Mat The Bach Tra Tra 10

By Quyt Nho - tháng 5 24, 2025
Views

Chương 28: Trung tâm thương mại lớn

Dù có chút nghi hoặc vì sáu quả táo màu hồng tốt đẹp kia lại đột nhiên biến thành sáu quả với màu sắc khác nhau, nhưng Bạch Trà Trà cũng không nghĩ nhiều. Cô cho rằng có lẽ đây là kết quả của việc trái cây tiến hóa, dù sao không gian của cô vốn cũng rất phi thường!

Nghĩ đến đây, có một cây dị năng cũng chẳng có gì to tát cả!

……

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tử Uyên đã gọi tất cả mọi người dậy. Sau khi ăn sáng xong, họ tập hợp tại khu nghỉ ở tầng một.

Khi họ tới, nhóm của Chú Minh đã có mặt từ sớm.

Thấy họ, Chú Minh rất vui mừng.

“Chúng ta hôm nay sẽ đến trung tâm thương mại lớn ở trung tâm thành phố để thu thập vật tư. Ở đó tài nguyên rất phong phú, đa dạng, cái gì cũng có. Nếu mọi việc thuận lợi, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây đến căn cứ thành phố A!”

“Được.”

Nhóm Chú Minh vẫn lái chiếc xe tải lớn hôm qua. Khi thấy hai chiếc xe việt dã của nhóm Hứa Tử Uyên, ông không khỏi nói: “Hay là các cậu cũng đổi sang một chiếc xe tải lớn đi? Không thì hai chiếc xe này chứa không được nhiều vật tư đâu.”

Hứa Tử Uyên nhớ đến lời Bạch Nhã Ý từng nói – rằng không gian của cô gần như đã đầy – liền thuận theo lời Chú Minh mà gật đầu.

“Phải, vào thành rồi chúng tôi sẽ tìm một chiếc xe tải.”

Chú Minh cũng không nghĩ nhiều, còn nói: “Chúng tôi cũng cần tìm một chiếc xe buýt lớn.”

Hứa Tử Uyên hiểu ý ông: “Vậy chúng ta cùng tìm.”

Hai chiếc xe việt dã cùng một xe tải lớn nhanh chóng lao thẳng về phía trung tâm thành phố, hướng đến trung tâm thương mại lớn.

Càng vào gần trung tâm, số lượng zombie càng nhiều.

Bây giờ mưa đen mới ngừng chưa đến một tuần, cấp độ cao nhất của zombie cũng chỉ ở khoảng cấp ba, vì thế họ mới dám mạo hiểm tiến vào trung tâm thành phố.

Nửa tháng nữa, chắc chắn bọn họ sẽ không dám đặt chân đến nơi này nữa.

Cũng có thể xem là họ may mắn, nắm bắt đúng thời cơ.

Lợi dụng lúc bây giờ đa số vẫn là zombie cấp một, còn có thể đối phó được thì phải tranh thủ thu gom vật tư thật nhanh.

Về sau việc thu gom chỉ ngày càng khó khăn hơn!

Zombie cấp ba đã có ý thức về “lĩnh vực”, còn zombie cấp bốn lại càng mạnh hơn, chúng thậm chí còn biết điều khiển zombie cấp thấp để xông lên trước!

Trần Văn Kha dẫn theo Liêu Hiểu Vũ và Chú Hồ cùng nhau đi tìm xe tải và xe buýt có thể sử dụng.

Hứa Tử Uyên thì dẫn theo ba cô gái – Bạch Trà Trà, Bạch Nhã Ý, và Ngô Tình Tình – cùng Lý Hưởng tiến vào trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại có tổng cộng năm tầng.

Mục tiêu của họ là tầng một, bởi tầng này toàn là hàng ăn uống và vật dụng thiết yếu.

Không chỉ có siêu thị lớn, mà còn có nhiều cửa hàng bán đồ ăn đặc sản và quán ăn vặt.

Hứa Tử Uyên và Lý Hưởng không dám hành động khinh suất, chờ Trần Văn Kha và Chú Hồ quay lại rồi mới vào.

Bạch Trà Trà thả tinh thần lực để dò xét.

Tầng một và tầng cao nhất là nơi có nhiều zombie nhất, các tầng giữa lại ít hơn hẳn.

Theo các chấm đỏ trên bản đồ năng lượng và kích cỡ của chúng, cô đoán tầng một có hai zombie cấp hai, còn lại khoảng hai trăm con là zombie cấp một.

Chỉ riêng tầng một thôi, việc tiêu diệt hết đám zombie đó đã là một vấn đề lớn.

Tầng trên cùng thì còn tệ hơn, dày đặc những chấm đỏ khiến Bạch Trà Trà suýt nổi hội chứng sợ không gian hẹp. Ước chừng có hơn hai trăm con zombie cấp một, thậm chí còn có một con zombie cấp ba!

Nơi này vật tư phong phú thật, nhưng nguy hiểm cũng không ít!

Nhóm bọn họ có một dị năng giả hệ lôi cấp ba, bốn người dị năng cấp hai thuộc các hệ phong, thổ, thủy, trị liệu, cùng với bản thân cô – một dị năng giả thể năng cấp bốn kiêm tinh thần hệ cấp hai.

Về phía Chú Hồ, cô cảm nhận được ông là dị năng giả cấp hai, còn Lý Hưởng và hai chú trung niên khác là dị năng cấp một, nhưng cụ thể thuộc hệ nào thì cô chưa rõ, chỉ có thể biết khi họ sử dụng dị năng.

Với đội hình này, tiêu diệt hai zombie cấp hai và hơn trăm zombie cấp một ở tầng một thì không thành vấn đề.

Nhưng nếu muốn tiêu diệt con zombie cấp ba và hơn hai trăm con zombie cấp một ở tầng cao nhất thì lại quá mạo hiểm.

Zombie cấp ba thì cô có thể giết, nhưng số lượng zombie cấp một thì quá đông!

Thôi bỏ đi, đừng dây vào tầng trên cùng nữa, gom vật tư ở các tầng dưới rồi rút càng sớm càng tốt!

Bạch Trà Trà thầm nghĩ cần tìm cơ hội phù hợp để cảnh báo Hứa Tử Uyên về mức độ nguy hiểm ở tầng trên cùng.

Trần Văn Kha và Chú Hồ nhanh chóng quay lại, hai người đã dọc theo đường lớn tìm được một chiếc xe buýt và xe tải còn dùng được.

Khi cả nhóm mười người đã có mặt đông đủ, Hứa Tử Uyên suy nghĩ một chút rồi nói với Bạch Nhã Ý: “Nhã Ý, em lấy một phần vật tư trong không gian của mình ra chất vào thùng xe trước. Sau đó ta vào trong lấy thêm, như vậy sẽ tiết kiệm công sức, khỏi phải quay ra quay vào nhiều lần.”

Bạch Nhã Ý có hơi do dự, cô lo nếu có bất trắc gì khiến vật tư chất trên xe bị mất thì sẽ phiền phức.

Dù sao để trong không gian của mình vẫn an toàn hơn.

“Anh Tử Uyên, có chắc không? Em sợ nếu mất vật tư thì sẽ rất rắc rối.”

Hứa Tử Uyên hiểu sự cẩn thận của cô, liền trấn an: “Không sao đâu, yên tâm đi.”

Bạch Nhã Ý đành lấy một phần vật tư trong không gian ra để trống chỗ.

Nhưng cô ta không biết có phải ảo giác không, cô ta cảm thấy không gian của mình vừa rồi như thể thu nhỏ lại một vòng.

Chắc là ảo giác thôi.

Mọi người cầm sẵn vũ khí, đẩy cửa kính tầng một.

Tiếng động phát ra khiến lũ zombie tầng một trở nên điên cuồng ngay lập tức.

Những con zombie vốn đang lảo đảo như ruồi không đầu, ngửi thấy mùi thịt người sống liền trở nên hưng phấn như tiêm thuốc kích thích!

Đói! Đói! Đói!

Thơm quá!

Thơm thật!

Hứa Tử Uyên và mọi người nhìn lũ zombie ào ào kéo tới mà ai nấy đều tê cả da đầu.

Cả nhóm vung vũ khí, dùng sức mạnh nguyên thủy nhất để giết zombie!

Dị năng tiêu hao rất nhanh, không đến lúc cần thiết thì không thể lãng phí.

Ngay cả Ngô Tình Tình và Bạch Nhã Ý cũng đều cầm lấy đại đao mà Trần Văn Kha chia cho để chém giết zombie!

Họ đều là dị năng giả cấp hai, về thể lực cũng không còn như người bình thường.

Dù động tác còn vụng về, mặt mày tái mét, nhưng không thể phủ nhận là họ đang rất cố gắng.

Về phía ba người đàn ông trung niên nhóm Chú Minh, tuy chỉ là dị năng cấp một nhưng thể lực cũng không tệ chút nào.

Hứa Tử Uyên và hai người còn lại thì khỏi phải nói, giết zombie như phát cuồng!

Còn Bạch Trà Trà – một dị năng giả thể nâng cấp bốn – thì đúng là “vua hack game”.

Giờ đây, zombie cấp một đối với cô mà nói thật sự chỉ như gọt táo, cắt dưa vậy!

“Khè khè!”

“Gào gào!”

“A a!”

“Bịch bịch!”

“Phụt!”

Tiếng zombie gào thét hòa cùng tiếng vũ khí đâm xuyên thịt vang lên liên hồi, bàn ghế, tường vách cũng bị trận hỗn chiến này làm cho vang rền!

“A!”

Đột nhiên Bạch Nhã Ý hét lên một tiếng thảm thiết.

Hứa Tử Uyên lập tức lùi về phía cô ta.

Thì ra là một con zombie cấp hai!

Nó đã làm bị thương cánh tay của Bạch Nhã Ý, máu nhỏ tong tỏng xuống sàn nhà.

Thậm chí có một con zombie còn nằm rạp xuống liếm máu!

Ngô Tình Tình phản ứng rất tốt, vung đao chém con zombie đang nằm đó thành hai nửa.

Hứa Tử Uyên thì phóng lôi cầu tấn công con zombie cấp hai kia.

Zombie cấp hai cảm giác được nguy hiểm, lập tức bỏ chạy, chui vào đám zombie đông nghịt.

Hứa Tử Uyên đang định đuổi theo...

Bỗng Ngô Tình Tình lại kêu “A!” một tiếng!

Con dao trong tay cô ấy rơi "keng" xuống sàn.

Lại là một con zombie cấp hai!

May mà lần này nó không làm cô ấy bị thương, chỉ bất ngờ lao đến khiến cô hoảng sợ, may mà cô né kịp.

Hứa Tử Uyên thoáng do dự, để con zombie thứ nhất chạy mất, rồi lập tức chuyển sang đối phó con zombie thứ hai.

Đồng thời, anh lớn tiếng nhắc nhở cả nhóm: “Mọi người cẩn thận với zombie cấp hai!”

Chương 29: Vật tư không bao giờ là thừa

Bạch Trà Trà liếc mắt nhìn Hứa Tử Uyên đang chiến đấu với một con zombie cấp hai và vài con cấp một.

Cô lập tức bắt đầu tìm kiếm con zombie cấp hai xảo quyệt kia giữa bầy zombie!

Tất cả zombie đều ăn mặc rách rưới, đầu tóc rối bù, thân thể dơ bẩn!

Thậm chí có những con nội tạng bị moi sạch, chỉ còn một bộ khung xương khô, tay chân thì đầy những vết cắn lớn.

Có con thì ruột lòi cả ra ngoài, kéo lê dưới đất, buồn nôn vô cùng.

Trong hàng chục con còn lại, muốn phân biệt zombie cấp hai chỉ bằng mắt thường là rất khó. Nhưng Bạch Trà Trà khác với người thường, cô có "hack"!

Quét mắt một vòng qua bản đồ năng lượng, lập tức khóa định được một con đang ăn thịt đồng loại!

Ánh mắt Bạch Trà Trà lóe lên sắc lạnh – con zombie này sắp tiến hóa thành cấp ba rồi!

Chả trách nó lại xảo quyệt hơn con zombie cấp hai lúc nãy!

Cô dùng tinh thần lực tạo một lớp lưới chắn vô hình bao phủ lên người mình.

Bạch Trà Trà lao vút tới trước mặt zombie với tốc độ cực nhanh.

Tinh thần lực cấp hai dốc toàn lực phát động, ngay khoảnh khắc năng lượng xuyên phá não bộ, cô tung đòn mạnh mẽ bằng sức mạnh cấp bốn – chém xuống một nhát!

Zombie cấp hai bò rạp xuống đất, cố gắng né tránh và nhảy bật đi, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhanh và mạnh bằng Bạch Trà Trà!

Chỉ một đao đã chặt bay đầu zombie, tiện tay moi ra viên tinh hạch cấp hai trong sọ nó.

Ngay sau đó cô lại bắt đầu tấn công các zombie cấp một từ phía sau bầy.

Chẳng bao lâu sau khi Bạch Trà Trà chém chết con cấp hai, Hứa Tử Uyên cũng kết liễu zombie cấp hai của mình.

Mãi đến khi mọi người đều thấm mệt, họ mới bắt đầu sử dụng dị năng.

Phong hệ, thổ hệ, hỏa hệ, thủy hệ cùng nhau tung hoành khắp nơi. Cuối cùng, hàng chục con zombie còn lại cũng bị tiêu diệt hoàn toàn dưới sức mạnh liên thủ của cả nhóm.

Lý Hưởng và mấy người khác mệt đến mức ngồi bệt dưới đất, thở hồng hộc không đứng dậy nổi.

Phía Hứa Tử Uyên, ngoại trừ Bạch Nhã Ý bị thương ngoài da thì trạng thái của những người khác vẫn còn khá tốt.

Trần Văn Kha cùng mấy người vây quanh Bạch Nhã Ý ân cần hỏi han, sau khi thấy vết thương của cô ta nhờ dị năng trị liệu hệ hồi phục đã không còn đáng ngại thì mới yên tâm.

Mọi người không dám nghỉ lại tại chỗ, chú Hồ và những người khác đã bắt đầu đứng dậy đi chuyển vật tư.

Hứa Tử Uyên nói với Trần Văn Kha: “Tôi dẫn Nhã Ý đi thu gom vật tư. Cậu dẫn mọi người đào hết toàn bộ tinh hạch trong đám zombie ở đây mang về.”

Mồ hôi lăn dài trên má Trần Văn Kha, anh gật đầu: “Được.”

Tầng một quả thật có rất nhiều vật tư, đủ loại cửa hàng ăn uống dày đặc, trong cửa tiệm có vô số thực phẩm và đồ dùng, nhiều thứ vẫn còn tốt, chưa bị hỏng.

Ngoài số ít bị zombie phá hoại, chỉ riêng siêu thị lớn với đủ loại mặt hàng kia cũng đã không thể thu gom xong trong thời gian ngắn.

Sau khi thấy Hứa Tử Uyên dẫn Bạch Nhã Ý rời đi, Bạch Trà Trà bất chợt lên tiếng:
“Tôi hơi đau bụng, muốn đi vệ sinh một chút, lát sẽ quay lại.”

Trần Văn Kha liếc nhìn tầng một một vòng, nghĩ thầm zombie đã bị quét sạch, chắc cũng không có gì nguy hiểm, bèn gật đầu: “Đừng đi xa, cứ ở tầng một thôi.”

“Được.”

Bạch Trà Trà đi sâu vào bên trong, nhân lúc không ai chú ý liền lẻn vào một cánh cửa thông đạo an toàn.

Đẩy cửa ra, phía sau là cầu thang.

Cô nhẹ nhàng bước lên tầng hai.

Toàn bộ tầng hai là các cửa hàng quần áo, túi xách, giày dép, trang sức, mỹ phẩm và sản phẩm dưỡng da thuộc nhiều thương hiệu.

Bạch Trà Trà mở bản đồ năng lượng quét một vòng, không phát hiện người sống, chỉ có lác đác hơn chục con zombie cấp một, phân tán ở các cửa tiệm khác nhau.

Cửa hàng có một con, có chỗ hai con, chỗ ba con, có cửa thì không có gì cả.

Mặc kệ lũ zombie đang gào rú, Bạch Trà Trà chạy quanh từng tiệm để thu vật tư!

Từng cửa hàng một, từ quần áo trên giá, đồ trong quầy thu ngân, đến nước khoáng chưa khui, máy nước nóng, gương soi, ghế thử giày – tất cả cô đều thu sạch!

Cả đống quần áo chưa trưng bày, cất trong kho nhỏ, đủ loại túi xách, trang sức, nữ trang – không sót món nào!

Tủ trưng bày mỹ phẩm, từng tủ một, cô đều gom cả.

Zombie cản đường, cô liền dùng tinh thần lực xuyên thấu khiến bọn chúng ngơ ngác, không biết phương hướng.

Giữa chừng cô còn "quét sạch" một cửa hàng trượt patin – giày trượt trong nhà, ngoài trời đều có đủ.

Bạch Trà Trà thay luôn một đôi, tăng tốc độ thu vật tư!

Xong tầng hai, cô lại leo lên tầng ba.

Tầng ba toàn cửa hàng mẹ và bé, bình sữa, sữa bột, chăn quấn em bé, cùng với cửa hàng đồ chơi trẻ em, khu vui chơi, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng phụ kiện.

Tầng bốn là đồ gia dụng.

Giường, bàn học, ghế, tủ quần áo, tủ giày, kệ sách, bàn trà, tủ lạnh, máy giặt, điều hòa, máy nước nóng, nồi cơm điện, lò vi sóng, nồi áp suất, chảo đáy bằng, chảo xào, ấm nước, máy tạo ẩm, lò nướng, nồi chiên không dầu…

Tất cả đều là hàng mới tinh, cô lựa chọn mang về trang trí căn nhà tranh trong không gian. Mấy chiếc giường, tủ ở đây vừa to vừa êm hơn nhiều so với giường tre, tủ tre trong nhà tranh tranh của cô.

Trước đó cô cũng từng thu khá nhiều đồ điện, tiếc là chỉ lấy được một máy phát điện chạy dầu. Không có điện thì bao nhiêu đồ điện kia cũng không xài được.

Hầy, nghĩ nhiều làm gì, cứ thu trước đã. Sau này không cần thì từ từ vứt cũng được.

Xem ra từ giờ phải chú ý nhiều hơn để thu thêm máy phát điện.

Tầng năm là tầng thượng, lúc còn ở tầng một cô đã lướt mắt thấy bố cục tòa nhà.

Tầng năm là khu trò chơi điện tử, bi-da và rạp chiếu phim!

Chả trách zombie ở đó đông như vậy, còn có cả một con đã tiến hóa lên cấp ba!

Bạch Trà Trà thay lại giày của mình rồi nhanh chóng xuống tầng.

Tầng một mọi người vẫn đang bận rộn.

Chú Hồ và ba người khác đang tất bật chuyển vật tư lên xe tải.

Ba người Trần Văn Kha vẫn đang đào tinh hạch.

Hứa Tử Uyên và Bạch Nhã Ý vẫn chưa ra khỏi siêu thị.

Bạch Trà Trà chuyển hướng, chui vào một cửa hàng gần đó.

Cô không động đến những món hàng bày ra ngoài, sợ bị người khác phát hiện.

Cô chỉ thu những thứ người ta không nhìn thấy.

Ví dụ như tủ bếp, tủ đông, đồ trong ngăn kéo.

Một gói khăn giấy, một cục xà phòng, một bịch khăn ăn, một chai nước rửa chén, nửa gói bột giặt, một bao thuốc chỉ còn ba điếu – cô đều không bỏ sót!

Những chỗ mà chú Hồ và Bạch Nhã Ý chưa lục soát tới, cô đều len lỏi đi qua.

Sau khi cảm thấy đã gom được kha khá, cô lại quay lại siêu thị, hí hửng tìm nhà kho.

Kết quả phát hiện nhà kho đã bị Bạch Nhã Ý và chú Hồ nhanh tay chiếm trước rồi.

Cô không nản, tiếp tục tìm tới kệ giấy vệ sinh.

Quả nhiên vẫn chưa có ai thu, mà đây lại đúng là thứ cô đang thiếu.

Từng lốc giấy cuộn, từng gói băng vệ sinh, Bạch Trà Trà thu gần hết.

Lần này cộng với mấy đợt trước cô thu lặt vặt.

Ừm, đủ xài ba đời!

Vật tư không bao giờ là thừa, nơi này nhiều đồ như vậy, dù không gian của Bạch Nhã Ý cộng với hai xe tải lớn có đầy ắp cũng tuyệt đối không thể chứa hết.

Bạch Trà Trà bận rộn như con quay, chạy khắp nơi.

Thấy cái gì dư là cô thu hết!

Hương muỗi, dầu chống muỗi, dầu gió, miếng dán giữ nhiệt, túi chườm nóng, chăn điện, chậu tắm gấp, thau nhựa – tất cả đều phải có!

Cho đến khi cô vô tình xoay người thì thấy mình đã đứng trước mặt Hứa Tử Uyên và Bạch Nhã Ý.

Hứa Tử Uyên kinh ngạc nhìn nàng: “Trà Trà? Sao em lại ở đây? Đào tinh hạch xong rồi à? Văn Kha bọn họ đâu?”

Bạch Trà Trà thản nhiên lấy một gói kẹo sữa từ giá bánh kẹo, bóc ra một viên bỏ vào miệng.

“...Tôi bị hạ đường huyết chút, ra đây tìm viên kẹo ăn thôi, giờ quay lại tìm anh Văn Kha ngay đây.”

Bạch Nhã Ý nhíu mày nghi ngờ: “Trà Trà, khi nào cậu lại thích ăn kẹo thế? Tớ nhớ cậu vốn không thích đồ ngọt mà?”

Bạch Trà Trà nhướng mày: “Liên quan gì đến cô?”

Hứa Tử Uyên thì không nghi ngờ gì, anh đưa tay lấy thêm mấy gói kẹo sữa nhét vào ba lô mà Bạch Trà Trà luôn mang theo bên mình.

Còn nói: “Chút nữa bảo Nhã Ý thu thêm chút kẹo, con gái bọn em thích ăn.”

Dừng một lát lại nói tiếp: “Kẹo và muối trong thời mạt thế chắc chắn đều rất quý. Thứ này vừa nhiều năng lượng vừa không tốn chỗ, thu nhiều một chút dự trữ, sau này có thể dùng để đổi vật tư với người sống sót khác.”

Chương 30: Chọc không nổi thì né thôi

Không thể không nói, đầu óc của Hứa Tử Uyên quả thật rất nhanh nhạy. Trong thời mạt thế, đường và muối đúng là cực kỳ quan trọng, đặc biệt là trong căn cứ – đem ra có thể đổi được bất cứ thứ gì.

Bạch Trà Trà vừa ăn kẹo sữa thơm ngào ngạt, vừa tản bộ trở lại sảnh lớn tầng một.

Dọc đường đi qua một cửa tiệm trang sức vàng, cô tiện tay thu sạch toàn bộ tủ trưng bày vàng trong tiệm.

Hứa Tử Uyên và chú Hồ bọn họ không mấy hứng thú với vàng, cảm thấy thứ đó vừa chiếm chỗ vừa không ăn được.

Nhưng cô thì khác, từ nhỏ đã là người phàm tục, không thích kim cương, chỉ mê mẩn mấy món vàng lấp lánh chói mắt này.

Trần Văn Kha và những người khác đã đào xong tinh hạch, đang trò chuyện với chú Hồ.

“Tiểu Trần này, cậu nói cái thứ này có thể tăng cấp dị năng thật à?”

Giọng chú Hồ hơi kích động, ông hồi tưởng lại, hình như chính là do vô tình hấp thu hai viên tinh hạch cấp một nên mới thăng lên dị năng giả cấp hai!

Ôi chao, ông đúng là quá ngu rồi! Trước đây sao lại không nghĩ ra chứ!

Trần Văn Kha không biết chú Hồ đang nghĩ gì, thấy ông là dị năng giả cấp hai thì tưởng ông biết rõ chuyện đó.

Ai ngờ ông lại hoàn toàn không biết, chỉ là vô tình hấp thu năng lượng từ tinh hạch cấp một mà lên cấp.

Nhưng nói cho bọn họ biết cũng không sao, dị năng giả càng mạnh thì người sống sót càng có khả năng chống lại lũ zombie.

“Đúng vậy, những tinh hạch này là do chúng ta cùng nhau tiêu diệt zombie để lấy được, sau khi trở về sẽ chia đều làm mười phần, mỗi người một phần.”

Trần Văn Kha cũng không giấu giếm, cậu và Hứa Tử Uyên đã bàn bạc từ trước, không chiếm lợi của ai, chia đều tinh hạch cho mọi người.

Chú Hồ không ngờ Trần Văn Kha lại nói vậy, dù gì thì lũ zombie này cũng do cả nhóm giết, nhưng thực lực của bọn họ rõ ràng thấp hơn, số zombie giết được cũng không nhiều bằng người ta.

Có thể gom được vật tư ở đây, toàn là nhờ vào mấy người này.

Chú Hồ rất cảm kích.

Đối phương có tình có nghĩa, bọn họ đương nhiên cũng không thể không biết điều. Ông chủ động nói: “Cho bọn tôi chút tinh hạch cấp một là được rồi, tinh hạch cấp hai mấy đứa chắc chắn cần dùng, các cháu giữ lấy đi.”

Ông biết có hai con zombie cấp hai là bị tiểu Hứa và một cô gái xinh đẹp tiêu diệt.

Đó là con trai ông, Lý Hưởng, kể lại.

Người ta đã sẵn lòng chia cho mình tinh hạch cấp một, ông đã rất cảm động rồi, còn tinh hạch cấp hai – bọn họ không tham gia giết, cũng chẳng có mặt mũi mà đòi hỏi.

Trần Văn Kha không ép, đối phương chủ động thì càng tốt, anh mỉm cười đồng ý: “Được.”

Thấy Bạch Trà Trà quay về, anh liền nói: “Trà Trà, bọn anh đào xong tinh hạch rồi, cùng đi tìm Tử Uyên đi.”

Bạch Trà Trà phát cho ba người mỗi người một viên kẹo, cả chú Hồ cũng có. 

“Vừa nãy tôi đi vệ sinh rồi lạc đường, tình cờ gặp anh Tử Uyên với Nhã Ý, bọn họ sắp đến tìm chúng ta rồi. Viên kẹo này là anh Tử Uyên cho, các anh cũng ăn đi.”

Chú Hồ ngạc nhiên: “Nhanh vậy à? Họ sắp thu dọn xong rồi sao?”

Bạch Trà Trà gật đầu.

Chú Hồ lập tức đứng ngồi không yên, vội nói: “Vậy chú phải bảo mấy đứa hành động nhanh lên, để còn rời khỏi đây sớm một chút.”

Nói rồi ông cũng đi theo Lý Hưởng bọn họ khuân vác vật tư.

Quả nhiên Hứa Tử Uyên và Bạch Nhã Ý nhanh chóng quay lại hội họp với mọi người.

“Tử Uyên, Nhã Ý, sao rồi?”

Hứa Tử Uyên mặt mày hớn hở: “Vật tư rất nhiều, không gian của Nhã Ý đã chất đầy, chỗ này đủ để chúng ta ăn uống trong thời gian dài!”

Bạch Nhã Ý cũng gật đầu cười: “Đúng vậy, chỉ tiếc là không gian của em vẫn quá nhỏ.”

Trần Văn Kha thấy mọi chuyện suôn sẻ thì cũng thở phào: “Chú Hồ bọn họ còn đang dọn đồ, chắc chưa xong sớm đâu, hay là chúng ta lên tầng trên xem thử?”

Ngô Tình Tình lập tức phấn khích gật đầu: “Đi đi đi, lúc nãy em nhìn thấy, tầng hai toàn là cửa hàng quần áo và túi xách!”

Cô ấy muốn xem có bộ đồ hay cái túi nào đẹp không, chọn vài bộ thay đổi một chút.

Trước mạt thế, cô ấy có hẳn một phòng thay đồ cực lớn, mỗi ngày quần áo, trang sức không cái nào trùng cái nào. Bây giờ bao lâu rồi cô chưa mặc đồ mới chứ!

Bạch Nhã Ý nghe vậy cũng sáng mắt. Không cô gái nào không yêu cái đẹp, dù là trong tận thế, nếu có điều kiện để xinh đẹp, chẳng ai muốn ăn mặc lôi thôi, tóc tai rối bù cả.

Huống chi là trước mặt người mình thích.

Trước đó cô ta cũng đã nhặt được vài bộ đồ ở một thị trấn nhỏ, nhưng so về chất lượng hay mẫu mã thì rõ ràng không thể bằng những thương hiệu trong trung tâm thương mại lớn thế này.

Dọc đường cũng từng gặp nhiều tiệm quần áo, nhưng đồ trong đó cô ta đều không thích lắm, cảm thấy không phù hợp phong cách của mình.

Liêu Hiểu Vũ cũng nói: “Tử Uyên, tôi cũng muốn tìm mấy bộ đồ để mặc.”

Hiện tại quần áo rất dễ bẩn, lại còn thường xuyên đánh nhau với zombie, nên rất dễ bị rách.

Ba người đàn ông bọn họ cũng rất cần quần áo, tốt nhất là tìm được mấy bộ đồ tác chiến hoặc áo khoác dày.

Hứa Tử Uyên nghĩ cũng đúng, bèn đồng ý cùng đi tầng hai tìm quần áo.

Bạch Trà Trà khẽ chạm mũi, chột dạ chớp mắt, nghĩ tới tầng hai đã bị cô vét sạch đến cái giá treo đồ cũng chẳng còn, cô liền nhìn lảng sang chỗ khác rồi nhét thêm viên kẹo sữa vào miệng.

Cả nhóm tìm tới cầu thang chuẩn bị lên lầu, thì bất ngờ gặp Lý Hưởng đang khuân một bao đồ lớn.

Lý Hưởng chắn đường sáu người họ: “Mọi người định lên lầu à?”

Liêu Hiểu Vũ có chút không vui nhìn người chắn đường: “Đúng, sao? Anh định cản bọn tôi à?”

Chẳng lẽ bọn họ sợ mình độc chiếm vật tư nên muốn cùng leo lên?

Lý Hưởng lắc đầu: “Dị năng của tôi hơi đặc biệt, có thể cảm nhận được sự tồn tại mạnh mẽ hoặc nguy hiểm không rõ nguồn gốc.

Mọi người có thể lên tầng, nhưng đừng lên tầng thượng, trực giác tôi mách bảo nơi đó rất nguy hiểm.

Tôi chỉ đến để nhắc một tiếng, chứ không định ngăn cản. Quyết định thế nào tùy mọi người.”

Nói xong cậu lại tiếp tục đi khuân đồ.

Bạch Trà Trà ngạc nhiên nhìn chàng trai có vẻ ngoài bình thường kia – không ngờ lại là dị năng hiếm thấy thuộc hệ cảm giác!

Chiến lực tuy bình thường nhưng trực giác lại cực kỳ nhạy bén, luôn có thể tránh né nguy hiểm xung quanh một cách chuẩn xác.

Chọc không nổi nhưng có thể né được.

Chẳng trách chú Hồ và đám người kia có thể bình an vô sự trốn trong khách sạn hai tầng, còn tìm được vật tư giữa trung tâm thành phố đầy zombie như vậy.

Chắc chắn là nhờ dị năng này của cậu ấy giúp đỡ rất nhiều!

Chỉ tiếc cấp độ còn thấp, mới chỉ cấp một.

Cấp càng cao thì khả năng cảm nhận nguy hiểm càng chính xác.

Bạch Trà Trà đang nghĩ cách nhắc Hứa Tử Uyên đừng lên tầng thượng, thì Lý Hưởng lại xuất hiện đúng lúc, nói hộ cô, giúp cô không cần tiết lộ dị năng hệ tinh thần của mình.

Mọi người dù thấy dị năng của Lý Hưởng hơi khó tin, nhưng cuối cùng vẫn thống nhất – không lên tầng thượng.

Sáu người thuận lợi lên tầng hai, sau khi dọn dẹp vài con zombie cấp một thì đều sững sờ.

Bởi vì tầng hai… hoàn toàn trống không, chẳng còn gì cả!

Nếu không phải bảng hiệu ngoài cửa cho biết từng gian hàng bán gì, họ thật sự sẽ tưởng tầng này còn chưa khai trương.

Đi một vòng mà chẳng kiếm được gì, tâm trạng tốt của Ngô Tình Tình lập tức tan biến thấy rõ.

“Thế này chẳng phải lừa người tiêu dùng sao! Chỉ là cái vỏ rỗng toác!”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments