Chương 282 – Thất tinh thành bên ngoài thất tinh môn
Người dịch: trang nguyên
—
"Ngũ đệ, sao đệ lại ở đây? Phải chăng đã thức tỉnh thành công rồi ư?"
Quyền Dã lảo đảo bước đi trên con đường hoang vu, nét mặt thất thần. Nghe thấy tiếng gọi, hắn ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ chạm phải bóng dáng Tô Minh và Thanh Diễn chân nhân đang đứng không xa phía trước.
Tô Minh tiến lên vài bước, tiếp lời: "Chẳng phải đệ nên ở lại Thanh Khâu Sơn chờ chúng ta sao? Cớ gì lại một mình rời đi như thế?"
"Ta..." Quyền Dã không muốn nhắc đến việc bị tộc trưởng Hồ tộc đuổi khỏi núi. Nhưng nếu tùy tiện bịa ra một cái cớ, e rằng sẽ bị vạch trần.
Hắn đành lấy lệ đáp: "Tộc trưởng Hồ tộc có việc rời núi, ta cũng không muốn ở lại."
Tô Minh thoáng kinh ngạc: "Nhưng sư tôn vì muốn giữ đệ lại Thanh Khâu, đã đáp ứng bọn họ không ít điều kiện. Giờ chưa giao xong vật kia, sao họ lại dễ dàng để đệ rời đi?"
Quyền Dã sững người, hiển nhiên hắn không hề biết đến chuyện này, nhất thời nghẹn lời, chỉ khẽ ậm ừ trong cổ họng.
Tô Minh là sư huynh đồng môn bao năm, liếc mắt đã nhìn ra sự bất thường nơi hắn. Vừa định gặng hỏi, nhưng chợt nhớ lời sư tôn còn chưa truyền xuống, đành gượng ép nuốt xuống nghi vấn.
"Lúc tộc trưởng rời đi, có để lại lời gì chăng?"
Người lên tiếng lần này là Thanh Diễn chân nhân.
Sắc mặt ông lãnh đạm, không thể đoán được tâm tư.
Quyền Dã khẽ lắc đầu.
Chân mày Thanh Diễn thoáng chau lại, rất nhẹ, song ánh nhìn dành cho Quyền Dã đã có vài phần bất mãn.
Dưới con mắt lão luyện của ông, tự nhiên nhận ra Quyền Dã đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, thân thể sau khi lột xác cường đại hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Trong lúc như thế, hắn vẫn có thể rời Thanh Khâu Sơn mà không gặp trở ngại—đủ thấy, hắn chưa thể khiến Hồ tộc nhìn nhận.
Sau khi bị Bạch Khổng Tước tộc từ bỏ, nay lại bị Hồ tộc chối bỏ lần nữa.
Thanh Diễn chân nhân không tự hỏi vì sao, chỉ thấy thất vọng. Với ông, đây là minh chứng cho năng lực yếu kém: mang trong mình huyết mạch Thanh Long mà không thể thuyết phục được hai tộc, lại khiến ông phải lặn lội bên ngoài lo toan đủ điều.
Ông liếc Quyền Dã lạnh lùng, nói với Tô Minh:
"Ngươi đưa Quyền Dã về tông trước, vi sư sẽ đến sau."
"Dạ."
Thân ảnh Thanh Diễn mờ dần trong gió, tiêu tán như khói sương.
Người vừa rời đi, Tô Minh lập tức thấy nhẹ nhõm, rồi lại bắt đầu hỏi dồn.
Thế nhưng Quyền Dã cứ như trai ngậm ngọc, cắn chặt miệng không nói. Dù bị ép tới đường cùng cũng chỉ quát mắng lại khiến Tô Minh nổi giận.
Tô Minh vốn nghĩ bản thân bao ngày theo chân sư tôn vất vả ngược xuôi đều là vì Quyền Dã, ấy vậy mà người kia chẳng những không biết ơn, còn đối xử với hắn bằng thái độ đó.
Quả nhiên, yêu dù có mang hình người, trong xương cốt vẫn là cầm thú.
Quyền Dã chẳng khác nào một yêu thú khoác da người, vô tri vô cảm, không biết tri ân.
Hắn thề—từ nay về sau, nếu còn lo lắng cho Quyền Dã nửa phần, thì hắn chính là kẻ ngu nhất tu chân giới!
Cho đến khi Thanh Diễn chân nhân quay về, ba người lên đường trở về Ngũ Hành Đạo Tông, suốt cả hành trình, Quyền Dã và Tô Minh không trao nhau thêm một lời.
Tình nghĩa sư huynh đệ từng thân thiết chẳng khác nào máu mủ, nay đã nứt thành một đường ranh giới khó có thể hàn gắn.
……
Tại một ngã rẽ nơi sơn lộ.
"Ngu tiền bối, đại ân không lời nào đáp hết, nếu sau này tiền bối có chỗ cần dùng đến Lâm Sương, xin cứ mở lời."
Lâm Sương nghiêng người thi lễ thật sâu với Ngu Chiêu.
"Không cần khách sáo," Ngu Chiêu thản nhiên đáp. "Ta đã nhận vật của ngươi, đưa ngươi rời khỏi Long Đàm cũng là lẽ tất nhiên. Chỉ là một cuộc giao dịch."
"Tiền bối không cần giải thích, vãn bối hiểu."
Lâm Sương khẽ lắc đầu.
Dù Ngu Chiêu có xuất phát từ toan tính gì đi nữa, cứu mạng vẫn là cứu mạng. Ân tình ấy, nàng sao có thể vờ như chưa từng tồn tại?
Huống hồ, trong lòng nàng cũng có tính toán riêng—
Ngu Chiêu hiện nay danh chấn thiên hạ, được coi trọng là vận may mà bao người mơ chẳng được.
Biết đâu một ngày, nàng còn phải tìm đến nhờ cậy lần nữa.
Chi bằng nhân duyên còn đang thuận, giữ lại một chút thiện ý, lưu một dấu ấn đẹp.
Hai người hàn huyên thêm đôi câu rồi chia tay nơi ngã rẽ.
Lâm Sương vội quay về chăm sóc các sư đệ sư muội, còn Ngu Chiêu thì tiếp tục hành trình đến Bách Hoa Cốc như đã định.
Khi còn ở Triểu Trạch Lâm, nàng từng đáp ứng Mạc Từ và mấy người Kinh Nam rằng sẽ đến Bách Hoa Cốc làm khách. Chỉ tiếc ngày thường bận bịu, vẫn chưa có dịp thực hiện lời hứa. Nay thuận thế khởi hành, cũng xem như là nhân duyên đưa đẩy, đúng lúc có thể giữ lời xưa.
Theo lộ trình ban đầu, muốn đến được Bách Hoa Cốc phải mất nửa tháng đường.
Nhưng nay nàng đã tinh thông thuật thuấn di, quãng đường ngàn dặm trong chớp mắt liền rút ngắn, chỉ cần năm ngày là đến nơi.
Ba ngày sau, nàng đi ngang một thành trì tên gọi Thất Tinh Thành.
Trên tường thành cao lớn, họa rõ đồ hình tinh tượng Thất Tinh, từng ngôi sao tỏa ra linh vận mờ mịt, khiến người qua đường không khỏi dừng chân ngắm nhìn.
Nhìn Thất Tinh đồ, trong lòng nàng bỗng dâng lên một ký ức xưa cũ.
Kiếp trước, trong số những tông môn diệt vong vì linh mạch khô kiệt, có một nơi mang tên Thất Tinh Môn, tọa lạc nơi ngoại thành, cách đây đúng một trăm dặm.
Năm đó, linh mạch nơi ấy vừa khô cạn, một đám tu sĩ Thất Tinh Môn liền vây đánh nàng hòng trút giận, gây không ít phiền toái, thậm chí còn có kẻ suýt đoạt mạng nàng.
Bảo nàng không mang chút oán niệm nào, quả thực là giả.
Những tháng ngày bị truy sát chật vật, cảnh tượng lúc ấy, nàng chưa từng quên.
Thế nhưng chuyện linh mạch không phải việc nhỏ. Không chỉ liên quan đến tồn vong của Thất Tinh Môn, mà sau lưng còn ẩn giấu bí mật lớn hơn, có thể ảnh hưởng đến cả giới tu chân.
Vì chút hận xưa mà bỏ lỡ cơ hội lần này, quả là không đáng.
Ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ do dự, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Nàng nhớ tới đạo lý của Vô Tình Đạo — đã bước lên con đường này, thì phải lấy đạo làm tâm, dứt bỏ tình riêng, lòng không vướng bận.
Nghĩ đến đó, nàng rốt cuộc hạ quyết tâm — phải đi một chuyến đến Thất Tinh Môn.
Còn chuyện tương lai của Thất Tinh Môn ra sao, không phải chuyện nàng có thể định đoạt.
Chỉ cần bản tâm không thẹn là được.
—
Một khắc sau.
Tông chủ Thất Tinh Môn - Thiên Khu, nhận được truyền âm từ đệ tử trấn thủ sơn môn.
“Người của Ngũ Hành Đạo Tông... Ngũ Hành Đạo Tông... là nàng ấy?” Thiên Khu kinh hãi đến mức bật dậy: “Ngu Chiêu lại đích thân đến đây?”
Thất Tinh Môn lập phái đã hơn ba trăm năm, trong tu giới tuy không thuộc hàng đỉnh lưu, nhưng cũng có chút danh tiếng.
Toàn môn có bảy vị Nguyên Anh chân nhân, cùng một số tu sĩ Kim Đan trấn giữ.
Trong lần đại hội tu chân giới gần đây, Thất Tinh Môn cũng phái đội ngũ tham gia, chỉ tiếc bại trận ngay vòng hai.
Khi ấy, Thiên Khu có mặt quan chiến, ấn tượng sâu sắc với người đoạt quán quân — chính là Ngu Chiêu. Còn từng âm thầm than rằng: “Ngũ Hành Đạo Tông thật biết thu gom thiên tài!”
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới — ngày hôm nay, người ấy lại đích thân ghé thăm Thất Tinh Môn.
Giữa hai phái xưa nay không giao hảo, nàng tuyệt chẳng thể vô cớ đến đây. Vậy thì rốt cuộc là vì điều gì?
“Chẳng lẽ... là vì chuyện đó?”
Nghĩ đến một khả năng, sắc mặt Thiên Khu chợt đại biến.
Hắn lập tức truyền lệnh cho đệ tử nghênh tiếp chu đáo, tuyệt đối không được thất lễ, đồng thời triệu tập toàn bộ trưởng lão khẩn cấp nghị sự.
Giọng hắn thúc giục dồn dập, khiến các trưởng lão cũng không dám chậm trễ, lập tức gác lại mọi việc, vội vàng có mặt.
Sau khi nghe rõ nội tình, ai nấy đều lộ vẻ nặng nề.
Một vị trưởng lão Nguyên Anh thân hình gầy gò, trầm giọng nói:
“Chẳng lẽ nàng đến vì linh mạch dưới tông môn...?”
Lời vừa dứt, đại điện rơi vào một khoảng tĩnh lặng đến nghẹt thở.
0 comments