Chương 821: Quái Vật Đầu Bò
Mark run rẩy nói: “Trước kia cũng vậy, Quái vật đầu bò chẳng hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện gần chúng tôi, chúng tôi trốn thế nào cũng không thoát nổi…”
“Đó là bởi vì các anh trốn sai hướng.” Bạch Ấu Vi thản nhiên đáp, “Trốn loạn thì chắc chắn không được. Anh có thể thử vẽ ra chín gian phòng. Giả sử vị trí ban đầu của chúng ta là phòng số 2, phòng có điểm truyền tống ở phía Đông là phòng số 3, sau đó tôi tìm được chìa khóa ở phòng số 5, rồi đi tới phòng số 8, phát hiện phía Nam không có phòng, nên quay lại đi lên phía Bắc đến phòng số 7, nhưng cũng là đường chết. Lúc đó, Quái vật đầu bò xuất hiện ở phòng số 3 —
Vì vậy, trước mắt tôi chỉ còn hai con đường, hoặc đi tới phòng số 4, hoặc quay lại phòng số 8.
Nếu đi tới phòng số 4, Quái vật đầu bò sẽ đến phòng số 2, dù tôi đi phòng số 1 hay phòng số 5, đều sẽ bị bắt.
Nếu quay về phòng số 8, Quái vật đầu bò sẽ đến phòng số 6, dù tôi đi phòng số 5 hay phòng số 9, cũng sẽ bị bắt.”
Bạch Ấu Vi dừng lại hai giây, thấp giọng nói: “Trừ phi trong phòng số 4 hoặc số 8 có điểm truyền tống.”
Leonid hừ lạnh một tiếng, siết chặt nắm tay nói: “Trước sau gì cũng phải đối mặt, nếu đã không tránh được thì đánh một trận cho xong!”
“Đại thúc, đánh nhau với Quái vật đầu bò là sẽ chết người đấy.” Trần Huệ nhắc nhở hắn.
Leonid giơ tay chỉ Trần Huệ: “Cô, đến lúc đó đứng cạnh chị Vi Vi của cô, đừng dính vào chuyện đánh nhau, cửa mở ra thì lập tức chạy!”
“Chạy đi đâu? Bọn tôi cũng phải giúp chứ.” Trần Huệ lắc lắc cây đèn pin trong tay, “Không có bọn tôi chiếu sáng cho thì tối đen như mực, các chú làm sao đánh với Quái vật đầu bò được?”
Bạch Ấu Vi nói: “Trần Huệ nói đúng, các anh không thể đánh nhau với Quái vật đầu bò trong môi trường tối đen hoàn toàn được. Nếu gặp phải, ít nhất chúng ta phải đảm bảo có ánh sáng. Chia đèn pin ra đi, ai nấy cầm lấy vũ khí, rồi xuất phát.”
Nghe đến đó, Mark run lên, vội vàng chạy đến trước mặt Bạch Ấu Vi, lắp bắp nói:
“Lại, lại xuất phát sao? Mấy người, mấy người không sợ gặp phải Quái vật đầu bò à? Không ai đánh lại được nó đâu! Nó ăn thịt người mà!”
“Dù có thể gặp cũng phải đi, trừ khi các anh muốn mãi mãi bị kẹt ở đây.”
Bạch Ấu Vi xách giỏ tre, lách qua hắn, ra hiệu cho Thẩm Mặc mở cánh cửa phía Bắc.
Vẫn dùng gà con để thử phòng, không có điểm truyền tống, Bạch Ấu Vi liền bước vào.
Những người khác lần lượt theo sau.
Mark không dám, nhưng khi mọi người đã đi hết, gian phòng đá này cũng không còn một tia sáng nào, hắn đành nghiến răng, cắn chặt môi, cứng rắn bước theo.
Dylan kéo theo Slade cũng đi theo.
Tới gian phòng đá mới, tiếng gầm gừ càng lúc càng rõ rệt, tiếng cào cấu đầy sốt ruột như thể vang ngay bên trên đầu, còn có tiếng thở dồn dập của Quái vật đầu bò, vang vọng từ bốn phương tám hướng!
Hự… hự…
Nó sắp tới rồi!
“Mọi người chuẩn bị xong chưa?” Bạch Ấu Vi lấy ra con thỏ nhồi bông từ trong ba lô, ôm vào lòng, “Đi thêm một phòng nữa là sẽ gặp Quái vật đầu bò.”
Leonid cau mày, rút ra một thanh đại đao.
Đỗ Lai quen dùng dao găm.
Asalina dùng kiếm.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng vuốt giấy hình nhân trên cổ tay, sau đó giơ tay đẩy cánh cửa phía Bắc ra —
Luồng khí lạnh lẽo phả thẳng vào mặt.
Gian phòng đá tối đen, lạnh lẽo như mọi gian khác, ánh sáng đèn pin cũng không thể xua tan bầu không khí mù mịt nơi đây.
Tiếng gầm rú của Quái vật đầu bò vang vọng dọc theo nền đá cứng lạnh, truyền đến tận lòng bàn chân, khiến người ta sợ hãi.
Mark và Dylan vừa bước vào liền hối hận, quay người lao đến cánh cửa!
Nhưng cửa đã đóng chặt! Dù làm cách nào cũng không mở được!!
Họ từng thoát chết trong tay Quái vật đầu bò, rất rõ ràng việc cánh cửa bị khóa đồng nghĩa với điều gì, lập tức sợ hãi khóc lớn: “Bị khóa rồi! Ra không được nữa rồi! Trừ khi có người chết ở đây! Bằng không chúng ta không ai ra khỏi được!!!”
0 comments