm để mọi người rửa ráy.

Trong đội có người có dị năng hệ thủy, nên dùng nước không thành vấn đề.

Hứa Tử Uyên cũng qua giúp cô ta, hai người phối hợp rất nhanh, không mất nhiều thời gian đã nấu xong bữa tối.

Không có bàn ghế, mọi người ngồi bệt xuống đất, cầm bát ăn cơm.

Không có giường, chỉ có thể trải đệm nằm dưới đất.

Bốn phòng, vẫn phân chia như tối qua.

Nhưng chẳng ai buồn ngủ, bắt đầu hấp thu tinh hạch.

Hứa Tử Uyên sau khi hấp thu xong hai viên tinh hạch, quả nhiên trở thành dị năng giả hệ lôi cấp hai.

Trần Văn Kha và Liêu Hiểu Vũ cũng ở trong phòng anh, háo hức hấp thu.

Khi hai viên tinh hạch màu trắng sữa của mỗi người dần trong suốt rồi hóa thành bụi phấn, cả hai cuối cùng cũng trở thành dị năng giả cấp hai!

Ngô Tình Tình và Bạch Nhã Ý tuy chưa lên cấp hai, nhưng cũng cảm nhận được dị năng của mình mạnh lên rõ rệt.

Tin rằng lần sau hấp thu thêm tinh hạch nữa là có thể đột phá cấp hai.

Bạch Trà Trà sau khi đóng cửa phòng liền tiến vào không gian.

Bốn viên tinh hạch cũng được cô mang theo vào trong.

Cô không hấp thu ngay, mà trước tiên hái một quả táo màu hồng ăn.

Ăn xong, cơ thể mệt mỏi và dị năng cạn kiệt lập tức khôi phục.

Sau đó, Bạch Trà Trà lấy sợi dây chuyền ngọc đã nứt ra.

Trước giờ vẫn chưa có thời gian xem kỹ viên ngọc này.

Dù nó đã nứt, cô vẫn cắt tay nhỏ máu thử xem.

Biết đâu không gian chứa đồ mà Bạch Nhã Ý từng lấy mất lại có thể quay về?

Nghĩ vậy, cô nhấn mạnh vết thương hơn để máu nhỏ ra nhiều.

Tiếc thay, chờ một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì.

Haizz~

Quả nhiên là không được, cơ duyên của nữ chính thì vẫn là của nữ chính, cưỡng cầu cũng vô ích.

Thôi vậy, dù sao cô cũng đã có một không gian tuyệt vời thế này rồi.

Bạch Trà Trà cất dây chuyền ngọc đi, tiếp tục lấy tinh hạch ra hấp thu.

Sau khi hấp thu hai viên, dị năng hệ tinh thần của cô quả nhiên cũng lên cấp hai.

Rồi tiếp tục hấp thu năng lượng từ hai viên còn lại, cô cảm thấy dị năng đã đạt đến đỉnh cấp hai, chỉ thiếu một chút nữa là có thể đột phá cấp ba.

Nhưng tinh hạch cấp một không thể giúp cô đột phá, cần một viên tinh hạch cấp hai mới được.

Sau khi thăng cấp xong, Bạch Trà Trà bắt đầu công việc hàng ngày – thu hoạch toàn bộ rau củ quả và gia cầm trong không gian!

Thu hoạch xong lại tiếp tục luyện tập như thường lệ, mệt lả thì ăn táo hồng phục hồi, rồi lại luyện, rồi lại ăn, rồi lại luyện.

Cho đến khi tiêu thụ hết sáu quả táo hồng trong ngày.

Lúc này cô mới nghỉ ngơi.

Điều mà Bạch Trà Trà không biết là, sau khi cô rời khỏi không gian, sợi dây chuyền ngọc đặt trên bàn bát tiên trong nhà tranh đột nhiên phát ra một dòng chất lỏng, chui vào cây táo hồng.

Cây táo hồng lập tức phát triển nhanh chóng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, trở nên cành lá sum suê hơn.

Sau nửa đêm, trên cây lại mọc ra sáu quả mới, lần này quả táo đổi từ màu hồng sang đỏ.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cả sáu người đều tinh thần phấn chấn, tiếp tục lên đường.

Giờ đây đội họ có bốn người cấp hai, hai người cấp một, tự tin hơn trước rất nhiều.

Tuy nhiên, nơi họ sắp đến là trung tâm thành phố.

Trung tâm thành phố đông người, chắc chắn zombie cũng nhiều, nguy hiểm rình rập khắp nơi, nên phải hết sức cẩn thận.

May mắn thay, vật tư ở đó cũng rất phong phú, họ phải tranh thủ thu thập thêm mới được.

Chiếc xe nhanh chóng lái vào nội thành.

Zombie trên đường cũng ngày càng nhiều.

May thay đều là zombie cấp một, đối phó khá dễ dàng.

Cứ đi một đoạn, Hứa Tử Uyên lại cố ý dừng xe, để mọi người xuống giết zombie và thu thập tinh hạch cấp một.

Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha, một người phóng lôi cầu, một người phóng phong nhận.

Hai người chỉ cần vung tay là một con zombie cấp một liền mất mạng tại chỗ.

Liêu Hiểu Vũ và Bạch Trà Trà đi theo sau hai người, cầm dao găm moi tinh hạch.

Moi xong thì đưa cho Ngô Tình Tình rửa, Bạch Nhã Ý phụ trách cất giữ.

Sáu người phân công rõ ràng, suôn sẻ đi qua mọi đoạn đường.

Các siêu thị, tiệm quần áo, quán ăn ven đường đều bị họ quét sạch.

Tiếc là thời tiết quá nóng, nhiều loại rau củ và thịt đã thối rữa, chỉ có các món khô, đồ ăn vặt đóng gói chân không, thịt xông khói là còn nguyên vẹn.

Không gian của Bạch Trà Trà không thiếu đồ ăn, nhưng lại thiếu vật dụng sinh hoạt. Ngày đầu phát hiện mình có không gian, cô cũng nhặt được một ít vật tư.

Lúc đó cô chưa biết trong không gian không thiếu đồ ăn, nên phản xạ đầu tiên là tích trữ lương thực.

Sợ bị Bạch Nhã Ý và Hứa Tử Uyên nghi ngờ, cô chỉ lấy một ít đồ ăn vặt, gạo, mì, dầu, gia vị, quần áo, đồ gia dụng, nước đóng bình mà thôi.

Hiện tại, cô để hết đồ ăn lại cho Bạch Nhã Ý gom, còn mình thì tranh thủ lúc không ai chú ý để thu thập các vật dụng sinh hoạt hàng ngày.

Chương 24: Zombie tới rồi

Ví dụ như: giấy ăn, giấy vệ sinh, khăn ướt, v.v.

Đặc biệt là những vật dụng cần thiết cho con gái như băng vệ sinh, quần lót...

Tất cả những thứ này đều cần thu thập thật nhiều, bởi đây đều là vật phẩm tiêu hao, dùng một lần là ít đi một lần, mà không gian của cô cũng không thể sản xuất ra những thứ này.

Chỉ cần gặp được, Bạch Trà Trà đều sẽ không bỏ qua, thu hết vào không gian để tích trữ.

Bao gồm cả bột giặt, nước giặt, xà phòng, dầu xả, dầu gội, sữa tắm…

Còn có sữa rửa mặt, serum, sữa dưỡng, kem dưỡng, kem mắt, mặt nạ v.v.

Có thể thấy, rất nhiều siêu thị hoặc cửa hàng đều đã bị người khác càn quét.

Nhưng không rõ là do bị zombie đuổi theo hay vì không thể mang theo quá nhiều.

Dù có dấu vết bị lục lọi, nhưng cũng không phải tất cả đều bị lấy đi.

Giá kệ trống nhiều nhất là chỗ để thực phẩm và nước uống, còn những đồ dùng sinh hoạt này thì gần như chẳng ai đụng đến.

Nghĩ lại cũng dễ hiểu, ai cũng đang bận trốn chạy giữ mạng, nếu không có dị năng giả có không gian bên cạnh, thì chắc chắn số lượng đồ mang theo sẽ bị hạn chế.

Thực phẩm và nước dĩ nhiên là ưu tiên hàng đầu.

Thế giới đã loạn đến mức này rồi, nếu bạn đồng hành còn suốt ngày nghĩ đến chuyện chăm sóc bản thân và làm đẹp, e là chưa kịp chết vì ngu thì cũng bị đồng đội đánh chết trước.

Chỉ có người như cô – không gian cực lớn, không cần lo nghĩ đến giới hạn dung lượng – mới có thể ngang nhiên thu gom đồ đạc thế này.

Sáu người cứ thế dọc theo con đường, từng cửa hàng một mà tiến về phía trước.

Trên đường đã tiêu diệt hơn một trăm con zombie, trừ một số zombie cấp thấp không có tinh hạch, thì đã thu được hơn ba mươi viên tinh hạch cấp một.

Buổi trưa, mọi người dọn dẹp một cửa hàng, kéo cửa cuốn xuống, tạm nghỉ ngơi và ăn cơm.

Bạch Nhã Ý lấy ra một ít cơm tự hâm nóng và lẩu tự hâm nóng cùng các loại đồ ăn nhanh.

Hứa Tử Uyên vừa ăn vừa nói: “Ở đây tài nguyên phong phú, tôi tính sẽ ở lại thêm hai ngày, tranh thủ thu thập thêm càng nhiều vật tư càng tốt rồi mới xuất phát tiếp.”

Trần Văn Kha đồng tình: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

“Được, vậy nghỉ ngơi xong chúng ta tiếp tục lên đường.”

Sau khi ăn xong, Hứa Tử Uyên phân phát hơn ba mươi viên tinh hạch cấp một thu được buổi sáng.

Bạch Nhã Ý và Ngô Tình Tình cũng tranh thủ thời gian nghỉ nâng cấp dị năng lên cấp hai.

Những người khác cũng hấp thu vài viên tinh hạch cấp một, nhưng kỳ lạ là, dù cảm thấy dị năng đã tràn đầy, thậm chí có dấu hiệu đột phá, nhưng vẫn không thể bước lên cấp ba.

Hứa Tử Uyên nhìn về phía Bạch Trà Trà đang tựa vào góc tường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bọn họ sau khi nhận được tinh hạch đều tranh thủ hấp thu năng lượng để thăng cấp, chỉ có Bạch Trà Trà là nhét tinh hạch vào ba lô rồi nghỉ ngơi luôn.

Anh đoán rằng Bạch Trà Trà có thể biết điều gì đó.

Anh đứng dậy đi đến ngồi cạnh Bạch Trà Trà, khẽ gọi: “Trà Trà?”

Bạch Trà Trà mở mắt, khó hiểu nhìn anh ta một cái.

“?”

Hứa Tử Uyên: “Sao em không hấp thu năng lượng trong tinh hạch?”

Bạch Trà Trà thu lại ánh mắt, nhắm mắt lại bình thản nói: “Tinh hạch cấp một giờ đã không còn tác dụng mấy với chúng ta nữa. Trong chiến đấu, nếu cạn sạch dị năng, có thể dùng tinh hạch cấp một để bổ sung tạm thời.

Nhưng nếu muốn thăng cấp lên cấp ba, thì ít nhất phải hấp thu năng lượng từ tinh hạch cấp hai trở lên.

Chắc mọi người cũng cảm nhận được rồi – dị năng đã chạm đến điểm đột phá, nhưng cứ như thiếu một chút gì đó. Dù hấp thu bao nhiêu tinh hạch cấp một cũng vẫn không thể đột phá.

Tôi đoán rằng, sau này việc thăng cấp chỉ càng ngày càng khó.”

Hứa Tử Uyên như bừng tỉnh, mà vì cửa hàng nhỏ, mọi người tất nhiên cũng nghe rõ ràng.

Bọn họ không ngờ Bạch Trà Trà lại biết nhiều đến vậy.

Bạch Nhã Ý không khỏi hỏi: “Trà Trà, sao cậu lại biết những điều này?”

Bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau, những gì cô ta không biết, Bạch Trà Trà lại biết, thật sự khiến cô ta khó mà không nghi ngờ.

Bạch Trà Trà im lặng không đáp, vẫn tựa người vào tường, bất động như núi, giống như chẳng nghe thấy gì.

Bạch Nhã Ý có phần ngượng ngùng, nụ cười trên mặt cũng không giữ nổi nữa.

Cô ta cảm thấy Bạch Trà Trà ngày càng khó gần!

Tính cách càng lúc càng kỳ quái, còn khó ưa hơn trước!

Trần Văn Kha nhớ lại câu nói trước kia của Bạch Trà Trà: Tôi đoán đấy, tin hay không tùy mọi người.

Không thể không nói, cô gái này khá kiêu ngạo, nhưng thực lực của cô ấy đủ để khiến người ta không thể xem thường.

Anh ta không tin là cô chỉ đoán đại, nhưng đã là chuyện người ta không muốn nói thì họ cũng không thể ép buộc.

“Nếu đã vậy, mọi người cứ giữ lại tinh hạch để dùng bổ sung dị năng khi cần đi. Nhân lúc còn thời gian, tranh thủ nghỉ ngơi, nghỉ xong rồi chúng ta tiếp tục thu thập vật tư.”

Môi trường trong thành phố và thị trấn nhỏ lúc trước bọn họ ở đúng là khác hẳn, đâu đâu cũng có zombie lang thang.

Chỉ cần có động tĩnh, là sẽ lập tức có một đám zombie lao đến.

Mọi người yên lặng ở trong cửa hàng, vẫn có thể nghe thấy tiếng “hơ hơ” ngoài kia của lũ zombie.

Thậm chí còn có cả tiếng nhai nuốt.

Không ai dám ở lại cửa hàng nhỏ này lâu, nếu bị mắc kẹt ở đây thì nguy to.

Nghỉ ngơi được một chút, cả nhóm lại chuẩn bị lên đường.

Lần này, họ nhắm đến một siêu thị cỡ vừa đến lớn gần đó.

Siêu thị có ba tầng.

Hai tầng trên lần lượt là đồ điện và quần áo.

Tầng hầm là khu vực thực phẩm và nhu yếu phẩm.

Mục tiêu của sáu người là tầng hầm.

Nói cũng lạ, cửa siêu thị mở toang, vậy mà lại không thấy bóng dáng zombie nào.

Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha đi đầu, Bạch Trà Trà và Liêu Hiểu Vũ phụ trách phía sau.

Mọi người cẩn trọng men theo cầu thang đi xuống, bên dưới yên ắng lạ thường, yên đến mức khiến người ta thấy bất an.

Vừa xuống tầng, đập vào mắt đầu tiên là đống mảnh kính vỡ đầy đất.

Có thể đoán được nơi này trước kia là khu vực bán cá cảnh và hoa.

Bể cá bị đập vỡ tan tành, cá vàng bên trong đã biến mất không thấy tăm hơi.

Hoa cỏ cũng héo úa, tàn tạ, cánh hoa rụng đầy đất, có dấu vết bị giày giẫm nát.

Hứa Tử Uyên và Trần Văn Kha nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều thêm phần cẩn trọng.

Bạch Trà Trà kiểm tra bản đồ năng lượng trong đầu mình, trong phạm vi trăm mét xung quanh không phát hiện nguy hiểm gì.

Thật kỳ lạ.

Kể từ khi dị năng của cô nâng lên cấp hai, phạm vi dò tìm đã mở rộng ra bán kính một trăm mét.

Bước qua đống kính vỡ đi tiếp vào bên trong là từng dãy giá hàng.

Không gian của Bạch Nhã Ý có hạn, tổng dung tích chỉ ba trăm mét khối, suốt dọc đường thu gom, đã lấp đầy một nửa.

Cô ta không dám lấy hết mọi thứ, sợ không còn chỗ để.

Nên mỗi dãy đồ sinh hoạt, cô ta chỉ dám lấy một phần nhỏ.

Đến khu vực kệ bánh kẹo, cô ta mới dám lấy nhiều hơn một chút, nhưng cũng không dám thu gom quá tay – vì phần lớn túi bánh đều bơm khí, rất tốn chỗ.

Đến khi đi tới khu vực gạo, mì, dầu ăn, ngũ cốc khô các loại, cuối cùng Bạch Nhã Ý cũng dám buông tay mà thu gom – vì những thứ này thiết thực hơn bánh kẹo rất nhiều.

Đúng lúc ấy, Bạch Trà Trà bỗng cảm nhận được ở rìa bản đồ năng lượng xuất hiện một chấm đỏ nhỏ.

Chấm đỏ này to hơn hẳn năng lượng của tất cả những zombie mà cô từng gặp.

Hơn nữa, nó đang di chuyển về phía họ với tốc độ rất nhanh.

Kết hợp với việc trong siêu thị yên lặng đến dị thường, không thấy bóng dáng zombie khác.

Bạch Trà Trà nghi ngờ rằng, lũ zombie khác trong siêu thị đã bị con zombie này ăn hết rồi!

Nên hiện tại con zombie này ít nhất cũng là cấp hai.

Nhưng zombie cấp hai chưa đủ sức khiến zombie khác phải sợ mà trốn biệt như thế này.

Nên cô suy đoán, đây là một con zombie cấp ba đã hình thành ý thức lãnh thổ!

Họ còn chưa từng gặp zombie cấp hai, vậy mà giờ phải trực tiếp đối đầu zombie cấp ba sao?

Bạch Trà Trà lập tức vào tư thế chiến đấu.

Dù trong lòng lo lắng, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Chú ý! Có một con zombie cấp ba đang tiến về phía chúng ta!”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments