Chương 814: Cảm Giác Lệch Lạc
"Cho dù là vậy, nếu muốn đuổi kịp các người thì Quái vật đầu bò cũng phải rất khó khăn chứ?"
Bạch Ấu Vi cảm thấy kỳ lạ, trong chuyện này liệu có chi tiết nào họ chưa nói rõ không?
"Giả sử vị trí ban đầu của Quái vật đầu bò cách các người 20 căn phòng, các người di chuyển một phòng thì nó cũng di chuyển một phòng, vậy khoảng cách giữa các người mãi mãi là 20. Dù trong lúc đó các người đi vào ngõ cụt, cần đổi hướng, thì 20 bước cũng đủ để chạy thoát rồi chứ?
Nhưng theo cách các người nói, dường như rất dễ chạm trán Quái vật đầu bò, vì sao lại như vậy?"
Ba người đàn ông đều ngây ra.
Trên mặt hiện rõ vẻ mờ mịt, hoang mang.
"Có mấy căn phòng… rất kỳ quái." Người đàn ông tên là Dylan ấp úng mở lời, "Có lúc rõ ràng chúng tôi ở phía trước Quái vật đầu bò, nhưng mở vài phòng đá rồi, không biết thế nào… lại chạy ra phía sau nó…"
Nếu lúc ấy họ cứ tiếp tục mở cửa tiến về phía trước, mà Quái vật đầu bò xoay người, mở cửa về phía sau, thì hai bên sẽ đụng độ ngay.
"Nói cách khác, một số căn phòng có hiện tượng nhảy không gian?" Bạch Ấu Vi hỏi, "Những căn phòng như vậy có gì khác với các phòng bình thường về mặt ngoại hình không?"
"Không… không biết…" Ba người đàn ông lắc đầu đầy hoang mang, trông không giống đang nói dối.
Bạch Ấu Vi lại hỏi: "Vị trí nhảy chuyển có điểm gì chung không? Ví dụ, những căn phòng đó có phải đều nằm ở góc rìa, tức là những chỗ như ngõ cụt?"
Họ vẫn chỉ biết lắc đầu.
Nhưng chuyện đó cũng dễ hiểu, nếu họ có thể nắm rõ tình hình các phòng, thì đã không bị kẹt ở đây đến giờ.
Asalina hỏi Bạch Ấu Vi: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"
Bạch Ấu Vi cau mày suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nghỉ ngơi đi, giờ mà tùy tiện vào phòng chỉ tổ dẫn Quái vật đầu bò tới, chúng ta cần sắp xếp lại suy nghĩ đã."
Nghe vậy, mọi người đặt hành lý xuống, trải tấm đệm cách ẩm, ai nấy tìm chỗ nghỉ ngơi.
Vì mới vào mê cung chưa lâu, nên chỉ lấy nước ra uống vài ngụm. Còn ba người đàn ông kia lại rất sốt sắng, lấy từ túi da ra rất nhiều bánh mì và nước, cung kính đưa đến từng người.
Cảm giác ấy giống như bị lưu đày lên sao Hỏa suốt ba tháng, nay đột nhiên gặp được người sống, liền dốc hết sức lấy lòng để được thân cận.
Bạch Ấu Vi dù chẳng thiết tha gì bánh mì với nước kia, nhưng vẫn nhận lấy một ít.
Cô xé một miếng bánh nhỏ, không ăn mà đưa lên mũi ngửi — hương lúa mì hảo hạng.
Trần Huệ ghé sát lại bên cô, khẽ hỏi: "Chị Vi, mấy người này… thật sự không phải NPC sao?"
"NPC sẽ không có vật phẩm." Bạch Ấu Vi đáp.
Trần Huệ mím môi, nhìn về phía ba người kia, thì thầm: "Nhưng em cứ thấy họ có gì đó rất không đúng…"
"Ừ, đúng là có gì đó không ổn." Bạch Ấu Vi cũng nhìn thoáng qua chỗ đó.
Mark, Dylan, Slade đã phát bánh mì và nước xong, lúc này đang co lại ở góc tường, ba người ngồi sát nhau, sưởi ấm lẫn nhau.
"Có gì không đúng?" Trần Huệ nhỏ giọng hỏi.
"Em không thấy, họ quá gầy sao?" Bạch Ấu Vi thu lại ánh mắt, nói nhàn nhạt, "Ngày nào cũng ăn bánh mì, lại không có không gian vận động, cho dù không béo lên thì cũng không đến nỗi gầy như vậy chứ? Dáng vẻ bây giờ của họ, cứ như là…"
Bạch Ấu Vi dừng lại một chút rồi nói: "Cứ như là mấy tháng rồi không ăn được gì tử tế."
Nghe vậy, Trần Huệ lập tức sởn cả da gà. Cô không phải người vô cảm, nhưng phải ở chung phòng với ba người thế kia, lại khiến người ta cảm thấy khó chịu khó tả.
"Có thể là… do bị đè nén tinh thần trong thời gian dài, nên… ăn không vô, thành ra mới gầy đi?" Trần Huệ cố gắng tìm lý do hợp lý.
"Cũng có thể là tôi nghĩ nhiều." Bạch Ấu Vi nói nhạt, "Với lại khi vừa gặp mặt, họ lại sẵn sàng đưa cả đạo cụ túi thần cho chúng ta, khiến tôi có cảm giác họ không hề để tâm đến thực phẩm…
Rõ ràng gầy đến vậy, sao lại chẳng màng tới thức ăn?"
0 comments