Thu Bong Chuong 824

By Quyt Nho - tháng 5 23, 2025
Views

Chương 824: Rận

“Rận?!”

Bạch Ấu Vi lập tức thấy ngứa ngáy khắp người, chỉ hận không thể lột luôn một lớp da!

Cô theo phản xạ định chui vào Ngôi Nhà Búp Bê để tắm, nhưng lại lo lắng không rõ tác dụng của đám rận này là gì, lỡ đâu lây sang thầy Thừa và Tiểu Tân thì sao? Hoặc lỡ rớt lên khăn tắm, ghế sô pha, giường, gối… chẳng phải sẽ khiến cả căn nhà ngập tràn rận sao?!

Nghĩ tới đây, cả người Bạch Ấu Vi đều cảm thấy không ổn.

Thẩm Mặc nói: “Loài sâu bọ này có vẻ không giống với ‘rận’ thật sự. Mọi người bật đèn pin lên, cố gắng duy trì chiếu sáng. Gấu áo, nếp gấp, râu, tóc… đều phải kiểm tra kỹ càng.”

Ánh sáng trong phòng đá quá mờ, lại thêm loại côn trùng này rất nhỏ, mọi người đành phải dùng đèn pin soi cho nhau kiểm tra.

Dù vậy, cũng khó đảm bảo không bỏ sót chỗ nào.

Bạch Ấu Vi bảo Thẩm Mặc dựng lều lên, rồi cúi người chui vào, lát sau ôm ra một bó củi.

Đến cả gà con còn lấy được, giờ chỉ là ôm ra một bó củi, ai nấy cũng chẳng lấy làm lạ.

Sau khi nhóm lửa, Bạch Ấu Vi thay một bộ quần áo khác trong lều, bộ đồ cũ liền bị ném thẳng vào đống lửa thiêu rụi.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô, Thẩm Mặc, Đỗ Lai, Trần Huệ và Asalina đều thay quần áo sạch sẽ. Chỉ có Leonid là không thay, vì thân hình quá to lớn, Bạch Ấu Vi thật sự không tìm được quần áo nào vừa cỡ.

Vải vóc cháy trong lửa, bốc lên mùi khét của sợi vải cháy sém.

Bạch Ấu Vi nhìn quanh một lượt, hỏi Leonid: “Tóc và râu có thể cạo được không? Rận rất dễ ẩn nấp ở đó.”

“Râu á? Không được!” Leonid lập tức lắc đầu, “Không có râu thì còn ra thể thống gì?!”

“Vậy thì gội đi.” Bạch Ấu Vi lại chui vào lều, lần này khi ra, trên tay cô cầm thêm một cái xô và một cái chậu, bên trong có dầu gội, dầu xả, còn có một chai rượu.

Leonid nhìn thấy rượu liền vui vẻ: “Đãi ngộ không tệ nha, vừa gội đầu vừa uống rượu.”

“Dùng để gội đầu đó, chưa biết có hiệu quả hay không, cứ thử trước đã.” Bạch Ấu Vi quay sang Trần Huệ, “Cô gội cho chú ấy đi.”

Trần Huệ xắn tay áo, gật đầu.

Vì đám rận kỳ quái này, bọn họ không tiếp tục tiến vào căn phòng nào nữa mà chỉ ở nguyên tại chỗ: kiểm tra, tắm rửa, hong khô, nghỉ ngơi.

Lửa cháy liên tục, xua đi khí lạnh trong phòng đá.

Đỗ Lai không tin tưởng Mark và Dylan, nên trói chân hai người lại, không trói tay để họ còn tự lấy đồ ăn.

Leonid cởi trần ngồi trước đống lửa, để mặc Trần Huệ dùng kéo cắt tóc cho mình.

Ông ta nhấn mạnh nhiều lần: “Chỉ được cắt tóc! Không được đụng vào râu tôi!”

“Biết rồi!” Trần Huệ nắm một nắm tóc của ông, cắt một bó lại ném một bó vào đống lửa, nghe lách tách, “...Trời ạ, chú à, rận nó yêu chú quá rồi đấy! Tóc toàn là rận! Râu chắc chắn cũng có!”

“Có cũng không được cắt!” Leonid bực bội nói, “Gội vài lần là được rồi.”

Trần Huệ: “Biết rồi, vậy chú đừng động đậy. Nếu cắt nhầm râu chú thì đừng trách tôi…”

Leonid lập tức ngồi thẳng lưng, không nhúc nhích.

Bạch Ấu Vi ngồi trước lều, nhìn Trần Huệ cắt tóc cho Leonid, không biết có phải tâm lý ảnh hưởng hay không, cô cũng cảm thấy da đầu mình ngứa ngáy.

“Anh xem giúp em có rận không?” Bạch Ấu Vi đẩy Thẩm Mặc ngồi bên cạnh.

Bạch Ấu Vi có một mái tóc rất dài, bồng bềnh, hơi xoăn, màu nâu sẫm, cô rất trân quý nó. Bảo cô cắt hết thì thật sự không nỡ, nhưng nghĩ đến việc có thể bị ký sinh rận, lại cảm thấy không chịu nổi.

Thẩm Mặc vén tóc cô lên, kiên nhẫn trấn an: “Chỉ là mấy con trùng nhỏ thôi, ảnh hưởng ra sao vẫn chưa rõ, đừng tự dọa mình.”

Bạch Ấu Vi thở dài: “Cái mê cung lần này phiền quá đi mất.”

Thẩm Mặc đưa tay định xoa đầu cô, chợt liếc thấy đầu ngón tay có một con “rận” nhỏ màu đen đang bám trên đó, liền nhíu mày, lặng lẽ rụt tay về, bình thản nói: “Ừ, đúng là có hơi phiền…”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments