Vo Tinh Dao Chuong 284

By Quyt Nho - tháng 5 23, 2025
Views

Chương 284 – Học cách buông tay, một bài học lớn trong đời người

Người dịch: trang nguyên

Đề nghị của Đại trưởng lão lập tức được mọi người nhất trí tán thành.

Toàn thể đệ tử Thất Tinh Môn quyết ý liều chết đối đầu với Ngu Chiêu.

Chỉ tiếc, bọn họ chẳng ngờ rằng người đầu tiên không chịu nổi lại chính là mình.

Không vì điều gì khác, chỉ vì áp lực tinh thần mà Ngu Chiêu mang đến, quả thực quá đỗi kinh người.

Dẫu nàng chẳng làm gì, chỉ nhàn tản dạo bước nơi môn phái, dừng chân đây đó, cũng đủ khiến người ta tim đập thình thịch, tâm trí bất an.

Nhất là khi Ngu Chiêu tình cờ phát hiện một hồ nước tĩnh lặng, quyết định ngồi xuống câu cá, đệ tử Thất Tinh Môn tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Họ đâu biết, hành động vô tình ấy lại đưa nàng thẳng đến nơi linh mạch ẩn giấu.

Ngu Chiêu ngồi nơi bờ hồ, tay cầm cần câu, tư thế nhàn nhã, ánh mắt lười biếng nhưng mang theo ý cười. Nhìn mặt nước phẳng lặng, khóe môi nàng khẽ cong lên một nét vui vẻ khó giấu.

Mấy ngày gần đây, nàng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt rình rập nơi nơi, tần suất theo dõi ngày một dày đặc, nóng nảy đến mức chẳng buồn che giấu.

Ngu Chiêu dần đoán ra nguyên do, có lẽ Thất Tinh Môn cho rằng nàng đã phát hiện linh mạch, vì vậy sốt ruột muốn đuổi nàng đi càng sớm càng tốt.

Nhưng lúc này, quyền chủ động đã nằm trong tay nàng. Người không thể ngồi yên, e là đã đổi bên rồi.

“Ngu Chiêu… tiền bối.”

Một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng nàng.

Ngu Chiêu ngoảnh đầu lại, thấy nữ tử kia gương mặt khẩn trương, bèn nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại quay về chú tâm vào cần câu trong tay.

Tinh Du cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của nàng, bất giác sinh lòng chùn bước. Nhưng nghĩ đến việc nếu lỡ mất cơ hội này, không biết bao giờ mới lại được gặp Ngu Chiêu, nàng bèn dốc hết dũng khí:

“Tiền bối, vãn bối có điều muốn thỉnh giáo, mong người khai sáng chỉ dẫn, Tinh Du xin ghi lòng tạc dạ.”

Nói xong, nàng hành lễ thật sâu, hàng mi cong khẽ run lên đầy lo lắng.

Ngu Chiêu hỏi bâng quơ: “Ngươi và Đại trưởng lão giao tình sâu đậm, cớ sao không hỏi ông ấy?”

Tinh Du ngẩn người: “Tiền bối biết ta?”

Ngu Chiêu khẽ cười: “Chẳng ai từng nói ngươi và Đại trưởng lão có vài phần tương tự hay sao?”

Thực ra từ mấy ngày trước, nàng đã chú ý tới Tinh Du. Cô nương ấy luôn đứng cách nàng một khoảng không xa, thỉnh thoảng lại rón rén tiến lên vài bước, rồi nhanh chóng lùi lại.

Huống hồ dung mạo nàng kia, có tới bảy phần giống Đại trưởng lão. Người từng gặp qua cả hai, không khó đoán ra mối liên hệ.

Tinh Du cười khổ, đưa tay khẽ chạm vào gò má: “Thuở nhỏ từng nghe người ta nói, sau này không còn ai nhắc nữa, ta cũng dần quên đi.”

Ánh mắt Ngu Chiêu lóe lên.

Xem ra quan hệ giữa nàng và Đại trưởng lão cũng chẳng tốt đẹp gì. Biết đâu, đây chính là sơ hở nàng có thể lợi dụng?

“Ngươi muốn hỏi gì, cứ nói thẳng ra.”

Tinh Du hít sâu một hơi:

“Tiền bối, trước khi nói xin người thứ lỗi nếu có điều mạo phạm. Chỉ là, vãn bối thực tâm muốn biết, năm xưa người làm thế nào có thể dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với Thanh Diễn chân nhân? Người không sợ lời đàm tiếu thiên hạ ư?”

Nói rồi, nàng cúi đầu thật thấp, đến mức gần như vùi cả mặt vào lòng ngực.

Thế nhưng Ngu Chiêu chẳng hề phật ý. Nàng đáp một cách thản nhiên:

“Thanh Diễn chân nhân dẫn ta nhập môn, ta cũng đã tận lòng làm tròn đạo phận của một người đệ tử. Ta không nợ ngài ấy điều gì, càng chẳng có lý do phải áy náy. Khi phát hiện hoàn cảnh bất lợi, nên lập tức dừng lại chứ không phải cố chấp dấn thân sai lầm chồng chất. Về phần lời ra tiếng vào…”

Nàng khẽ cười: “Ban đầu nghe thấy sẽ đau, nghe nhiều rồi hóa quen, đến một ngày chẳng còn cảm giác gì nữa.”

Người có thể làm tổn thương nàng, chỉ là người nàng đặt để trong lòng. Một khi lòng đã lạnh, những vết thương kia cũng chẳng khác nào đao kiếm không lưỡi—chạm vào thì đau, nhưng không thể lấy mạng nàng được.

Tinh Du ngẩn người lẩm bẩm: “Nếu ta cũng có được dũng khí như tiền bối thì tốt biết bao…”

Ngu Chiêu nghiêng đầu, giọng khẽ như gió thoảng:

“Ngươi nguyện kể cho ta nghe câu chuyện của mình chăng?”

Tinh Du vội vàng đáp: “Dạ… đương nhiên không ngại.”

Tựa như cuối cùng tìm được nơi trút nỗi lòng, nàng đem khúc mắc giấu kín bao năm dốc bày.

Dư Chiêu không đoán sai, Tinh Du và Đại trưởng lão quả thật quan hệ không tầm thường. Nàng là cháu gái ruột duy nhất còn sống trên đời của ông ta, cũng là huyết mạch cuối cùng nối dài dòng tộc ấy.

Theo lẽ thường, Đại trưởng lão dẫu không sủng ái yêu chiều, cũng nên quan tâm đôi phần.

Song thực tế thì sao? Với Tinh Du, ông ta lạnh nhạt hơn cả với một đệ tử bình thường trong môn.

Đệ tử khác gặp chuyện bất công, chỉ cần một lời thưa kiện, Đại trưởng lão sẽ ra mặt chủ trì công đạo.

Nhưng đến lượt Tinh Du gặp khó khăn, ông ta lại chỉ nói một câu: “Tự mình nghĩ cách giải quyết.”

Không những thế, mỗi khi nàng nỗ lực đạt được phần thưởng từ tông môn, Đại trưởng lão đều lấy đủ mọi lý do buộc nàng nhường lại cho kẻ khác năng lực kém xa.

Phải biết, trong nội môn, tranh đoạt tài nguyên là chuyện không thể tránh khỏi. Thậm chí còn có sự giành giật ngấm ngầm, đấu đá lẫn nhau.

Vậy mà Tinh Du—một kẻ có thân phận đáng ra được ưu ái—lại chưa từng được ưu đãi, trái lại còn nhún nhường khắp nơi.

Lâu dần, các đệ tử Thất Tinh Môn cũng dần hiểu rằng: Đại trưởng lão không hề coi trọng nàng, càng không sẵn lòng che chở nàng.

Từ đó, Tinh Du rơi xuống đáy trong hàng ngũ đệ tử, thân phận cao quý chỉ còn là cái bóng mờ mịt giữa chốn tu chân lạnh lẽo.

Tài nguyên do tông môn phân phát, nàng vĩnh viễn chỉ nhận được phần tệ nhất, có khi đến chút lợi lộc cũng không có. Việc cực nhọc nặng nề, chưa từng thoát khỏi tay.

Nàng từng thử phản kháng, nhưng chỉ nhận lại sự làm ngơ của Đại trưởng lão, cùng lời giễu cợt mỉa mai từ đồng môn.

“Bọn họ nói Đại trưởng lão một lòng vì tông môn, tâm sáng như gương, công chính vô tư. Vậy mà lại có một kẻ họ hàng như ta—ích kỷ hẹp hòi, tranh chấp từng ly từng tí—thật đúng là trúc tốt mọc măng xấu. Họ bảo ta không xứng làm cháu gái của Đại trưởng lão.

Rõ ràng ta chỉ muốn bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình, chưa từng làm hại ai, cớ gì lại bị người ta phán xét như vậy?

Ngu Chiêu tiền bối, người nói xem… là ta sai ư?”

“Đương nhiên là ngươi sai.” Ngu Chiêu dứt khoát đáp.

Tinh Du nghe vậy, ánh mắt lập tức ảm đạm, ngón tay siết chặt vạt áo.

Đến cả Ngu Chiêu tiền bối cũng cho rằng nàng sai, chẳng lẽ… nàng thật sự đã lầm?

“Ngươi sai chính là ở chỗ quá coi trọng tình cảm, không sớm nhìn rõ lòng người quanh mình.”

Tuy Ngu Chiêu chẳng hiểu rõ gì nhiều về Đại trưởng lão, nhưng kiếp trước nàng đã từng nếm trải sự cố chấp của kẻ đó.

Khi linh mạch của Thất Tinh Môn cạn kiệt, nàng còn đang ở Ngũ Hành Đạo Tông, chỉ là cái bóng mờ nhạt bên cạnh Diệp Tụng Tâm, chẳng hề có tư cách gây nên họa.

Thế mà, chỉ vì danh tiếng nàng xấu xa, chẳng ai bênh vực, Đại trưởng lão liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng, còn triệu tập vài tên đồng môn nông cạn, truy cùng đuổi tận, không cho nàng đường sống.

Khi ấy nàng cứ ngỡ Đại trưởng lão vì yêu thương Thất Tinh Môn quá sâu, giờ mới hiểu: người nọ vốn xem tông môn là vật sở hữu riêng, thà hi sinh cả cháu ruột cũng không tiếc, chỉ để đổi lấy chút hư lợi.

Thật là một vị trưởng lão "chí công vô tư".

Khiến người ta không khỏi... cảm động.

“Dạ?”

Tinh Du ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ.

Thì ra Ngu Chiêu tiền bối đứng về phía nàng.

Tiền bối thật sự thấu hiểu nỗi lòng nàng!

“Cùng chảy một dòng máu, chưa chắc đã là người thân. Có những người, vốn chẳng thể gần gũi, cưỡng cầu cũng chỉ tự chuốc khổ. Đừng để bụi trần làm mờ mắt, trên đời này, chỉ có bản thân mới là nơi nương tựa vững bền nhất.”

Ngu Chiêu nhìn thấy chính mình trong bóng dáng Tinh Du.

Những lời nàng nói với Tinh Du, kỳ thực cũng là lời muốn nhắn gửi cho bản thân năm xưa.

Học cách buông tay—chính là một bài học lớn trong kiếp nhân sinh.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments